Tổng Giám Đốc Chung Nhà, Xấu Xa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô gái có tính cách lanh lợi và luôn làm mọi chiêu trò hài hước khiến mọi người cười. Duyện phận sắp đặt thế nào mà hai người lại ở chung nhà. Mỗi lần đấu khẩu cô đều bị trún …
Xem Thêm

“Cô ơi, cô có khỏe không?”

Không phải cô có bệnh chứ? Vừa lên xe đã cười như vậy.

“Khỏe, không thể nào... khỏe hơn được.”

Vẻ mặt người đàn ông kia thật thú vị, xem ra sau này mỗi ngày mỗi tháng cô đều sẽ có tâm trạng thoải mái rồi.

Lái xe bắt đầu suy nghĩ có nên hay không đưa cô ta trực tiếp tới bệnh viện nhỉ?

“Ông anh lái xe, cảm phiền cho dừng xe ở ngã rẽ phía trước”

“Được”

Cô ta chủ động xuống xe đúng là không còn gì tốt hơn.

Xuống xe Mục Thanh Y đến ngay tiệm kem mua một suất kem đặc biệt lớn, vui vẻ vừa ăn vừa khe khẽ hát, bước chân nhẹ nhàng đi dạo.

Hay là trước tiên tới chỗ chị Quả Quả làm phiền một thời gian, nếu ở khách sạn thì túi tiền sẽ chịu không nổi. Thế là cô thò tay vào túi tìm di động —

Cái gọi là vui quá hóa buồn, chắc là để nói tình hình của cô hiện tại! Mục Thanh Y chán nản nhìn bàn tay trống không, sờ lần khắp cái túi, cô buộc phải thừa nhận một sự thật — tìm không thấy di động.

Than ôi! Chiếc di động đã theo cô trong năm năm sáu tháng, chiếc di động sắp thành bạn lâu năm, không thể tìm được chiếc thứ hai, cứ như vậy im hơi lặng tiếng làm mất à.

Thật xui xẻo!

Chớp chớp hàng lông mi dài thật dài, bắt đầu động não, lục lọi những việc đã xảy ra trong trí nhớ, sau đó dừng lại ở lúc trò đùa ác ý kia của cô đang diễn ra — tiêu rồi! Có cái gì rơi xuống hồ sơ của cuộc tìm kiếm, thứ này hoàn toàn có thể bị đồng nghiệp của bọn trộm cắp lấy được, bởi vì thứ này rất dễ có thể đem tới rắc rối cho cô.

Chết chắc rồi!

Cắm đầu chạy sang buồng điện thoại bên kia đường, nhanh chóng bấm liền một dãy số, đồng thời trong lòng không ngừng cầu nguyện, các vị thần linh trên trời phù hộ một chút cho người ngẫu nhiên hướng Phật tin Chúa như cô đi.

- Quách Quả Lan, cho hỏi ai vậy?

- Chị Quả Quả, em đây, Thanh Y!

- Thanh Y à.

Quách Quả Lan lập tức chột dạ lên tiếng, tiếc là cô không nhận ra, liên tục tuôn ra cả một chuỗi dài.

-Chị Quả Quả, em mới làm mất di động, nếu có người đàn ông lạ nào gọi điện thoại đến hỏi thăm người mất của là ai, chị nhất định phải giữ im lặng đó.

- Quá muộn rồi.

Quách Quả Lan rốt cục cũng có thể nói chen vào trong lúc cô đang dừng để thở.

- Cái gì?

Chiếc điện thoại trên tay Mục Thanh Y chút nữa là rớt xuống, giọng nói cũng không ngăn được vẻ hoảng hốt.

- Nửa giờ trước, có một người đàn ông đã dụ dỗ kèm uy hϊếp, từ chỗ của chị đã hỏi thăm tất cả mọi chuyện của em.

Nói thẳng nói thật sẽ nhận được sự khoan dung, còn hơn để Thanh Y sau khi phát điên lên làm ra những chuyện không thể tưởng tượng.

- Cái gì?!

Cô không tin nổi.

- Tất cả mọi chuyện?

Chị Quả Quả à, chị cũng quá thành thật rồi...

- Không thể làm gì khác, người đàn ông kia tạo cảm giác áp bức rất mạnh mẽ, chị nhát gan lắm.

Truyện tiếu lâm này không buồn cười chút nào! Khóe miệng Mục Thanh Y trễ xuống, thật sự là rất muốn khóc.

- Chị Quả Quả, nếu em có điều gì bất trắc, hàng năm đừng quên cúng cho em một mâm hoa quả, nếu không hằng đêm nhất định em sẽ tới tìm chị đó.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

Được rồi, cứ theo giọng điệu của người vừa rồi, tình cảnh có lẽ không vui vẻ gì cho lắm.

- Lo trước khỏi họa.

Cô có thói quen tưởng tượng ra tình huống xấu nhất, xui xẻo nhất, sau này khi đối mặt với sự thật sẽ không gục ngã.

Có đôi khi, cô thật không hiểu tư duy logic của con bé Thanh Y kia là như thế nào nữa.

- Em về khách sạn trước.

Ai! Sớm biết trước đã không nhất thời xúc động như vậy, tự nhận quả báo mà, cho nên nói xúc động trăm phần trăm sẽ gặp chuyện xấu.

Ngẩng đầu lên nhìn công trình kiến trúc hai mươi tám tầng này, Mục Thanh Y hơi nheo mắt lại, rất nghi ngờ bản thân hình như đã đến nhầm nơi.

-Chị Quả Quả.

Cô quay đầu với vẻ mặt đông cứng lại.

- Em tin rằng hôm nay không phải ngày cá tháng tư!

- Đương nhiên không phải.

Quách Quả Lan quả quyết trả lời.

- Vậy chị nghĩ ở đây có người muốn mấy đồng tiền thuê ít ỏi của em sao? Hay là trong đó thực sự có người cho phép không gian riêng của mình bị người lạ quấy nhiễu?

Toàn bộ Đài Loan ai chả biết nơi này là “Cao ốc Tôn Tước” chứ, tùy tiện lôi một người bên trong ra thì cũng là “cả người đều nạm vàng khảm ngọc”, khỏi phải nói còn có cả đại gia đứng thứ năm trên bảng liệt kê tài sản: người nhà họ Long.

Quách Quả Lan nhún vai, hai tay hơi chìa ra.

- Tốt nhất em nên đi hỏi chủ nhà.

Vẻ mặt Mục Thanh Y đầy sự nghi ngờ.

-Chị chắc chắn người đó muốn cho thuê nhà hả?

- Chắc chắn.

Không cần so sánh cũng chắc chắn rồi.

Chị Quả Quả nói chắc chắn như vậy, cô bắt đầu dao động.

- Người đó có phải là đầu óc không được bình thường không?

- Không phải.

Cô nghĩ, không ai dám nói ông chủ của “Tập đoàn tài chính Vương Quyền” là “đầu óc không bình thường” hết.

- Thật khó có thể tưởng tượng nổi, có người lại cho một người như em thuê nơi này nha.

Hơn nữa tiền thuê nhà lại rẻ đến mức khó tin, cảm giác cứ như chuyện cổ tích không có thật vậy.

- Cánh rừng lớn thì loài chim nào chả có, có gì đâu mà ngạc nhiên.

Quách Quả Lan cố gắng tạo vẻ mặt tự nhiên. Tuy là trong lòng không tránh khỏi chút lo lắng, nhưng vì nhận thấy phản ứng của Mục Thanh Y bình thường luôn thông minh tháo vát ngoài dự đoán của người ta, cô cảm giác lúc này không biết là ai đang lừa ai à.

- Thế giới rộng lớn, không gì không có.

Mục Thanh Y tỏ vẻ đồng tình.

- Chúng ta đi lên đi.

Các cô đứng nhìn tòa nhà cũng đã nửa ngày, phơi nắng nãy giờ nên thấy hơi chóng mặt rồi.

- Được.

Chuyện gì tới thì sẽ tới, bản thân có thể sống trong “Cao ốc Tôn Tước” là chuyện có thể khiến cho người ta phấn chấn, cho dù cuối cùng biết được đây chỉ là trò đùa, thì chuyến đi này cũng không tệ.

Thế nhưng vừa vào cửa chính, Mục Thanh Y vui không nổi nữa.

- Cái gì?

- Anh Long chỉ cho phép cô Mục đi lên một mình.

Vẻ mặt nhân viên bảo vệ rất nghiêm túc lặp lại lời vừa nói.

- Thanh Y, vậy em lên đó một mình được rồi.

Có thể vào tới bên trong cửa lớn đã may mắn hơn người bình thường nhiều lắm rồi, Quách Quả Lan rất thản nhiên.

Mục Thanh Y có chút do dự. Có trời mới biết trên đó có thứ gì đang đợi cô?

- Cô Mục, xin mời đi bên này.

Có cơ hội đi lên nhìn ngắm, nếu không đi, sau này nhất định sẽ hối hận. Suy nghĩ một chút, rốt cuộc hai chân cô vẫn hướng về phía thang máy.

- Cô Mục, mời đặt tay vào chỗ này.

Cô nghe theo, đặt tay lên màn hình tinh thể lỏng cạnh thang máy.

Thang máy xác định dấu vân tay, sau đó mở cửa.

Mục Thanh Y sửng sốt. Nhận dạng dấu vân tay à, nhưng vân tay của cô tại sao lại có ở đây? Cô quay đầu tìm Quách Quả Lan, muốn nhờ chị ấy giải thích.

Mà chết thật, nhân viên bảo vệ nghĩ cô muốn chạy trốn, liền đẩy mạnh cô vào thang máy — rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?

Tên kia là cố tình, rất nhanh, cô nắm tay giơ chân, đạp vài cái lên bức vách thang máy trước mặt, lưu lại dấu ấn “Bổn tiểu thư đã từng đến đây”.

Lúc này, bàn chân vẫn giữ nguyên tư thế đạp cửa, hai mắt cô trợn trừng khi nhìn thấy vẻ mặt bỡn cợt của người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước cửa — Người đầu tiên tới bắt chuyện!

Thêm Bình Luận