LÀ... Anh... Công ty anh có chút việc gấp, sáng sớm đã phải ra cửa, còn chưa kịp nói với em!”
Trên gương mặt Cẩm Sương lộ ra nụ cười châm chọc: “Vậy sao? Em còn tưởng anh đang làm chuyện gì bí mật với người phụ nữ khác ở sau lưng em cơ!” Giọng nói của Trịnh Hoài Thanh có chút cứng ngắc, anh ta cười gượng: “Làm sao có thể? Người anh yêu nhất vẫn luôn là em, Cẩm Sương à, anh quên nói với em, bản thiết kế đá quý mới nhất của em, em có thể đưa cho Linh Lan được không?”
“Không phải Bạch Linh Lan mới tham gia cuộc thi thiết kế trang sức cấp thành phố xong sao? Sao thế, còn cần bản thiết kế nữa à?” Vẻ mặt Cẩm Sương không đổi mở miệng.
“Là thế này, ngày kia Linh Lan phải tham gia cuộc thi thiết kế trang sức thế kỷ do tập đoàn Hoàng Thụy tổ chức, đó là cánh cửa cuộc thi thiết kế trang sức thông tới thế giới, chuyện này rất quan trọng đối với cô ấy, cô ấy vẽ rất nhiều bản thiết kế đều không hài lòng, cô ấy cũng rất thích bản thiết kế của em, em xem có thể đưa cho cô ấy hay không...”
Ồ, đúng là vô liêm sỉ! Đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ khác, còn có thể đúng lý hợp tình muốn bản thiết kế của cô, ngoại trừ Trịnh Hoài Thanh thì không còn người nào nữa!
Cô đúng là ngu ngốc, hai năm qua thật sự tặng không cho Bạch Linh Lan nhiều bản thiết kế như vậy, vì lót đường xây cầu cho cô ta.
Cẩm Sương hít sâu một hơi, bây giờ còn chưa tới lúc trở mặt: “Em cũng rất thích bản thiết kế đó mà, đó là tâm huyết của em đấy!”
“Cẩm Sương, sao em có thể nhỏ mọn như vậy chứ, hiện giờ Linh Lan đang trong thời kỳ quan trọng sự nghiệp thăng hoa, rất cần chúng ta giúp đỡ, còn em, em còn có anh mà, chúng ta kết hôn, em cứ ở nhà làm bà chủ, cần những thứ hư danh này làm gì, cả trang sức đá quý Hải Thiên đều là của em!”
Cẩm Sương cố gắng giữ vững bình tĩnh, sau đó mở miệng: “Được, em sẽ nghe anh hết, trợ giúp em ấy!”
Cẩm Sương cúp điện thoại, sau đó gửi ảnh chụp vừa rồi cho truyền thông có quen biết.
Bức ảnh chụp được rõ sườn mặt của Trịnh Hoài Thanh. Mọi người đều biết cô là bạn gái của Trịnh Hoài Thanh, tuy nữ chính trong ảnh chụp chỉ có bóng lưng, nhưng từ dáng người đến màu tóc, không chỗ nào giống Cẩm Sương.
Trái lại cô muốn nhìn xem, Trịnh Hoài Thanh sẽ đối mặt với câu hỏi của truyền thông như thế nào!
Giải thích với cô như thế nào!
Loading... Cô sẽ trợ giúp Bạch Linh Lan thật tốt, khiến cô ta trở thành người nổi tiếng ở thành phố Trà Giang này!
Ngăn cách qua điện thoại, Trịnh Hoài Thanh cũng không ý thức được, Cẩm Sương đang nghiến răng nghiến lợi trên gương mặt tràn ngập oán hận.
Cẩm Sương cúi đầu muốn rời đi.
Trong đầu cô còn đang suy nghĩ, làm như thế nào ở trong tình huống không liên lụy tới cậu, ngăn cản bố cô gả cô cho tên cậu hai nhà họ Cận kia.
Kết quả khi quay người lại, cô trực tiếp và phải một người đàn ông.
Thân thể người đàn ông cao lớn, mặc một bộ âu phục được đặt may thủ công, bao quanh lấy dáng người cao thẳng có lực của anh.
Cẩm Sương ngẩng đầu thì thấy rõ gương mặt người đàn ông kia, lông mi đậm, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khêu gợi, ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ, gương mặt lạnh lùng như do dao khắc ra, anh tuấn khiến người ta giận sôi, mãi mà không thể dời tầm mắt.
Anh nhíu mày nhìn thoáng qua, Cẩm Sương bị đôi mắt sắc bén kia làm cho hoảng sợ.
Đôi mắt anh giống như sao mờ trong đêm đông, tràn ngập lạnh lùng xa cách.
Đây là... Tu Nhân. Chẳng qua anh cũng tới cục dân chính... Đăng ký kết hôn sao?
Cẩm Sương chỉ cảm thấy khó mà tin, phải biết rằng, Tu Nhân vẫn luôn là đối tượng kết hôn mà tất cả phụ nữ ở thành phố Trà Giang này đều tha thiết mơ ước.
Anh là CEO của trang sức đá quý Hoàng Thụy, đế vương của thế giới đá, anh nằm trong tay cánh cửa các trận đấu lớn tiến vào thế giới của tất cả các nhà thiết kế trang sức trong nước.
Trong một bữa tiệc trang sức đá quý, Cẩm Sương từng nhìn thấy người đàn ông này từ phía xa.
Tu Nhân xoay người nhìn về phía trợ lý, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy đến đâu rồi?”
Trợ lý nhỏ lúng túng run lẩy bẩy: “Cô Tống... Cô ấy vừa tới sân bay, đặt chuyến bay sớm nhất tới nước Phong Hạ, nói là bên kia có chuyện gấp cần cô ấy xử lý! Tôi mới nhận được tin tức, cô ấy đã lên máy bay rồi!”
Tu Nhân nghe thấy thế, nhiệt độ trên người lại giảm đi mấy độ: “Khi nào thì trở về?”
Trợ lý nhỏ ước gì có thể nhét đầu vào trong cổ áo: “Nghe... Nghe nói cần thời gian một năm!”
Hơi thở của Tu Nhân lập tức lạnh lùng hơn, anh cười mỉa nói: “Đây đã là lần thứ ba, tôi sẽ không cho cô ta cơ hội lần thứ tư, dám vứt bỏ tôi, đi tìm một người phụ nữ tới, trực tiếp đăng ký kết hôn!” Tu Nhân nói xong, muốn đi về phía cửa cục dân chính.
Cho đến bây giờ không ai dám đối xử với Tu Nhân này như vậy, cho dù trong lòng anh có người phụ nữ kia, cũng không chấp nhận được cô ta làm càn như vậy!
Cẩm Sương bất chợt ngẩn ra, đây là giống như cô, bị người ta vứt bỏ sao?
Bỗng nhiên cô nghĩ tới, cuộc thi thiết kế trang sức kế tiếp mà Bạch Linh Lan muốn tham gia, chính là do trang sức đá quý Hoàng Thụy tổ chức.
Mà cô muốn trả thù Trịnh Hoài Thanh thì sớm muộn gì cũng phải trở mặt với trang sức đá quý Hải Thiên, vì sao không kiếm một đường lại cho mình?
Cô không phải là loại ngốc nghếch tới mức bốc đồng anh dũng xông lên chiến trường một mình!
Hơn nữa chuyện bố dùng cậu uy hϊếp cô, bắt cô gả cho tên khốn nạn cậu hai nhà họ Cận kia, cô vẫn chưa tìm ra được bất cứ biện pháp giải quyết nào.
Nhưng nếu cô gả cho người đàn ông trước mắt này, cô không tin bố cô còn có thể ép cô gả cho người khác!
Đôi mắt Cẩm Sương lóe sáng, dứt khoát quyết định. Cô nghiến chặt răng, không biết lấy đâu ra dũng khí, trực tiếp tiến lên: “Tổng giám đốc Mặc, nếu chúng ta cùng cảnh ngộ thì nên thông cảm nhau, hay là cùng... Đăng ký kết hôn đi!”
Tu Nhân kinh ngạc xoay người, ánh mắt giống như radar nhìn cô: “Cho tôi tài liệu về cô gái này!”
Trợ lý nhỏ nhìn thoáng qua Cẩm Sương, lập tức biết được tên cô, dù sao lăn lộn trong giới đá quý, nhà thiết kế có chút danh tiếng, anh ta đều quen.
Trợ lý nhỏ vội vàng gọi điện thoại điều tra, chỉ một lát sau, tài liệu về Cẩm Sương đã được gửi tới, anh ta đưa cho Tu Nhân.
Nhìn thấy tên cô, đôi mắt Tu Nhân lóe sáng, có vẻ đăm chiêu đọc tên cô: “Cẩm... Sương!”
Giọng điệu của anh nhấn mạnh chữ Cẩm kia, Cẩm Sương khẩn trương gật đầu: “Là tôi!”
Tu Nhân không để ý tới cô, ánh mắt nhìn chằm chằm bức ảnh trên tài liệu, có vẻ đăm chiêu.
Cẩm Sương, nhà thiết kế trang sức của Hải Thiên, bạn gái của Trịnh Hoài Thanh CEO trang sức đá quý của Hải Thiên, lúc mười tám tuổi đã thiết kế ra một bộ trang sức, lúc ấy bán rất chạy trong và ngoài nước, chỉ tiếc hai năm qua, hình như không có tác phẩm mới nào được ra đời.
Đây xem như là... Thiên tài chết non?
Nhưng trong đám người có quan hệ với Cẩm Sương, em gái con mẹ kế của cô là Bạch Linh Lan, hai năm qua liên tục nhận được giải thưởng lớn, ngày hôm qua mới giành được quán quân cuộc thi thiết kế trang sức cấp thành phố.
Hơn nữa phong cách thiết kế của cô ta, vậy mà... Tương tự với phong cách của Cẩm Sương!
Trong lòng Tu Nhân lập tức đoán ra được, giới này có chuyện bẩn thỉu gì, anh đều thấy cả rồi.
Anh nhìn thoáng qua Cẩm Sương, môi mỏng hé mở: “Được!”
Cuối cùng Cẩm Sương nhẹ nhàng thở ra, cô kết hôn với Tu Nhân, không phải vì lý do gì khác, chỉ vì muốn khiến Trịnh Hoài Thanh hối hận.
Cô muốn cho anh ta hiểu rõ, từ hôm nay trở đi, Cẩm Sương cô sẽ không hiểm lạ mặt hàng như anh ta nữa!
Bởi vì là Tu Nhân, cho nên bọn họ đi đăng ký, trực tiếp mở một con đường đặc biệt, một đường đi thẳng vào.
Ngoại trừ lúc ký tên bị nhân viên cục dân chính trêu chọc hai người thật xứng đôi.
Lúc ấy Cẩm Sương còn có chút đỏ mặt thẹn thùng, trái lại Tu Nhân chỉ lạnh nhạt nói, chữ khác biệt!
Nửa tiếng sau, Cẩm Sương ra khỏi cục dân chính, đã trở thành vợ của Tu Nhân.
Ngăn cách cửa thủy tinh ở cục dân chính, cô thấy được Bạch Linh Lan và Trịnh Hoài Thanh đang xếp hàng.
Tu Nhân nhìn cô một cái, vẻ mặt không chút thay đổi: “Lên xe, đi ăn cơm trước!”
Cẩm Sương mấp máy môi: “Được!”
Bọn họ mới vừa lên xe, Cẩm Sương thấy được Trịnh Hoài Thanh nắm lấy tay Bạch Linh Lan, vẻ mặt khó coi cầm di động, đi từ cục dân chính ra.
Trong tay Bạch Linh Lan là hai giấy chứng nhận kết hôn mới ra lò. Lúc này di động của cô vang lên. Tu Nhân nhìn cô một cái, dời mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.
Cẩm Sương mở cameras, chụp mấy bức, lúc này mới nhận điện thoại, tiếp tục ghi âm.
“Alo!”