Trong phòng tối, Kỳ Kỳ bị trói trên một cây cột, miệng còn bị nhét vải trắng chặn lại.
"Chị Thu, chúng ta làm như vậy, nếu như Mị biết, thì phải làm thế nào?" Người đàn ông đang nói chuyện không phải là ai khác, chính là người bán rượu.
"Cậu sợ sao?" Thật sự cô cũng rất sợ, sợ sau khi Cung Hình Dực biết những chuyện này là cô làm sẽ không thể tha thứ cho cô. Nhưng mà cô cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Nếu như thành công, có lẽ Cung Hình Dực sẽ để ý đến sự tồn tại của cô, sẽ kết hôn với cô, nhưng nếu như là thất bại, vậy tất cả cũng chỉ có thể nói là do trời đã định trước.
Mặc cho số phận đi!
Vô luận kết quả có như thế nào, cô cũng đã đi bước đầu tiên, hiện tại muốn thay đổi, cũng rất khó.
"Đi theo chị Thu tỷ, cái gì tôi cũng không sợ!" Người bán rượu này đã đi theo chị Thu nhiều năm cũng đã sớm thành người của chị Thu. Chỉ cần cô muốn làm gì anh nhất định sẽ giúp, coi như cuối cùng anh vẫn không thể lấy được trái tim của cô. Nhưng anh cũng đã thỏa mãn.
"Có phải tôi đã làm khó cậu hay không? Tôi không nên gọi cậu theo tôi làm chuyện như vậy!" Chị Thu hiện tại mới phát hiện, căn bản mình cũng không thể đối xử với cậu ta như thế.
"Không có, đi theo chị Thu, dù là lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không oán không hối." Lòng trung thành của anh ta, khiến Kỳ Kỳ cũng phải lắc đầu, người này thật khờ, bọn họ làm như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ còn đường đi đến phòng giam mà thôi.
Hơn nữa người đàn ông này, yêu người phụ nữ gọi là chị Thu này như vậy, mà cô ta lại vẫn luôn yêu Cung Hình Dực.
Cha nó thật là một tên gieo họa, trêu chọc phụ nữ khắp nơi, hiện tại không biết đã trêu chọc bao nhiêu người rồi?
"Tiểu Tường, cám ơn cậu!" Chị Thu rất cảm tạ người bán rượu tên Tiểu Tường . Cho tới nay, luôn trung thành với cô.
"Chị Thu, giữa chúng ta, còn phải nói ơn với huệ sao? Cô vẫn còn phải khách khí với tôi sao?" Tiểu Tường cười cười.
"Tiểu quỷ, đói bụng không! Tao giúp mày tháo sợi dây ra, mày ngoan ngoãn ăn một chút gì đó đi, không náo loạn, được không?" Nhìn thời gian, cũng đã giữa buổi trưa rồi, nếu như không cho tên tiểu quỷ này ăn cơm, chắc hẳn nó sẽ đói bụng lắm, coi như bọn họ có bắt nó, vẫn nên để cho nó ăn cơm!
Kỳ Kỳ gật một cái, bị chặn miệng như vậy, thật sự rất khó chịu.
Tiểu Tường cười cười, đưa tay giúp nó bỏ khăn ở trong miệng ra, Kỳ Kỳ thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Trên vải có mùi thúi, thật là khó ngửi.
Tiểu Tường giúp nó cởi dây trói, nói thật ra tên tiểu quỷ này, thật sự rất đáng yêu, nhưng mà nó lại là con trai của Cung Hình Dực, mà chị Thu kể từ năm mười tám tuổi tiến vào Tử Mị, vẫn luôn vụиɠ ŧяộʍ yêu anh ta.
Yêu anh ta nhiều năm như vậy, nhưng anh ta lại không phát hiện. Thấy chị Thu vì chuyện này mà đau lòng, khổ sở, anh rất khó chịu. Anh thật hi vọng chị Thu có thể đem ý định đó đặt vào trên người anh, thế nhưng căn bản là không thể.
Nếu đã không thể, như vậy anh chỉ có thể giúp chị Thu lấy được Cung Hình Dực.
"Ăn thật ngon a!" Người phụ nữ này mặc dù bắt cóc nó, nhưng mà những món ăn này, thật vẫn ăn thật ngon nha!
"Đây đều là chị Thu tự mình làm, tiểu tử mày có lộc ăn!" Tiểu Tường đi tới bên cạnh nó ngồi xuống. Nói thật ra, nếu như không có chuyện xảy ra ngày hôm nay, căn bản anh cũng không thể được nếm thử tay nghề của chị Thu, tay nghề của cô thật đúng là không tồi.
Tay nghề có thể sánh với đầu bếp khách sạn năm sao được rồi.
"Vậy sao! Tay nghề không tệ!" Kỳ Kỳ thật lòng ca ngợi.
"Tiểu quỷ, tay nghề của mẹ mày có tốt hơn tay nghề chị Thu hay không?" Tiểu Tường đột nhiên muốn hiểu rõ cô gái tên Tống Tâm Dao kia rốt cuộc là người như thế nào.
"Mẹ ta a!" Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Mẹ ta cũng chỉ làm được mỳ là ăn ngon thôi, còn món ngon như thế này, kỳ thực tôi cũng chưa từng được ăn. Bởi vì bà ngoại nói, khi mẹ nấu ăn có thể làm cháy cả phòng bếp, cho nên cũng không để cho mẹ làm. Hơn nữa trong nhà cha có nhiều người làm như vậy, căn bản cũng không cần mẹ tự mình xuống bếp."
Thật ra thì mẹ rất hạnh phúc, hơn nữa nó cũng không hi vọng mẹ cực khổ, hơn nữa thức ăn do mẹ làm nó quả thực cũng không dám khen ngợi.
Cho nên nó cảm thấy bà ngoại nấu ăn là ngon nhất, còn có người giúp việc trong nhà Cung Hình Dực cũng không tồi, ít nhất so với mẹ nấu ăn ngon hơn nhiều.
"Vậy mày cảm thấy, tay nghề chị Thu như thế nào?"
"Món này à, tương đối ngon, chỉ là quá cay thôi!" Quá cay, nó ăn không quen.
"Cái này là món cay Tứ Xuyên, không cay làm sao ngon chứ?" Tiểu Tường là người Tứ Xuyên , bởi vì anh mà chị Thu còn đặc biệt xuống bếp làm món cay Tứ Xuyên.
"Hóa ra là thế!"
Kỳ Kỳ cũng không nói nhiều, mới vừa rồi nó đã đồng ý không lắm lời, nếu như nói thêm đôi câu nữa, anh ta lại đem tấm vải có mùi thúi đó chặn miệng nó lại, như vậy thật thảm.
"Đừng nói nữa, phía dưới có tiếng động!" Chị Thu đột nhiên nghe thấy phía dưới có động tĩnh.
"Tôi không nghe thấy a!" Tiểu Tường cũng không nghe thấy.
"Hư. . . . . ."
"A. . . . . . Tôi muốn đi tiểu!" Kỳ Kỳ đột nhiên kêu lên sợ hãi.
"Chặn miệng nó lại cho tôi, nhanh lên!" Tiểu quỷ này, rõ ràng muốn để người dưới lầu chú ý.
"Tôi muốn đi tiểu a!" Ai bảo chị Thu mới vừa hô “Hư”, cô ta không biết đứa bé sợ nhất chính là nghe được từ này sao?
“Giải quyết ngay tại chỗ đi!" Tiểu Tường nhỏ giọng nói.
"Được rồi!" Kỳ Kỳ chạy đến góc phòng, trên sàn nhà phát ra âm thanh "ồ ồ".
Chị Thu vừa định nổi giận, liền thấy Kỳ Kỳ đứng ở góc đi tiểu.
Tên tiểu quỷ này, thật đúng là muốn tiểu! Cô cũng không thể nói thêm cái gì.
Kỳ Kỳ tiểu xong, liền nằm ở bên cửa sổ nhỏ, thấy bên ngoài có người đứng bên cạnh xe, đúng lúc nhìn về hướng nó, nó hướng về phía người kia vẫy vẫy tay.
Lôi Vũ Minh vốn là đứng chờ bọn họ ở dưới này, bởi vì Cung Hình Dực không cho anh đi vào, nói là đây là chuyện của gia đình bọn họ, hi vọng có thể tự mình giải quyết. Nhưng mà không ngờ, anh đứng ở chỗ này, cũng có chỗ tốt.
Anh ra dấu im lặng, chạy vào bên trong. Kỳ Kỳ cũng đi tới một góc trên sàn nhà, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Pằng" một tiếng, nó mới vừa ngồi xuống, cửa liền bị người khác đẩy ra, chị Thu hoảng hốt, chạy tới bên cạnh Kỳ Kỳ, kéo Kỳ Kỳ đến trước mặt mình, trong tay còn cầm theo một con dao nhỏ.
"Kỳ Kỳ. . . . . ." Thấy trong tay chị Thu đang cầm dao lại đang kề vào cổ Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao bị dọa sợ, chỉ còn lại nửa cái hồn.
"Chị Thu, buông Kỳ Kỳ ra, cô đang làm cái gì ở đây vậy?" Cung Hình Dực thật không nghĩ tới, chỉ vì anh không đành lòng tổn thương chị Thu mà có thể sẽ dẫn tới tổn thương cho Kỳ Kỳ.
" Không phải là anh đã nhìn thấy rồi sao? Còn phải hỏi tôi làm cái gì?" Chị Thu cười lạnh, không ngờ nhanh như vậy anh đã tìm được nơi này.
"Cô muốn cái gì? Cô buông Kỳ Kỳ ra, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện." Cung Hình Dực hi vọng cô ta có thể mau mau buông Kỳ Kỳ ra, Kỳ Kỳ vẫn còn nhỏ như thế, làm sao chịu được kinh sợ như vậy.
"Tôi muốn cái gì à? Anh vẫn không hiểu sao? Tôi muốn anh, tôi muốn kết hôn với anh!" Chị Thu cười lạnh, coi như cô có nói ra, cũng không thể có được kết quả, Cung Hình Dực căn bản cũng không yêu cô.
"Cô thả con trai tôi ra trước đi, tôi thay nó, van cầu cô, thả con trai tôi ra đi!"
"Mẹ, không được cầu xin cô ta, con không cho phép mẹ đem cha tặng cho cô ta." Vừa rồi nó còn cảm thấy người phụ nữ này còn có chút đáng thương, nhưng bây giờ nhìn lại, cô ta không đáng thương chút nào, chỉ là tự mình đa tình.
"Nhưng Kỳ Kỳ. . . . . ." Cô thật không có cách nào khác, nhìn trên cổ Kỳ Kỳ đã bị dao cứa ra một vết máu, cô đau lòng muốn chết.
"Dao Dao, anh không cho phép em đem anh nhường cho người khác, anh nhất định sẽ không để cho Kỳ Kỳ chịu một chút tổn thương nào!" Khi nghe thấy cô có thể vì con trai mà không cần anh, Cung Hình Dực cảm thấy thật sự rất đau lòng.
Nhưng mà anh có thể hiểu, cô đang sốt ruột, lo cho con trai, anh làm sao anh có thể trách cô được đây?
"Nhưng mà, cô ấy không thả Kỳ Kỳ, anh nói xem phải làm thế nào? Anh nói cho em biết đi, em phải làm thế nào?" Tình cảm giữa cô và Kỳ Kỳ, ngay cả Cung Hình Dực cũng không thể tưởng tượng được.
Kỳ Kỳ là do cô sinh ra trong tình huống cửu tử nhất sinh, cô đau đớn hai ngày hai đêm mới sinh được Kỳ Kỳ. Nó là ruột thịt mà cô yêu thương nhất!
Nhìn con dao đang kề trên cổ Kỳ Kỳ cũng giống như nó đang cắm vào ngực cô vậy, đau đớn đến mức khiến cho cô hít thở không thông.
"Anh có biện pháp, em đừng lo lắng!" Đặt lên môi Tống Tâm Dao một nụ hôn, anh để Dạ Thiên đỡ Tống Tâm Dao.
"Dạ Thiên, giúp tôi bảo vệ cô ấy!" Dạ Thiên gật đầu một cái, đỡ Tống Tâm Dao đã sắp ngã xuống.
"Chị Thu, không phải là cô muốn tôi sao? Thả con trai tôi ra, nếu như trên người con trai tôi mà có vết thương, tôi sẽ đòi lại gấp bội trên người cô. Cô biết rõ rồi đấy, tôi nói được là làm được." Cung Hình Dực từng bước từng bước đến gần. Kỳ Kỳ nhìn Cung Hình Dực, lần đầu tiên phát hiện, thật ra thì có cha thật sự rất tốt, cha sẽ bảo vệ nó.
"Tại sao? Tại sao anh lại không để ý đến tấm lòng của tôi? Tại sao anh không thể hiểu tình cảm của tôi đối với anh?" Chị Thu quơ quơ dao trong tay, nhìn Cung Hình Dực.
"Cô muốn biết vì sao đúng không! Như vậy tôi sẽ nói cho cô biết, bởi vì tôi yêu Dao Dao. Từ bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã yêu, cho nên tôi đi tìm cô ấy bốn năm. Nếu như Kỳ Kỳ không xuất hiện, tôi căn bản cũng không thể tìm được cô ấy. Năm đó tôi cứu cô, cũng không phải để cho cô hôm nay làm hại con trai tôi. Biết vì sao tôi không yêu cô không? Bởi vì tôi chỉ coi cô là cấp dưới của mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng đối xử với cô như một người phụ nữ.
Cho nên, từng ấy năm, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng chạm vào cô. Tôi dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, cô thật sự không nhìn ra được gì sao? Sau lưng tôi, cô làm nhiều chuyện quá đáng gì, chẳng lẽ muốn tôi nói ra sao? Tính tôi như thế nào chác cô hiểu rất rõ, đúng không! Cô nhìn xem, Tiểu Tường một mực yên lặng chờ đợi bên cạnh cô như vậy, cô thật không biết sao? Cô thật sự không cảm nhận được, Tiểu Tường có cảm tình đối với cô sao? Nếu như anh ta chỉ xem cô là cấp trên của mình, anh ta sẽ giúp cô làm nhiều chuyện như vậy sao? Chính cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi!" Cung Hình Dực đã sớm nhìn ra Tiểu Tường có tình cảm với chị Thu.
"Tiểu Tường, cậu. . . . . ." Chị Thu thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
"Cô nên biết sớm hơn. Tiểu Tường chính là có cảm tình với cô, nếu như anh ta không có tình cảm với cô, có thể giúp cô như vậy sao? Sẽ chấp nhận nguy hiểm phải ngồi tù, giúp cô làm ra chuyện như vậy sao?" Kỳ Kỳ thấy có cơ hội, từ trong ngực chị Thu chui ra, chạy về phía Cung Hình Dực. Cung Hình Dực nhanh tay lẹ mắt ôm nó vào trong ngực, đưa đến trong ngực Tống Tâm Dao .
"Kỳ Kỳ. . . . . ." Tâm tình treo ngược ở cổ họng của Tống Tâm Dao, cuối cùng cũng hạ xuống, ôm thân thể nho nhỏ của Kỳ Kỳ, cái loại vui sướиɠ mất đi rồi lại có lại, tràn đầy ngực nàng.
"Mẹ, không khóc, Kỳ Kỳ không sao mà!" Kỳ Kỳ đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Tống tâm Dao, ôm cổ cô thật chặt.
"Chị Thu, đừng có cố chấp nữa, biển khổ vô tận, quay đầu lại là bờ." Nếu như cô ta hiểu được mà quay đầu lại, anh cũng không so đo nhiều.
"Tôi đã không quay đầu lại được nữa rồi, tôi yêu anh! Tại sao anh lại không cảm nhận được, Tiểu Tường đời này tôi phụ cậu rồi." Chị Thu đứng lên, liếc mắt nhìn Cung Hình Dực, thấy Tống Tâm Dao hoàn toàn không có chú ý tới cô.
Lợi dụng tốc độ nhanh nhất phóng tới phía đó. . . . . .
"Dao Dao, cẩn thận!" Cung Hình Dực cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, vội vàng xoay người đuổi theo, chỉ là tốc độ của chị Thu quá nhanh.
"A. . . . . ." Tống Tâm Dao quát to một tiếng, đôi mắt mở to hết cỡ, nhìn Cung Hình Dực ôm mình và Kỳ Kỳ mà trên lưng của anh thì . . . .
Thời gian vào giờ khắc này như dừng lại, Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao. Khuôn mặt có chút tái nhợt, khẽ mỉm cười: "Dao Dao, em không sao chứ!"
"Dực, tại sao anh lại ngốc như vậy?" Nhìn gương mặt tái nhợt của Cung Hình Dực, nước mắt Tống Tâm Dao vốn là ngừng lại một lần nữa rơi xuống.
"Anh. . . . . ." Chị Thu ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm con dao trong tay mình hiện tại đang cắm trên lưng Cung Hình Dực.
"Chị Thu, như vậy cô đã hài lòng chưa?" Chị Thu quyết tuyệt như vậy, khiến Cung Hình Dực cảm thấy thật sự đau lòng, anh dễ dàng tha thứ cho cô ta bao nhiêu lần như vậy, chỉ muốn cô ta thả Kỳ Kỳ ra, anh sẽ không trách phạt cô ta quá nặng, sẽ không làm ra chuyện quá đáng gì. Nhưng mà cô ta lại muốn Tống Tâm Dao bị thương.
"Làm sao anh lại ngu như vậy? Người phụ nữ này đáng giá khiến anh phải làm vậy sao?" Chị Thu thật sự không thể nào hiểu nổi, Tống Tâm Dao rốt cuộc có gì đáng giá khiến anh làm như vậy? Anh thậm chí nguyện ý vì cô ta mà nhận một dao này, nếu như nhát dao này cô đâm sâu hơn một chút, thật sự sẽ lấy đi tính mạng của anh.
"Đáng giá!" Cung Hình Dực nói xong một chữ cuối cùng, liền ngã xuống trên mặt đất.
"Dực, anh tỉnh lại đi, anh đừng làm em sợ, anh đừng làm em sợ mà!" Dạ Thiên cũng ngây ngẩn cả người. Vốn là anh có thể ngăn trở nhát dao kia, nhưng mà Cung Hình Dực lại vọt lên.
Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh ấy vì một người phụ nữ mà lộ ra bộ dáng như vậy, nhưng hôm nay, anh nhìn thấy rồi, Cung Hình Dực thật sự đã đọng tâm, anh ấy yêu người phụ nữ này.
Yêu đến có thể chết vì cô ấy, có lẽ chính anh ấy cũng không phát hiện ra, nhưng mà chỉ qua chuyện lần này, có thể thấy anh ấy là thật lòng yêu Tống Tâm Dao.
Vôi vàng lấy điện thoại ra, gọi xe cứu thương.
Mà lúc này, Lôi Vũ Minh mới tìm được gian phòng tối này, thấy Cung Hình Dực ngã nằm trên đất anh cũng bị dọa sợ.
Cung Hình Dực cũng không phải là người dễ đối phó như vậy, nhìn sau lưng anh ta còn cắm con đao, là cứu Tống Tâm Dao mới bị đâm sao sao?
Người đàn ông này, thật sự yêu Tống Tâm Dao sao? Anh ta vì Tống Tâm Dao mà nhận một dao kia, anh bắt đầu cảm thấy sợ, về sau muốn từ trong tay anh ta đoạt lấy Tống Tâm Dao sẽ càng thêm khó khăn rồi.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, cha sẽ không sao mà." Trải qua chuyện này, Kỳ Kỳ đối với cha cũng không còn thù địch như trước nữa, nhưng mà về sau như thế nào nó cũng không biết.
Nếu như Cung Hình Dực dám làm tổn thương Tống Tâm Dao, nó sẽ không tha thứ. Coi như hôm nay anh vì Tống Tâm Dao ngăn cản một dao kia, nó sẽ tha thứ cho anh một chút!
Trong nháy mắt chị Thu nhìn thấy Cung Hình Dực ngã xuống đất kia, hoàn toàn ngây dại ngay tại chỗ, trên tay của cô dính đầy máu của Cung Hình Dực. Là cô đã hại chết Cung Hình Dực, tất cả đều là lỗi của cô.
Tại sao cô lại làm anh bị thương? Tại sao? Tại sao?
Trong ý thức của cô, vẫn luôn tự hỏi mình, lắc đầu liên tục giống như là phát điên, cuối cùng cũng rơi vào hôn mê.
"Nếu như Dực có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Tống Tâm Dao nhìn chị Thu ngã xuống đất, lại nhìn Tiểu Tường một cái, nếu như không phải là bọn họ, Cung Hình Dực cũng sẽ không xảy ra chuyện .
Xe cứu thương đến nơi, Dạ Thiên vội cõng Cung Hình Dực đi xuống lầu, để bác sĩ tìm được căn phòng tối này thật sự rất khó khăn.
Cung Hình Dực được đưa vào trong phòng phẫu thuật đã sắp nửa ngày rồi, nhưng vẫn chưa ra ngoài. Cung Thiên Kích sau khi nhận được tin tức, liền chạy tới bệnh viện, vợ chồng Tống gia cũng chạy tới, một tiếng sau, ký giả nghe tin cũng lại chạy tới bệnh viện.
Khi thấy trên cổ Kỳ Kỳ cũng bị thương, Cung Thiên Kích suýt nữa té xỉu.
"Ông nội!" Dạ Thiên vội vàng đỡ Cung Thiên Kích.
"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Không phải đi lấy lễ phục sao? Tại sao lại trở nên như vậy?" Ông thật không thể hiểu, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Cho tới nay, bảo vệ của Cung gia bọn họ đều là những người giỏi nhất, nhưng hôm nay tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
"Ông cố!" Kỳ Kỳ chạy đến bên cạnh Cung Thiên Kích, Triệu Tâm Nguyệt nhìn Tống Tâm Dao khóc sưng đoe hai mắt, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nước mắt làm cho nhòe đi, liền cầm tới một cái khăn lông, giúp cô rửa mặt.
"Mẹ. . . . . ." Nhìn thấy Triệu Tâm Nguyệt tới, Tống Tâm Dao cũng không ngừng rơi nước mắt, nước mắt vẫn đều đều rơi xuống.
"Con ngoan, không có việc gì, Hình Dực sẽ không sao đâu!" Triệu Tâm Nguyệt ôm cô vào lòng an ủi.
"Đều là con không tốt, nếu như con không xuất hiện, người phụ nữ kia cũng sẽ không trách con đã đoạt mất Dực, Dực cũng sẽ không phải cứu con mà bị thương!" Đều là lỗi của cô, nếu như không phải vì cô..., tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra.
Nếu như Cung Hình Dực kết hôn với Cao Cầm Nhã, mọi chuyện sẽ không xảy ra như thế này. Kỳ Kỳ cũng sẽ không bị thương mà Cung Hình Dực cũng vậy. Anh sẽ không phải vì bảo vệ cô và Kỳ Kỳ mà bị thương.
"Đây không phải là lỗi của cô, Hình Dực yêu cô, cho nên anh ấy mới không muốn con trai và người con gái mình yêu bị thương tổn!" Dạ Thiên có thể hiểu cảm giác của cô.
Năm đó, anh ấy cũng đã từng chịu thương tổn như vậy, nếu như không có lần bị thương đó, hiện tại, căn bản anh và Cung Hình Dực cũng không thể trở thành bạn tốt.
Chỉ là, Tống Tâm Dao thật sự yêu Cung Hình Dực, còn người phụ nữ kia lại phản bội lại anh ấy.
"Bé ngoan, đừng khóc! Dực sẽ không sao!" Mặc dù Cung Thiên Kích cũng rất lo lắng cho Cung Hình Dực, nhưng dù sao ông cũng đã trải qua nhiều chuyện hơn so với Tống Tâm Dao. Hiện tại ông nên an ủi Tống Tâm Dao, chứ không phải đi trách cứ cô.
Chắc hẳn lúc đó, bọn họ đều đã rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ, Cung Hình Dực lựa chọn bảo vệ người phụ nữ của mình, nó không làm sai, ông cũng vì có đứa cháu trai như vậy mà cảm thấy tự hào. Ít nhất cháu của ông, không giống cha của nó, là một thằng đàn ông không tim không phổi.
"Ông nội, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Đều là cháu không tốt! Là cháu không chăm sóc tốt cho Hình Dực." Tống Tâm Dao cảm thấy mình rất có lỗi.
"Cô bé, cháu không sai! Không cần nói xin lỗi với ông nội!" Cung Thiên Kích vỗ vỗ vai Tống Tâm Dao, đúng lúc này, phòng giải phẩu cũng tắt đèn, bác sĩ từ bên trong đi ra.
"Bác sĩ, con rể tôi như thế nào rồi?" Tống Hàm Quân vội vàng chạy tới hỏi.
"Mọi người yên tâm đi! Hoàn hảo không có thương tổn đến nội tạng, chỉ là mất máu quá nhiều. Ở bênh viện theo dõi vài ngày, nếu như khôi phục tốt, mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi!" Bọn họ cuối cùng cũng yên tâm.
"Dao Dao. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ."
Lần này đến phiên Tống Tâm Dao hôn mê, ngày đính hôn này của bọn họ lại xảy ra nhiều chuyện đáng nhớ như vậy. Đầu tiên là Kỳ Kỳ bị bắt cóc, tiếp theo là nhìn thấy dao kề trên cổ Kỳ Kỳ, cuối cùng Cung Hình Dực vì cứu cô mà bị thương.
"Có thể là do kinh sợ quá độ, tiêm thuốc, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi!" Bác sĩ cười, nói.
"Hiện tại không sao! Mọi người cũng đều yên tâm! Ông nội, cháu đưa ông trở về trước!" Dạ Thiên lúc này mới yên tâm, Cung Thiên Kích bây giờ ở lại đây cũng không có chuyện gì làm.
Cung Hình Dực cũng sẽ không tỉnh nhanh như vậy.
"Ông thông gia, ông yên tâm đi! Chúng tôi sẽ ở lại chăm sóc hai đứa nó, ông hãy đi về nghỉ ngơi trước đi!" Tống Hàm Quân vội vàng tiến lên nói.
"Không ngờ, lần đầu tiên gặp mặt giữa hai nhà, lại là ở bệnh viện, chờ Cung Hình Dực khỏi bệnh, tới nhà cùng nhau ăn bữa cơm thường đi!" Cung Thiên Kích là lần đầu tiên thấy vợ chồng Tống gia. Vừa nhìn thấy bọn họ thì ông đã hiểu, Tống Tâm Dao xuất thân từ gia đình gia giáo, như vậy cũng yên tâm hơn.
"Vậy, làm phiền hai người rồi!"
"Ông thông gia, ông không cần khách khí, Hình Dực là con rể, Tâm Dao lại là con gái của chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc bọn nó thật tốt, chờ bọn nó tỉnh lại, tôi lập tức sẽ thông báo cho ông!" Cung Thiên Kích là một ông lão rất có hiểu biết, dễ chung sống, về sau Tống Tâm Dao gả vào nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không bị khi dễ, như vậy vợ chồng bọn họ cũng yên tâm.
"Vậy lần sau gặp lại!" Tống Hàm Quân đưa ông đến cửa bệnh viện, ký giả đã chờ ở đây từ sớm, thấy Cung Thiên Kích ra ngoài, vội vàng vây quanh.
Tống Hàm Quân thấy tình hình như vậy, đang muốn trốn, nhưng mà lại bị ký giả vây ở bên trong.
"Cung lão tiên sinh, có thể nói cho chúng tôi biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào không? Rõ ràng bảo hôm nay là ngày đính hôn của Cung tiên sinh và Tống tiểu thư, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Cung tiên sinh bây giờ như thế nào? Có thể tiết lộ một chút không?" Một ký giả liên tục hỏi.
"Cám ơn mọi người đã quan tâm, Hình Dực chỉ bị chút xây xát nhẹ mà thôi, về phần bị thương như thế nào, cái này không thể nói cho mọi người biết. Thật sự xin lỗi mọi người, lễ đính hôn của Hình Dực cùng Tống tiểu thư sẽ được lùi lại, cụ thể vào ngày nào, đến lúc đó chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người. Cám ơn, xin nhường đường." Cung Thiên Kích rất bình tĩnh, lời nói của Cung lão gia cho tới nay đều rất có uy lực, ký giả hình như cũng đều tin lời của ông, không hỏi nhiều nữa, tất cả đều nhường đường cho Cung Thiên Kích đi ra.
Cung Thiên Kích liếc mắt cảm ơn, sau đó mới đi đến chỗ để xe, rời khỏi bênh viện. Đối với chuyện Dạ Thiên là ai, bọn họ cũng không hỏi nhiều, mà Tống Hàm Quân trong lúc đám ký giả tách ra liền đi vòng qua một bên, trở về trong phòng bệnh của Cung Hình Dực.
Ký giả thật đúng là đáng sợ. Chỉ là Cung Thiên Kích cũng rất lợi hại, ít nhất ông ấy cũng khiến những ký giả kia không thể nói thêm gì nữa, lời của ông vẫn rất có uy lực .
Đứng trước mặt người khác, ông ấy luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, có lẽ là ánh mắt sắc bén của ông khiến các ký giả cũng không dám hỏi nhiều!
Nhưng mà, ông có thể cảm thấy, ông lão là người rất hiền lành.
Tống Tâm Dao nằm trên giường bệnh, trên tay đang cắm ống truyền nước, thân thể giật giật, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.
"Dao Dao!" Triệu Tâm Nguyệt vẫn luôn trông chừng bên cạnh cô.
"Mẹ!" Kỳ Kỳ cũng luôn ở bên cạnh cô.
"Kỳ Kỳ, mẹ!" Tống Tâm Dao mở hai mắt ra, nhìn mẹ.
"Tỉnh!" Triệu Tâm Nguyệt có chút lo lắng nhìn cô, sắc mặt của thật sự tái nhợt, hôm nay đúng là có nhiều chuyện đáng sợ xảy ra.
"Mẹ, Hình Dực đâu?" Nhìn hai bên, thế nhưng lại không thấy bóng dáng của Cung Hình Dực.
"Nó ở trong phòng bệnh trên lầu." Triệu Tâm Nguyệt biết con gái đang lo lắng cho Cung Hình Dực.
"Con muốn đi thăm anh ấy!" Cô thật sự rất lo lắng cho Cung Hình Dực.
"Đợi một lát nữa, truyền nước xong là có thể đi!" Triệu Tâm Nguyệt biết cô nóng lòng, nhưng mà dù thế nào cũng nên truyền nước xong rồi hãy nói a!
"Nhưng mà, con thật sự lo lắng cho anh ấy!"
"Không có chuyện gì! Cha con đang ở đó, có chuyện gì cha sẽ báo cho chúng ta biết!" Có Tống Hàm Quân ở đó, Tống Tâm Dao cuối cùng cũng yên tâm một chút.
"Mẹ, con muốn uống nước!"
"Được, con chờ đó, mẹ đi lấy nước cho con!" Triệu Tâm Nguyệt cầm lên một cái ly, liền đi ra ngoài.
"Kỳ Kỳ, lấy cái gối để sau lưng cho mẹ, mẹ muốn dựa vào một lát!" Kỳ Kỳ đáp một tiếng, liền chạy tới phía bên kia đi lấy gối.
Thấy Kỳ Kỳ cùng Triệu Tâm Nguyệt cũng không có ở đây canh chừng cô, cô liền đưa tay rút ống truyền ra, từ trên giường ngồi dậy, bò xuống đất.
"Mẹ, làm sao mẹ lại không ngoan như vậy." Kỳ Kỳ vừa mới xoay người lại, liền nhìn thấy Tống Tâm Dao đang ấn tay của mình, mà kim tiêm lại đung đưa bên cạnh giường.
"Kỳ Kỳ, mẹ không yên lòng, đưa mẹ đi thăm cha con!" bây giờ cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, chờ anh tỉnh lại.
"Được rồi!" Kỳ Kỳ hiểu rõ tâm tình của Tống Tâm Dao, nếu như chuyện gì mẹ đã thực sự muốn làm, không có mấy người có thể ngăn cản được. Giúp Tống Tâm Dao đi lên lầu, đến phòng bệnh, Cung Hình Dực đang nằm ở trên giường. Tống Tâm Dao đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn sắc mặt của anh vẫn còn rất yếu ớt, cô đau lòng nhắm mắt lại.
Đưa tay nắm thật chặt tay của anh, ở bên cạnh chăm sóc anh không rời.
"Dao Dao!" Bưng nước trở lại trong phòng bệnh, Triệu Tâm Nguyệt không thấy Tống Tâm Dao đâu, mà bình truyền nước vẫn còn một nửa lại đang đung đưa trong gió.
Rất dễ nhận ra là do Tống Tâm Dao tự mình rút ra, chạy tới phòng bệnh của Cung Hình Dực, nó thật sự ở chỗ này.
"Bà ngoại!" Kỳ Kỳ lôi kéo Triệu Tâm Nguyệt, không để cho bà đi lên, mẹ hiện tại nhất định rất khổ sở. Cung Hình Dực nằm ở trên giường như vậy, nó cũng rất đau lòng.
"Cha mẹ, hai người mang Kỳ Kỳ trở về trước đi! Con ở lại cùng anh ấy là được rồi!" Tống Tâm Dao liếc mắt nhìn Tống Hàm Quân cùng Triệu Tâm Nguyệt nói.
"Mẹ, con cũng muốn ở lại với hai người!" Kỳ Kỳ cũng không muốn rời đi, Cung Hình Dực là vì cứu nó và Tống Tâm Dao mới bị thương như vậy, làm sao nó có thể một mình rời đi, để lại mẹ ở đây một mình chăm sóc cha được chứ?
"Kỳ Kỳ, nghe lời mẹ, trở về nhà cùng ông bà ngoại, nơi này có mẹ là đủ rồi!" Nhiều người ở lại như vậy, cũng vô ích a!
"Được rồi! Lát nữa chúng ta sẽ mang cơm đến đây cho con!" Nhìn bộ dáng của con gái, hiện tại cũng chỉ có thể nghe theo nó, nếu như không nghe theo..., còn có thể làm gì?
Có thể nhận ra, Tống Tâm Dao thật sự yêu Cung Hình Dực rồi, lần đầu tiên bọn nó cùng nhau về nhà, họ cũng không nhìn ra trong mắt Tống Tâm Dao có ý gì. Nhưng mà, bây giờ có thể nhìn ra được rồi, Tống Tâm Dao đúng là đã yêu Cung Hình Dực.
Chỉ hy vọng, sau khi trải qua chuyện lần này, hai người có thể thuận thuận lợi lợi kết hôn. Không cần xảy ra thêm chuyện gì nữa.
"Cám ơn mẹ!" Tống Tâm Dao đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó lại quay đầu nhìn Cung Hình Dực.
Không phải bác sĩ nói là không sao sao? Tại sao cho đến bây giờ Cung Hình Dực vẫn chưa tỉnh lại, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng mà cô thật sự hi vọng, Cung Hình Dực cũng mau tỉnh lại, để cô biết anh không có chuyện gì, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
"Dực, anh mau tỉnh dậy đi! Đừng cứ nhắm mắt như vậy! Anh quên rồi sao? Từ khi chúng ta ở cùng nhau cho đến bây giờ, anh chưa từng ngủ mỗi khi em tỉnh? Mỗi lần đều là anh tỉnh trước, tại sao bây giờ anh lại nhắm mắt đối mặt với em? Cảm giác như thế thật là tệ, thật sự rất tệ! anh mau tỉnh dậy đi! Anh đừng làm em sợ, có được hay không?" Nhìn bộ dáng này của anh, cô thật sự rất khó chịu, tại sao anh lâu tỉnh như vậy?
Nếu như anh tỉnh dậy cô nhất định phải nói cho anh biết, cô yêu anh, không muốn nhìn thấy bộ dáng của anh như lúc này một chút nào.
Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, cô thật sự rất đau lòng!
Tống Tâm Dao ngồi ở bên giường, vẫn luôn nói chuyện với anh, nói chuyện lý thú về Kỳ Kỳ khi còn bé, nói chuyện khi cô sinh Kỳ Kỳ đã chịu biết bao nhiêu khổ.
Nói cực kỳ lâu, cũng không hề cảm thấy khát, chỉ hy vọng anh mau mau tỉnh lại, chỉ cần anh tỉnh lại, tất cả đều sẽ tốt.
Cô không hy vọng quá nhiều, chỉ cần anh tỉnh lại, như vậy là đủ rồi.
Bất tri bất giác, cô nắm chặt tay anh, ở trên giường ngủ thϊếp đi.
Cung Hình Dực chỉ có cảm giác lưng của mình thật là đau, đau đến không chịu được. Khi tỉnh lại, thấy bên trong phòng toàn bộ đều là màu trắng, muốn đưa tay ra sờ lưng, lại phát hiện tay của mình bị một đôi tay nhỏ bé ấm áp giữ lấy thật chặt.
Khẽ xoay người, liền nhìn thấy Tống Tâm Dao nằm ở bên giường bệnh ngủ thϊếp đi, lúc này anh mới nhớ tới chuyện đã xảy ra kia.
Cảm thấy giường khẽ rung, Tống Tâm Dao vốn còn đang ngủ mơ mơ màng màng, mở hai mắt ra, lại thấy Cung Hình Dực đã tỉnh .
"Dực, anh đã tỉnh, có chỗ nào không thoải mái hay không? Có đói bụng không? Trên lưng có đau không? Nếu như đau, nhất định phải nói với em, đừng chịu đựng! Còn nữa, có muốn uống nước hay không?" Cô nóng lòng hỏi, muốn biết anh hiện giờ như thế nào.
"Cô bé ngốc, anh đã không sao rồi !" Cung Hình Dực nhìn bộ dáng lo lắng của cô, mỗi một câu nói đều quan tâm đến anh, trái tim cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
"Có thật không?" Cung Hình Dực gật đầu cười.
"Anh ngồi đó nghỉ ngơi, em đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh.” Nói xong câu đó Tống Tâm Dao liền chạy ra ngoài, hoàn toàn không thấy Cung Hình Dực ở sau lưng đang một mực gọi cô.
Nghe thấy bên ngoài, truyền đến tiếng Tống Tâm Dao gọi bác sĩ, Cung Hình Dực chỉ cười. Cô gái nhỏ bé này có lúc thật sự rất thú vị.
"Không sao rồi! Chỉ cần nghỉ ngơi 2 ngày, là có thể yên tâm! Cung phu nhân, cô không cần lo lắng!" Bác sĩ cười nói.
"Tôi không. . . . . ."
"Cám ơn bác sĩ!" Tống Tâm Dao còn chưa nói xong đã nghe thấy Cung hình Dực nói cảm ơn với bác sĩ.
"Cung tiên sinh, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé!" Cung Hình Dực gật đầu một cái.
"Hiện tại đã yên tâm chưa?" Cung Hình Dực nhìn cô, lần này chắc là cô đã yên tâm! Bác sĩ cũng đã nói là anh không sao rồi!
"Tại sao anh không để cho em giải thích với bác sĩ em không phải Cung phu nhân?" Bị anh cắt ngang câu nói, cô cũng có chút khó chịu.
"Em vốn chính là Cung phu nhân, chỉ là chúng ta còn thiếu một cái hôn lễ mà thôi." Chỉ là một hôn lễ, bây giờ làm luôn ở đây cũng được, anh cũng không có vấn đề gì.
"Cái gì là chỉ thế mà thôi? Anh không biết hôn lễ đối với mỗi người phụ nữ mà nói, là vô cùng quan trọng sao?" Một người phụ nữ chỉ có thể mặc một lần áo cưới, cô đương nhiên cảm thấy hôn lễ thật sự rất quan trọng!
"Được, rất quan trọng, nếu không, bây giờ chúng ta liền tổ chức hôn lễ đi, có được không?" Cung Hình Dực đột nhiên tựa vào bên tai cô nói.
"Ai muốn kết hôn với anh?" Tống Tâm Dao quay đầu đi không thèm để ý tới anh nữa.
"Em không kết hôn với anh, vậy thì muốn kết hôn với ai? Kỳ Kỳ phải làm thế nào?"
"Ở cùng với em chứ sao! Bốn năm qua đều như vậy, lại nói, Kỳ Kỳ cũng đã lớn như vậy, nó có thể tự chăm sóc mình thật tốt!"
"Em thử nói không muốn kết hôn với anh lại một lần nữa xem!" Cung Hình Dực cảm thấy, sớm muộn gì cũng có một ngày, mình sẽ bị người phụ nữ này làm cho tức chết.
"Cũng không muốn gả cho anh!" Tống Tâm Dao bĩu môi, giận anh hôm nay đã hù dọa cô, thiếu chút nữa dọa chết cô rồi. Nếu như không phải bác sĩ đã nói anh không có việc gì khiến cô yên tâm thì chắc là cô vẫn không ngừng lo lắng.
"Xem em có lấy anh làm chồng hay không!" Nói xong Cung Hình Dực lại dùng phương pháp trực tiếp nhất, chặn miệng cô, cô lại nói không muốn lấy anh.
Nụ hôn vừa kết thúc, Tống Tâm Dao nhìn chằm chằm Cung Hình Dực.
"Anh lại chơi xấu." Mỗi lần đều như vậy, biết rõ cô sợ nhất chính là nụ hôn của anh, vậy mà mỗi lần anh đều dùng nó đối phó với cô.
"Không ác không trị được em, cô gái bé nhỏ. Bây giờ nói cho anh nghe, có lấy anh làm chồng hay không?" Cung Hình Dực lại làm động tác muốn hôn cô.
"Gả, em gả vẫn không được sao?" Lần này Cung Hình Dực cuối cùng cũng cười, ở trên môi cô hôn một cái, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, ôm cô vào trong ngực.
"Cô gái, hôm nay em thật sự làm anh sợ muốn chết!" Trầm mặc một hồi, Cung Hình Dực đột nhiên lên tiếng nói.
"Anh mới hù chết em đấy, tại sao đột nhiên anh lại xông đến đó?" Tên ngu này, lại tự mình vì cô mà chịu một dao, nếu như chị Thu kia đâm chệch, đâm sâu thêm một chút, không phải là anh đã bị thương tới nội tạng rồi sao?
"Lúc đó anh cũng không thể nghĩ được gì nhiều, anh chỉ sợ dao nhọn kia sẽ làm em bị thương!" Anh sợ nhất cũng không phải chỉ có lý do như vậy. Bởi vì, nếu như nhát dao kia thật sự làm Tống Tâm Dao bị thương, anh thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đối với chị Thu nữa.
"Cái tên đần độn này, ra hiệu một tiếng cũng không có, nhìn thấy máu trên lưng anh vẫn không ngừng chảy, anh có biết lúc đó em lo lắng như thế nào không? Về sau không được làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa!" Tựa vào trong ngực anh, cảm thụ nhiệt độ trên người anh, lòng cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Anh sẽ không để cho em và Kỳ Kỳ chịu bất kỳ tổn thương nào, sẽ không!" Ôm cô thật chặt vào trong ngực, Cung Hình Dực giống như đang nói lời thề, hứa cam kết với cô.
Ngoài phòng bệnh, Hoắc Huyền Lôi nhìn thấy một màn này, hành động của hai người bọn họ, làm đau nhói mắt anh. Tống Tâm Dao có phải đã thật sự yêu Cung Hình Dực hay không?
Nhưng mà, anh phải làm thế nào? Rút lui sao?
Nhưng anh cảm thấy, mình căn bản không làm được. Nếu như làm được như vậy, anh đã không chạy tới bệnh viện thăm cô rồi.
Chỉ là, anh tới thật không đúng lúc, nhìn hai người bọn họ ôm hôn không nói, còn phải chứng kiến Tống Tâm Dao lo lắng cho anh ta. Mắt anh thật đau.
Tâm của anh cũng đau, tại sao người ở bên cạnh cô không phải là anh?
Tại sao người cứu cô, không phải anh?
Anh không trách bất cứ ai, chỉ tự trách mình không thể sớm xuất hiện trước mặt cô. Cô và Cung Hình Dực đã gặp nhau từ bốn năm trước. Thế nhưng anh lại đến muộn, bốn năm sau mới gặp được cô.
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô. Cô và Kỳ Kỳ coi anh như tên luu manh vậy.
Bình thường nghĩ đến lúc đó, anh còn có thể tự nhiên nở nụ cười, nhưng mà bây giờ, anh làm thế nào cũng cười không nổi. Dù là cười, đó cũng là cười khổ.
Hiện tại, anh tới không đúng lúc, tới thăm Cung Hình Dực sau vậy!
Xoay người, anh rời khỏi phòng bệnh của Cung Hình Dực, ngoài cửa phòng còn để lại một giỏ trái cây đơn độc.
Triệu Tâm Nguyệt đem cơm tới cho Cung Hình Dực cùng Tống Tâm Dao, vừa tới ngoài phòng bệnh, liền nhìn thấy giỏ trái cây.
"Kỳ quái, tại sao lại có giỏ trái cây để ở chỗ này." Đẩy cửa đi vào, Cung Hình Dực cùng Tống Tâm Dao vội vội vàng vàng tách ra.
"Mẹ, mẹ đi vào cũng không biết gõ cửa sao?" Tống Tâm Dao có chút tức giận nhìn Triệu Tâm Nguyệt.
"Ách. . . . . . Thật xin lỗi a! Chỉ là mẹ thấy ngoài cửa đặt một giỏ trái cây, cho nên quên mất." Triệu Tâm Nguyệt quả thực cảm thấy thật xin lỗi, nếu như bọn họ ở đây. . . . . .
Ách, đây là bệnh viện, bà suy nghĩ nhiều quá rồi!
"Trái cây?" Là ai để lại?
Tống Tâm Dao không hiểu, liếc mắt nhìn giỏ trái cây, có chút buồn bực, là ai đến thăm Cung Hình Dực? Tại sao lại không đi vào trong?
Là Cao Cầm Nhã sao? Hay là chị Thu?
Chị Thu sao, không thể, khi bọn họ đến bệnh viện, Tiểu Tường cũng đưa chị ta vào bệnh viện, chỉ là đến bây giờ cô ta như thế nào, bọn họ cũng không biết.
Hơn nữa, bọn họ cũng không ở cùng một bệnh viện.
Là Cao Cầm Nhã sao? Cô ấy đối với Cung Hình Dực vẫn còn tình cảm, nếu như là cô ấy..., không kỳ quái chút nào, chỉ là tại sao cô ta đã đến đây rồi, tại sao lại không đi vào?
Hay là cô ta nhìn thấy cảnh bọn họ ôm nhau, cho nên mới không vào sao?
"Y tá!" Thấy một y tá đi qua cửa, Triệu Tâm Nguyệt liền gọi vào.
"Sao vậy?" Y tá sau khi đi vào, liền nhìn Cung Hình Dực. So với trên ti vi, anh còn đẹp trai hơn.
"Cô có thấy, người vừa đứng ở ngoài phòng bệnh hay không?" Có lẽ cô ấy biết.
"À! Mới vừa rồi có một người đàn ông, đứng ở bên ngoài một lát, sau đó, để giỏ trái cây xuống, rời đi!" Mới vừa rồi cô còn cảm thấy kỳ quái, vốn định tới hỏi người kia làm sao vậy. Nhưng anh lại để giỏ trái cây xuống rồi rời đi.
Hơn nữa Triệu Tâm Nguyệt đã đến, cô cũng không muốn nhiều chuyện.
"Cô có nhìn rõ anh ta như thế nào không?"
"Không có, chỉ có thấy được bóng lưng thôi!"
"Cám ơn!" Tống Tâm Dao nói cám ơn. Nếu như là một người đàn ông, vậy không có khả năng là Cao Cầm Nhã. Rốt cuộc là ai? Đã đến đây rồi, lại không tiến vào.
"Đừng suy nghĩ nữa, nếu như người đó có tâm đến thăm anh..., sau này nhất định sẽ còn gặp lại!" Thấy Tống Tâm Dao có chút phiền muộn.
"Em chỉ cảm thấy kỳ quái, là ai đưa tới." Hay là người của tiệm hoa đưa tới đây, nhìn thấy hai người bọn họ đang ôm nhau, cho nên mới không vào sao?
"Em không đói à! Nhưng mà anh sắp chết đói rồi, mau ăn cơm đi!" Thấy Triệu Tâm Nguyệt đã bày hết đồ ăn ra, anh liền tìm đề tài, kéo cô lại, nếu không cũng không biết cô cứ đứng đó suy nghĩ tới khi nào.
"Nghe thấy anh kêu đói, em mới phát hiện em cũng đói bụng rồi!" Tống Tâm Dao hì hì cười một tiếng, đi tới bên giường ngồi xuống.
"Các con từ từ ăn đi, mẹ đi ra ngoài mua chút trái cây, giỏ trái cây kia cũng không biết đã để bao nhiêu ngày rồi, nhìn bên ngoài cũng biết không phải là trái cây tươi ngon!" Triệu Tâm Nguyệt là người trong nghề, nhớ trước kia bà cùng em gái đều ở trong vườn trái cây, chuyên hái trái cây, đối với trái cây là vô cùng hiểu biết. Chỉ là không biết em gái hiện tại đi đâu rồi, cũng đã mất tích hơn hai mươi năm.
"Vâng ạ!" Tống Tâm Dao đáp một tiếng, biết Triệu Tâm Nguyệt là người trong nghề, mẹ chỉ cần nhìn qua liền có thể biết trái cây là ngon hay không.
" Bà xã, đút cho anh đi!" Thấy Triệu Tâm Nguyệt rời đi, Cung Hình Dực lại bắt đầu ăn vạ.
" Tự ăn, em đút cho anh ăn, em sẽ không ăn được!" Cô cũng thật đói rồi.
"Nhưng mà, tay anh rất đau, không cầm nổi chiếc đũa a!" Cung Hình Dực giả bộ, cầm chiếc đũa lên nhưng không cầm được.
"Thật sao?" Cô nửa tin nửa ngờ.
"Anh lừa em làm cái gì?" Không lừa cô thì lừa ai chứ?
"Được rồi!" Cuối cùng Tống Tâm Dao vẫn ngoan ngoãn cầm đũa lên giúp anh ăn cơm.
Cung Hình Dực mỉm cười nhìn cô, ăn thức ăn cô đút. Lần đầu tiên anh phát hiện, ăn cơm cũng là một chuyện hạnh phúc như vậy. Anh phải giả bộ mấy ngày để hưởng thụ mới được.
Cảm giác như thế này, nếu như trở về nhà, sẽ không thể có.
"Được rồi! No quá a!" Cung Hình Dực tựa vào gối mềm, sờ bụng của mình.
"Anh thì tốt rồi, được ăn no, còn em sắp chết đói rồi đây!" Thật không biết tay người đàn ông này đau thật hay là đau giả, cô rất hoài nghi.
"Vợ à, đừng hẹp hòi như vậy chứ! Hiện tại anh là bệnh nhân a! Đói bụng thì mau ăn đi, ăn nhiều nói ít. Ăn xong cùng anh ra ngoài đi dạo!" Cứ nằm ở trên giường bệnh mãi, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ mốc meo. Mặc dù cũng chỉ có mấy ngày, nhưng mà một ngày anh cũng không muốn.
"Anh còn chưa khỏe, vết thương còn chưa lành, lại muốn đi ra ngoài sao?" Tống Tâm Dao nhìn anh, hiện tại cô càng hoài nghi, tay của anh có đau thật hay không vậy.
"Vết thương ở trên lưng, chỉ cần không đυ.ng đến là được rồi, không có việc gì!"
"Vậy tay anh làm sao lại đau?"
"Có thể là do thương tổn tới dây thần kinh, cho nên tay mới đau." Cung Hình Dực tùy tiện tìm một cái lý do.
"Nếu như để em biết là anh đang gạt em, anh nhất định sẽ biết tay em!" Tống Tâm Dao nhìn Cung Hình Dực cầm chiếc đũa lên, cảnh cáo nói.
"Không phải đói sao? Còn không mau ăn đi!" Cung Hình Dực thấy cầm đũa quơ múa, thật sự có chút sợ, cô sẽ dùng đũa để đánh anh.
"Trời cũng sắp tối rồi, anh muốn ra ngoài đi dạo thật sao?" Nhìn thời tiết bên ngoài, chỉ một lúc nữa là tròi tối rồi.
"Ăn cơm của em đi! Ăn no rồi lại nói." Cô gái này, có lúc thật đúng là nhiều lời.
" Biết rồi!" Tống Tâm Dao trừng mắt liếc anh một cái. Người đàn ông này, quan tâm đến cô..., cũng không thể nói dễ nghe một chút được sao?
Cứ hô to gọi nhỏ với cô như vậy sao?
Nhìn dáng vẻ Tống Tâm Dao ăn cơm, anh thỏa mãn nhắm hai mắt lại, có lúc, nhìn vợ mình ăn cơm, thật ra thì cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
*
"Nghe nói Cung Hình Dực bị thương nhập viện rồi, con có biết không?" Cao Hùng sau khi xem tin tức mới biết chuyện Cung Hình Dực bị thương.
"Biết!"
"Cha không hiểu, rõ ràng bảo ngày mai mở đại hội cổ đông, nhưng mà bây giờ lại rời lại một tuần. Hơn nữa hiện tại trong công ty, lời cha nói đã không có mấy người nghe." Mấy ngày trước cổ phiếu công ty vẫn luôn xuống giá trầm trọng, lúc ấy ông thật sự bị dọa sợ.
Nhưng mà hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi xuống giá liên tục ba ngày, cổ phiếu đã tăng giá trở lại, hơn nữa còn cao hơn giá cũ. Thay đổi như vậy khiến cho ông hồi hồn từ trong kinh sợ. Ít nhất không tiếp tục ngã giá, nếu như lại tiếp tục hạ, ông thật sự không biết, công ty sẽ phải đối mặt với chuyện gì nữa.
Nếu như vẫn hạ, ông thật sự có thể sẽ phải nhảy lầu.
"Cha, cha là tổng giám đốc, đại hội cổ đông, không phải cha chủ trì sao?" Cao Cầm Nhã cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, đại hội cổ đông là chuyện của bọn họ, Cao thị vốn chính là của Cao gia. Cổ phần trong gia đình bọn họ, đang là 45%, trừ phi có người có nhiều cổ phần hơn họ.
50 hoặc là 55 cổ phần mới được, nhưng mà còn có 15% cổ phần đang ở trong tay một cổ đông. Những cổ phần khác cũng là phân tán khắp nơi, trong tay rất nhiều người.
Lúc ấy, mở đại hội cổ đông, chính là cổ đông có 15% cổ phần đề nghị, tuy nhiên sau đó lại đột nhiên đổi đến một tuần sau.
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện có chút kỳ lạ.
"Là chú Lý nói muốn mở đại hội cổ đông, nhưng tối nay lại nói với cha là mấy ngày nay thân thể không thoải mái, muốn trì hoãn một tuần."
"Nếu chú ấy đã nói thân thể không thoải mái, sao cha không mượn lý do này, đi thăm chú ấy? Đến nhà chú ấy xem một chút, tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra?" Cao Cầm Nhã cũng cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng mà vấn đề rốt cuộc là xuất hiện ở đâu, vẫn phải điều tra một chút.
"Sao cha lại không nghĩ ra chứ! Như vậy đi, Tiểu Nhã, con đi mua chút quà tặng, cùng cha đi thăm chú Lý. Thím Lý vẫn luôn rất yêu thích con, có thể tìm cách nói chuyện." Cao Hùng cảm giác, Lý Kiều có chút vấn đề.
"Vâng!" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cao Hùng cũng lên lầu, thay một bộ quần áo, mới đi xuống. Mà lúc này Cao Cầm Nhã cũng đã cầm theo hai hộp quà trở lại.
"Đi thôi!" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, cùng Cao Hùng đến nhà Lý Kiều.
*
Biệt thự nhà họ Lý
"Dì Lý!" Tới mở cửa , chính là vợ của Lý Kiều .
"Tiểu Nhã, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Bà Lý nhìn thấy Cao Cầm Nhã thì quả thực rất vui mừng, ban đầu bà vẫn luôn nghĩ, nếu như Cao Cầm Nhã có thể trở thành con dâu nhà bọn họ thật là tốt biết bao!
Chỉ tiếc, ông lão nhà bà không thích nha đầu này, chết cũng không đồng ý để cho bà làm mai.Nhưng mà đúng như Lý Kiều nói, Cao Cầm Nhã cũng không phải là cô gái tốt đẹp gì.
Đặc biệt là khi cô nói muốn đối phó với Tử Mị, coi như bà đã rõ con người đó rồi.
"Cháu nghe nói chú Lý trong người không thoải mái, nên cùng cha tới thăm chú ấy ạ!" Cao Cầm Nhã khẽ mỉm cười.
"Chú Lý của cháu bây giờ đang nghỉ trưa, nếu không hai người ngồi đợi một lát, dì đi gọi ông ấy!" Lý Kiều xem ra canh giờ rất chuẩn, vẫn là để bà đối phó đi!
"Không cần, nếu chú Lý đang ngủ, vậy không cần quấy rầy nữa. Dì Lý, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, ngồi xuống hàn huyên một chút đi!" Cao Cầm Nhã nghĩ, nhất định cũng có thể moi ra một chút tin tức từ miệng bà.
"Tốt! Mau vào, cháu xem dì đã già rồi, trí nhớ cũng liền kém. Hai người đứng đây lâu như vậy rồi, dì lại quên mời hai người vào nhà ngồi." Bà Lý nhìn bọn họ một cái, không phải bà quên, thật ra là bà cố ý để bọn họ đứng ở ngoài trời lạnh.
"Dì già chỗ nào chứ, cháu thấy dì còn rất trẻ, đi ra ngoài cùng cháu, người khác nhất định sẽ cho là chị gái của cháu đó!" Bà Lý cười lạnh, cũng bắt đầu nịnh hót bà rồi đây.
"Tiểu Nhã, con thật đúng là biết cách làm cho dì vui vẻ! Hai người ngồi đi, dì đi pha cà phê!" Bà Lý vừa dứt lời, cũng liền đi tới phòng bếp.
Ở trong phòng bếp len lén liếc mắt nhìn, thấy bọn họ cũng không đi theo vào, liền báo tin cho Lý Kiều, nói cho ông biết Cao Hùng cùng Cao Cầm Nhã đã đến.
Cuối cùng rót hai tách cà phê vừa mới nấu xong, đi ra ngoài.
"Tiểu Nhã, tới uống cà phê dì pha đi, kỹ thuật này là ít ngày trước dì mới học, không biết mùi vị có hợp khẩu vị của hai người không, thử một chút xem sao!" Bà Lý rất cao quý, hoàn toàn có thể ứng phó với bọn họ.
"Dì, pha rất ngon a! Chúng ta thật có phúc!" Cao Cầm Nhã lại nịnh hót.
"Ai, mấy ngày nay cổ phiếu công ty vẫn hạ, lão Lý a, ngồi trước máy vi tính mấy ngày mấy đêm, ta khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi, hai người xem đó, nếu không phải bị bệnh, thì hôm nay sẽ mở đại hội cổ đông , nhưng thân thể ông ấy thật sự không chịu nổi. Ta cũng chỉ có thể bảo ông ấy gọi điện thoại nói với ông, lùi ngày mở đại hội cổ đông lại." Bà Lý biết bọn họ đến đây cũng chính là vì chuyện họp đại hội cổ đông.
"Lão Lý này, cũng thật là liều mạng!" Cao Hùng thở dài.
"Tôi cũng lo lắng muốn chết, nói thế nào, ông ấy đều không nghe. Còn nói tôi dài dòng, hôm nay nói với tôi muốn nghỉ trưa, liền đem cửa phòng khóa lại, có lẽ là chê tôi làm phiền ông ấy, cho nên mới khóa cửa phòng lại."
"Ông ấy vẫn luôn cố chấp như vậy, nhớ khi còn trẻ, lúc công ty vừa mới thành lập, ông ấy chính là như vậy. Lúc ấy tôi thật sự vô cùng bội phục chú ấy, tại sao có thể có nhiều tinh lực như vậy, ngày đêm đều làm việc." Nếu không phải vì ông ta liều mạng làm việc như vậy, ông cũng sẽ không đem 15% cổ phần của công ty cho ông ta.
"Ai! Dù sao hiện tại cũng đã già rồi, làm thêm hai năm nữa, ông ấy cũng nên về hưu, đến lúc đó ý định của tôi là cùng ông ấy đi du lịch khắp nơi, ông ấy liều mạng hơn nửa đời người, cũng không có thời gian đi ra ngoài chơi đùa." Bà Lý nói, đủ để cho bọn họ tin tưởng, ông Lý thật sự là bị bệnh, hơn nữa còn là bởi vì chuyện của công ty mà bệnh!
"Dì, đây là một chút thuốc bổ cháu mua cho chú Lý, cũng mong chú mau khỏe lại! Trong công ty cũng không thể thiếu một người như chú lãnh đạo a!" Cao Cầm Nhã khẽ mỉm cười.
"Tiểu Nhã, cháu thật có lòng tốt! Như vậy đi, ở lại ăn bữa cơm, trời cũng sắp tối rồi!"
"Không cần đâu ạ, buổi tối cháu còn phải cùng cha đi gặp một khách hàng, lần sau gặp lại nhất định sẽ ăn sạch thức ăn nhà dì." Cao Cầm Nhã cảm thấy hiện tại nên cùng Cao Hùng nói chuyện một chút, không phải bọn họ đa tâm quá chứ? Hay là Lý Kiều cố ý trốn không gặp bọn họ?
"Nếu trong công ty có chuyện, vậy tôi cũng không giữ hai người ở lại nữa, lần sau nhất định tới đây ăn bữa cơm a!" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, lôi kéo Cao Hùng rời Khỏi nhà họ Lý, dì Lý thấy xe bọn họ đã đi xa. Lúc này mới đóng cửa , đi vào thư phòng.
"Bọn họ đi rồi?" Một người đàn ông đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ừ! Đi rồi! Thật là làm tôi sợ muốn chết, tôi thật sự sợ bọn họ sẽ biết chuyện chúng tôi đem cổ phần đi bán!" Đây mới là chuyện họ lo lắng nhất.
"Lo lắng cái gì? Hiện tại công ty đã không còn là của Cao Hùng nữa, chỉ là để cho ông ta ngồi tại vị trí tổng giám đốc này thêm năm ngày nữa thôi." Người đàn ông đó xoay người lại, người này không phải là ai khác, chính là Dạ Thiên.
"Dạ tiên sinh, nếu cổ phần tôi đã bán cho ngươi, tôi hi vọng sau khi mở xong đại hội cổ đông, anh cũng không cần tới tìm tôi nữa, ý định của tôi là mang theo người bạn già, đi Singapore cùng con trai của chúng tôi sống cùng nhau."
"Dĩ nhiên, hôm nay tôi tới đây chỉ là để cho hai người biết trước không nên đem chuyện này nói ra mà thôi." Đại hội cổ đông còn chưa mở, thì không thể để tin tức cổ phần đã được bán truyền tới tai Cao Cầm Nhã và Cao Hùng.
Nếu chuyện đó xảy ra, kế hoạch của bọn họ cũng liền bị hủy bỏ.
"Cám ơn!" Lý Kiều lúc này mới phát hiện ra, trước khi làm chuyện này, ông nên suy nghĩ thật tốt đến hậu quả sẽ xảy ra.
Nhưng mà hiện tại thì tốt rồi, người này sẽ không trở lại tìm ông nữa. Cách đại hội cổ đông còn có năm ngày, năm ngày này bọn họ cũng nên chuẩn bị thu xếp đồ đạc trong nhà sau đó gửi tới Singapore đi.
*
"Cha, có phải cảm giác rất kỳ quái hay không?" Cao Cầm Nhã càng nghĩ càng thấy không đúng. Cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nghĩ ra.
"Cha cũng cảm thấy như vậy, ánh mắt của dì lý, vẫn luôn chớp nháy." Cao Hùng cũng phát hiện, chuyện này có chỗ nào đó không đúng nhưng bọn họ không nghĩ ra.
"Nếu không để con cho người đi điều tra chuyện này xem như thế nào?"
"Được, con cho người đi điều tra chuyện này đi, xem sự việc rốt cuộc là thế nào!" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, chỉ là cô thật sự có thể tra được sao?
Dạ Thiên làm việc luôn luôn cẩn thận, chưa bao giờ lưu lại dấu vết nào để cho người khác biết, xem ra cô ta muốn điều tra, cũng không dễ dàng như vậy đâu!
"Cha, ngày mai là ngày giỗ của mẹ con, ngày mai cha có thời gian không?" Nhớ tới ngày mai sẽ là ngày giỗ của Triệu Tâm Dương , Cao Cầm Nhã vẫn có chút đau lòng.
"Có, ngày mai cha sẽ đi thăm mẹ với con, cũng hai mươi mấy năm rồi chưa đến thăm bà ấy, cha cũng nên đến nhận tội với bà." Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, từng ấy năm tới nay cô cũng chưa từng làm được chuyện gì kính hiếu với mẹ. Hiện tại cũng nên báo đáp rồi.
*
Bệnh viện tâm thần XX
"Cẩn thận một chút!" Một người con trai đang đỡ một người phụ nữ đi dạo trong vườn hoa.
"Hoa, hoa hoa, tôi muốn hoa hoa!" Đôi mắt cô gái nhìn giống như vô cùng yêu thích, hướng về phía người con trai bên cạnh nói.
"Được, tôi hái cho cô, cô ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, không được cử động đó!" Cô gái gật đầu một cái, nhìn người con trai đi tới phía đóa hoa kia.
" Chị Thu, hoa của cô đây." Người con trai này cũng không phải là người nào khác, chính là Tiểu Tường, mà cô gái kia, cũng chính là chị Thu.
Tiểu Tường nhìn chị Thu bây giờ đã biến thành như vậy, rất là đau lòng. Không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy. Kể từ ngày hôm đó, sau khi Cung Hình Dực bị thương ngã xuống, chị Thu vẫn luôn tự giam mình trong thế giới của bản thân.
Sau khi được bác sĩ kiểm tra, đã nói cho anh biết, hiện tại trí óc của cô chỉ như một đứa trẻ ba tuổi, muốn cô ở lại trong bệnh viện tâm thần này tiếp nhận trị liệu. Tiểu Tường không tiếc gì cả, bán đi chiếc xe máy mình thích nhất còn rút ra tất cả tiền gửi ngân hàng trong mấy năm này chỉ vì muốn chữa bện cho cô.
Chỉ là, số tiền này căn bản cũng không đủ, anh đã từng nghĩ đến việc bán biệt thự riêng của cô đi, nhưng mà đó là nơi duy nhất cô có thể trở về, anh không thể làm như vậy.
"Tiểu Tường, giúp tôi cài hoa lên trên đầu, có được hay không?" Chị Thu nhìn Tiểu Tường, đem hoa đẩy tới trước mặt anh, hi vọng anh cài giúp cô.
"Được!" Tiểu Tường nhìn bộ dáng hiện tại của cô, chỉ có thể len lén xoay người, lau đi nước mắt của mình, không để cho cô nhìn thấy.
"Nhìn đẹp không?"
"Đẹp lắm!" Tiểu Tường ở trước mặt cô, vĩnh viễn đều mỉm cười. Nhưng mỗi khi đến đêm khuya yên tĩnh, anh lại len lén rơi lệ, chỉ là không muốn để cho cô nhìn thấy nước mắt của mình.
"Tiểu Tường, tôi đói rồi !" Chị Thu nhìn Tiểu Tường, sờ sờ bụng mình.
"Đói bụng sao? Chúng ta trở về trong phòng đi, tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô." Chị Thu gật đầu một cái, mặc cho Tiểu Tường lôi kéo tay của mình, đi vào trong phòng.
Bây giờ chị Thu chỉ như một đứa trẻ con, thiên chân vô tà, ánh mắt trong suốt không hay biết gì. Nhưng mà cô ấy lại không thích người khác đến gần, mỗi ngày đều ở cùng với Tiểu Tường, ngay cả buổi tối đi ngủ, cũng muốn Tiểu Tường cùng ngủ với cô.
Đối với Tiểu Tường, cô sinh ra cảm giác lệ thuộc. Tiểu Tường cũng không biết, mình rốt cuộc yêu cô nhiều bao nhiêu, nhưng anh chỉ hy vọng cô tốt lên. Nếu như cô có thể khá hơn, như vậy tất cả đều tốt rồi. Coi như sau khi cô tỉnh lại có quên đoạn thời gian này anh chăm sóc cô như thế nào, cũng không sao cả.
Chỉ cần cô khỏe lại, như vậy là đủ rồi!
"Tiểu Tường, về sau không được gọi tôi là chị Thu nữa." Lúc ăn cơm, cô đột nhiên rất nghiêm túc nói với Tiểu Tường.
"Tại sao?"
"Bởi vì, anh lớn hơn tôi! Cho nên anh không dược gọi tôi là chị, về ngươi sau gọi tôi là Thu Thu, có được hay không?" Ánh mắt chị Thu ngây thơ, không có một chút ô nhiễm, trong mắt chỉ có một mình Tiểu Tường.
"Được, Thu Thu, Tiểu Tường cho em ăn cơm!" Cô há miệng thật to, chờ Tiểu Tường đút cơm cho cô ăn.
Tiểu Tường nhìn thấy cô như vậy, vừa đau lòng vừa mừng rỡ. Ít nhất, cô cũng không cần phải vì chuyện Cung Hình Dực không thương mình mà đau lòng nữa.
Càng sẽ không làm ra hành động quá khích gì nữa, hiện tại chỉ cần Cung Hình Dực không kiện cô thì sẽ không có chuyện gì cả.
"Tiểu Tường, anh làm sao vậy? Tôi muốn ăn cơm cơm!" Thấy Tiểu Tường dừng động tác lại, cô bắt đầu ồn ào.
"Được, chúng ta ăn cơm!" Tiểu Tường vẫn chăm sóc cô cẩn thận như vậy, ngay cả bác sĩ trong bệnh viện sau khi nhìn thấy đều vì sự chung tình của anh mà cảm động.
Tình cảm như vậy, một người đàn ông rốt cuộc phải như thế nào mới có thể làm được?
Chỉ hy vọng cô gái này, có thể mau mau tỉnh lại, như vậy người đàn ông này cũng sẽ không phải vì cô mà đau lòng nữa. Bao nhiêu đêm, ông đều thấy người đàn ông này, ngồi ở bên giường cô gái này, khóc.
Coi như tâm có làm bằng sắt, đều sẽ cảm động, huống chi là ông đây?
Ông thật lòng chúc phúc cho bọn họ, chúc cho bọn họ có thể hạnh phúc.
Đại hội cổ đông của tập đoàn Cao thị, Lý Kiều vẫn chưa thấy xuất hiện, khi Cao Hùng đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi ông ta tại sao còn chưa tới, lại thấy Dạ Thiên đẩy cửa đi vào, mà sau lưng Dạ Thiên, chính là Lý Kiều.
Khi bọn họ đi vào cũng không đóng cửa lại bởi vì sau đó còn có Cung Hình Dực và Tống Hàm Quân cũng đều đi vào.
"Lão Tống, công ty mở đại hội cổ đông, ông tới làm cái gì?" Cao Hùng thấy Tống Hàm Quân cũng tới, liền cảm thấy càng kỳ quái hơn.
Còn có Cung Hình Dực, không phải cậu ta vẫn chưa xuất viện sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây.
"Là tôi gọi ông ấy tới!" Cung Hình Dực đi tới chỗ ngồi, ngồi xuống, Dạ Thiên đi tới đứng sau lưng anh, cầm một tập tài liệu lên.
" Tổng giám đốc Cung, không biết anh tới đây vì chuyện gì? Hôm nay là đại hội cổ đông của công ty chúng tôi, không phải chợ bán thức ăn giảm giá." Đối với sự xuất hiện của Cung Hình Dực, Cao Hùng rất tức giận.
"Nếu như tôi nói, tôi là một trong những cổ đông của Cao thị, như vậy có phải tôi có quyền tham gia vào đại hội cổ đông này hay không?" Cung Hình Dực cười lạnh, anh cũng không có thừa thời gian, sang đây xem bọn họ mở đại hội cổ đông.
Anh đến đây dĩ nhiên là có mục đích.
"Anh là một trong những cổ đông sao?" Cao Hùng cảm thấy buồn cười, cổ phần của Cao thị chia cho Cung Hình Dực lúc nào vậy!
"Chào ông! Tôi là luật sư của Tử Mị." Thân phậncủa Dạ Thiên không biết từ lúc nào đã biến thành luật sư của Tử Mị rồi?
“Đây là cổ phần tổng giám đốc công ty chúng tôi nắm giữ của Cao thị, tổng giám đốc Cung thị có 55% cổ phần, vượt qua nguyên tổng giám đốc Cao thị Cao Hùng có 35% cổ phần, cho nên bắt đầu từ bây giờ cổ đông lớn nhất của Cao thị chính là Cung tiên sinh.” Dạ Thiên đem một vài giấy tờ chứng minh để lên bàn.
Cao Hùng liếc mắt nhìn những giấy tờ kia, thiếu chút nữa hộc máu.
Tại sao lại như vậy? Công ty của ông từ lúc nào đã trở thành công ty của Cung Hình Dực?
“Đổng sự Cao, hiện tại xin hỏi ông còn có ý kiến gì không?“ Cung Hình Dực nhìn Cao Hùng tức giận đến xanh mặt, chỉ cười lạnh. Muốn trách thì trách Cao Cầm Nhã lúc trước đã làm ra chuyện sai sự thật kia, hơn nữa con khiến cho anh hiểu lầm Tống Tâm Dao.
Đây là báo ứng cô ta phải chịu, không phải người ta nói cha làm con chịu sao, nhưng mằà anh chỉ sửa thành con nợ cha trả thôi.
Chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, chọc phải người không nên chọc.
“Cũng bắt đầu từ hôm nay ở thành phố O này sẽ không còn tập đoàn Cao thị tồn tại nữa, chỉ còn có Tống thị. Bởi vì tổng giám Cung, đã đem tất cả cổ phần, chuyển sang tên Tống Hàm Quân tiên sinh. Cho nên về sau, Tống Hàm Quân - Tống tiên sinh, sẽ là tổng giám đốc của Tống thị.” Cung Hình Dực có thể nhận ra, Tống Hàm Quân là một người có năng lực làm ăn buôn bán.
Với tư chất của ông, có thể kinh doanh thật tốt, làm công ty có da có thịt.
“Hình Dực, con…….“ Tống Hàm Quân hoàn toàn không nghĩ tới, vẫn chưa hoàn hồn từ trong kinh ngạc.
“Cha vợ, cho tới nay con rể cũng chưa tặng lễ vật gì cho cha, công ty này, coi như là quà tặng con rể tặng cho cha đi!” Cung Hình Dực đem túi giấy, giao cho Tống Hàm Quân.
“Nhưng mà, con không sợ cha sẽ làm hỏng tâm huyết của con sao?” Ông đối với mình không có lòng tin lắm, càng sợ lãng phí lòng tốt của Cung Hình Dực.
“Cha, con tin tưởng thực lực của cha. Cha có thể quản lý tốt công ty này.” Cung Hình Dực vỗ vỗ vai Tống Hàm Quân, bày tỏ sự tín nhiệm đối với ông.
“Được! Cha nhất định sẽ kinh doanh thật tốt!” Tống Hàm Quân cũng tăng thêm chút lòng tin cho mình.”
“Dạ!” Cung Hình Dực gật đầu một cái nhìn về phía Cao Hùng cùng Cao Cầm Nhã nói: “ Cao tổng, tôi quên nói nếu như các người nghĩ muốn ở trong công ty dùng thủ đoạn gì, tốt nhất nên cẩn thận một chút. Cung Hình Dực tôi cũng không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy. “ Cảnh cáo của anh quả thực rất hữu dụng.
“Lão Lý, tại sao ông lại làm như vậy?” Cao Hùng nhìn Lý Kiều, nếu như ông ta không làm như vậy, tất cả mọi chuyện, cũng sẽ không biến thành bộ dáng này, ông càng không thể nào bị Cung Hình Dục kéo xuống khỏi cái ghế tổng giám đốc này.
“Cổ phiếu công ty một thời gian trước liên tục xuống giá, tôi nghĩ công ty sắp phá sản, vậy nên tôi cảm thấy bảo vệ tính mạng tương đối quan trọng hơn!” Lý Kiều cảm thấy mình cũng không làm gì sai.
“ Cao tổng, ông còn vấn đề gì không? Nếu như không có vấn đề gì, xin ký tên lên hai tài liệu này.” Dạ Thiên đem hai phần tài liệu đẩy tới trước mặt Cao Hùng nhìn dòng chữ to bên trên, cầm bút máy bên cạnh lên ký xuống.
Khi ký xong tên tuổi của mình, còn chưa để bút xuống, ông liền trực tiếp ngã xuống đắt.
“Cha, cha làm sao vậy?” Cao Cầm Nhã nhìn Cung Hình Dực, cắn răng nghiến lợi nói: “Cung Hình Dực, nếu như cha tôi xảy ra chuyện không hay gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”
nói xong bảo vệ cũng đi tới, đỡ Cao Hùng rời khỏi công ty. Cung Hình Dực chỉ nhún nhún vai, có bản lành, vậy thì đấu thử đi!
Anh không sợ, Cao Cầm Nhã chỉ biết một chút mánh khóe mà thôi chỉ cần cô ta không xuống tay với Tống Tâm Dao, anh có thể chơi đùa với cô ta một chút. Nếu như cô ta tính toán muốn xuống tay với Tống Tâm Dao, như vậy anh không thể chơi đùa cung với cô ta rồi.
Coi như anh không thương Tống Tâm Dao thì như thế nào? Dù vậy thì trừ anh ra, bất luận kẻ nào cũng không thể tổn thương tới Tống Tâm Dao. Anh là đàn ông. Nếu như không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình, thì sao có thể tự xưng mình là đàn ông chứ?
Tống Hàm Quân nhìn công ty to như vậy, coi như ông có lòng tin như thế nào đi nữa, vẫn cảm thấy sợ. Dù sao, công ty này cũng là của Cung Hình Dực giao cho ông, mặc dù ông đã tiếp nhận công ty này, nhưng mà vẫn có rất nhiều chuyện, cần phải hỏi Cung Hình Dực. Đợi mấy năm nữa ông về hưu, công ty này vẫn là để lại cho Cung Hình Dực đi.
Coi như không phải để lại cho Cung Hình Dực, thì cũng là cho Kỳ Kỳ. Dù sao ông cũng chỉ có một đứa con gái là Tống Tâm Dao.
Nếu như không để lại cho bọn họ thì còn có thể cho ai đây?
"Cha, cha đi đâu vậy? Vì sao muộn như thế này mới trở về?" Đến khuya, Tống Hàm Quân mới từ công ty trở về nhà, trong tay còn cầm một tập tài liệu dày.
"Cha mới từ công ty trở về, làm sao con vẫn chưa ngủ." Thấy Tống Tâm Dao vẫn ngồi ở trong phòng khách. Trời cũng sắp tới rạng sáng rồi, làm sao con gái vẫn còn ngồi ở đây?
"không phải vì con chờ cha trở về sao?"
"Mau đi ngủ đi! Cha còn có vài việc cần phải xử lý." Ngày đầu tiên làm tổng giám đốc, ông phát hiện, làm tổng giám đốc thật không phải chuyện dễ dàng gì.
hiện tại, ông không thể không bội phục Cung Hình Dực, có thể quản lý Tử Mị tốt như vậy. Hơn nữa ở trong thương giới, còn đạt được thành tích vô cùng đáng nể.
"đã trễ thế này, còn phải làm việc sao?" Nhìn tài liệu trong tay ông, nhiều đến nỗi khiến cô chắt lưỡi hít hà, từ trước đến nay chưa từng thấy Tống Hàm Quân mang việc về nhà làm, mà bây giờ lại mang theo nhiều tài liệu về nhà để xử lý như vậy.
"Cha, có phải cha được thăng chức hay không?" Đây là việc cô nghi ngờ nhất, nếu như không phải là thăng chức, hiện tại ông chỉ là quản lý ngành, hẳn không có nhiều việc như vậy!
"Con có nhớ lần trước, khi Hình Dực tới nhà chúng ta đã nói với cha là tới tham dự đại hội cổ đông của công ty hay không?" Tống Hàm Quân cảm thấy, nếu như trực tiếp nói với con gái là Cung Hình dực mua lại Cao thị tặng cho ông có lẽ sẽ tốt hơn. không biết Tống Tâm Dao sẽ nghĩ sao?
"Nhớ, sao vậy ạ? Có phải là cha thật sự được thăng chức hay không?"
"Đúng vậy! Hơn nữa liên tục vượt vài cấp." Chuyện lần này thật sự khiến cho ông giật mình, từ một trưởng bộ phận, lên làm tổng giám đốc công ty, quả thực rất đáng sợ.
“Cái gì?” Liên tục vượt vài cấp, cô nhất thời không phản ứng kịp.
“Vậy bây giờ cha làm chức vụ gì?” Nếu như là trưởng bộ phận quản lý ngành dược thăng cấp thì cùng lắm cũng chỉ làm tổng quản lý thôi.
“Tổng giám độc a!”
“Cái gì?” Tống Tâm Dao nhất thời không thể phản ứng.
“hiện tại, cha con là Cao thị, á, không phải, là tống tài của Tống thị rồi!” Chính ông cũng cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
“không, không thể nào!”
“Con đi hỏi Cung Dực ấy! Cha đã nói cha sợ mình sẽ không quản lý được công tử hồn, nhưng mà nó nói nó tin tưởng cha, dám giao công ty lại cho cha quản lý.” Cho dù như thế nào, ông cũng chỉ là một quản lý nhỏ, nếu như Cung Hinh Dực để cho ông ở lại công ty làm việc bình thường, ông tuyệt đối sẽ dốc hết sức lực trợ giúp con rể của mình. Nhưng mà hiện tại, mọi chuyện lại không phải như vật
“Cha, cha đừng làm việc muộn quá, con đã làm bữa ăn khuya cho cha, ở trên bàn đó, cha ăn trước đi, con về phòng đây!” cô đúng là phải hỏi lại Cung Hình Dực cho rõ ràng, tại sao đột nhiên lại tăng công ty cho Tống Hàm Quân như vậy.
cô muốn biếtt đầu đuôi câu chuyện…..
“Mẹ. lầm sao kdt già mẹ mói trâ về thòng?- Ting Tâm Dao^ trô lại trong thong. Ki/ Ki/ vân dang mò mắt that to. nhìn cô.
“Kì/ Ki/ tại sao con vân chua ngh?” Nhìn thất Ki/ Kì/ còn ^ chua ngả. cô cằm gtẫn áo ngà ten cạnh lên that ra mặc vào.
“Mẹ, làm sao bây giờ mẹ mới trở về phòng?” Tống Tâm Dao trở lại trong phòng, Kỳ KỲ vẫn đang mở mắt thật to, nhìn cô.
“Kỳ Kỳ, tại sao con vẫn chưa ngủ?” Nhìn thấy Kỳ Kỳ còn chưa ngủ, cô cầm quần áo ngủ bên cạnh lên thay ra mặc vào.
“Mẹ, mẹ không có ở đây Kỳ Kỳ không ngủ được!” Kỳ Kỳ từ trên giường bò dậy, chạy đến bên cạnh làm nũng.
“Kỳ Kỳ, con không thể cứ ỷ lại vào mẹ như vậy, bây giờ con đã trưởng thành rồi, phải học cách ngủ một mình đi, như vậy về sau các bạn cũng sẽ không gọi con là tiểu quỷ nhát gan nữa.” Phụ thuộc vào cô như vậy không phải là một chuyện tốt.
Đợi nó lớn hơn chút nữa cô sẽ sắp xếp cho nó ở một mình một phòng, không thể để cho nó tiếp tục ngủ cùng cô nữa, cứ tiếp tục như vậy, thật không tốt.
“Con mặc kệ bọn nó! Con chỉ thích ngủ cùng mẹ. Ngủ cùng mẹ, Kỳ Kỳ sẽ cảm thấy rất an toàn. Mặc dù nói, ngực của cha cũng rất an roàn, nhưng mà mẹ, Kỳ Kỳ vẫn thích ngực của mẹ hơn, vô cùng mềm mại.” Nó thích nhất chính là cảm giác ở trong ngực mẹ như thế này, mỗi ngày đều có thể ngủ với mẹ, cảm giác có mẹ ở bên cạnh, thật rất tốt!
“Con nói cảm giác được cha ôm trong ngực rất an toàn, là thật sao?” Mặc dù câu nói kia giọng rất nhỏ, nhưng mà cô vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Xem ra tình cảm của Kỳ Kỳ đối với Cung Hình Dực, đang chậm rãi biến hóa. Nếu như có thể tiếp tục như vậy, đối với hai người bọn họ là tiến triển tốt.
Xem ra, trải qua chuyện của chị Thu lần này, tình cảm giữa Kỳ Kỳ và Cung Hình Dực, quả thực thay đổi không ít.
Điều này cũng Iàm cô cảm thấy rấy vui mừng.
“Con trai, con nằm đi, mẹ gọi điện thoại cho cha con hỏi một số chuyện đã. “ cô muốn hỏi rõ chuyện Cao thị - Tống thị này rốt cuộc là thế nào.
“Mẹ, đã muộn thế này, mẹ gọi điện thoại cho cha nếu như cha đã ngủ rồi thì sao?” Kỳ Kỳ thật hoài nghi, mẹ của nó muốn hỏi chuyện gì mà quá nửa đêm rồi còn nghĩ tới gọi điện thoại cho cha?
“Phải ha! Trời cũng vừa mới rạng sáng “ Chắc hẳn anh cũng đã ngủ, hiện tại cô gọi cho anh, không phải là quấy rầy anh nghỉ ngơi sao?
“Kỳ Kỳ nằm xuống, chúng ta cùng ngủ.” Vết thương của Cung Hình Dực, điều dưỡng năm ngày, hồi phục cũng không tồi. Mấy ngày nay cô chịu đủ xui xẻo, mỗi ngày đều phải cho anh ăn cơm, cái tên đàn ông chết tiệt kia suốt ngày chỉ biết ăn vạ với cô.
Mỗi ngày đều la hét tay của mình đau, muốn cô đút cơm cho anh.
Mặc dù cô có lúc rất tức giận, nhưng nhìn anh ăn hết cơm, cô cũng len lén vui mừng ở trong lòng.
Người đàn ông này tỏ ra vô lại thật giống một đứa bé. Nghĩ đi nghĩ lại, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra trong thư phòng đêm đó, không tự chủ được đỏ cả mặt.
Kỳ Kỳ đang nhìn mẹ, một lát cười, một lát lại đỏ mặt. thật không rõ mẹ đang suy nghĩ gì?
Nhưng mà đây là chuyện của người lớn, hiện tại nó vẫn không nên hỏi. Về sau tự nhiên sẽ biết. Bây giờ là quan trọng nhất chính là ngoan ngoãn ngủ, mau mau lớn lên. Như vậy thì có thể biết được, mẹ đang suy nghĩ chuyện gì, vì sao lại cười rồi.
Nhìn Kỳ Kỳ chui vào trong ngực mình, Tống Tâm Dao cười nhạt, đứa bé này, vẫn luôn dựa dẫm cô như vậy.
Trong sinh mệnh cô, xem ra là nhất định phải có hai người đàn ông này xuất hiện. một chính là Kỳ Kỳ, còn có một chính là Cung Hình Dực. Tính tình của hai người, cũng hết sức giống nhau.
Chắc hẳn Cung Hình Dực lúc nhỏ, cũng là một đứa trẻ rất ngịch ngợm. Chỉ là cô thật muốn nghe chuyện Cung Hình Dực khi còn bé. Xem ra ngày mai phải đợi lúc Cung Hình Dực không ở nhà đến nhà họ cung hỏi thăm ông nội mới được.
"Nhanh lên, nhanh lên nào. . . . . ." Cung Hình Dực ở bên ngoài thúc giục, cô đi vào trong cũng đã được một lúc lâu, tại sao vẫn chưa ra vậy?
Cô gái này, rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Không phải chỉ thay quần áo thôi sao? Thế nào mà qua nửa thế kỷ cũng chưa xong.
Lần đầu tiên anh cảm thấy, đính hôn cũng là chuyện có thể khiến cho người ta căng thẳng. Nếu như lần trước không xảy ra chuyện với chị Thu thì lễ đính hôn của anh sẽ không kéo dài nhiều ngày như vậy. Nhưng mà lễ kết hôn của bọn họ cũng sẽ không thay đổi thời gian.
Bởi vì chuyện đã xảy ra lần trước, lần này, Cung Hình Dực không dám qua loa chút nào, còn mang một đội đi theo bảo vệ Tống Tâm Dao và Kỳ Kỳ.
Hiện tại anh không thể biết Cao Cầm Nhã sẽ làm ra chuyện gì đối với Tống Tâm Dao, nếu như cô ta chọn ra tay vào ngày hôm nay, anh chỉ sợ sẽ giống như lần trước, tránh cũng không kịp.
Cho nên, dẫn bảo vệ đi theo vẫn an toàn hơn.
"Anh đừng có giục nữa!" Tống Tâm Dao từ bên trong ló đầu ra, sau khi cô đi vào, anh đã thúc giục vài chục lần rồi, có giục nữa cũng sẽ không nhanh hơn bao nhiêu.
"Không cho anh giục, anh liền đi vào trong vậy!" Người phụ nữ này, thay quần áo thôi mà cũng lâu như vậy?
"Anh không cần đi vào, em ra ngoài!" Tống Tâm Dao vốn định kéo dài thêm một chút thời gian, như vậy khi đến hội trường, ký giả cũng sẽ không vây quanh bọn họ hỏi lung tung này nọ. Bọn họ có thể trực tiếp vào phòng nghỉ ngơi, chờ đợi lên đài, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, thật sự không có khả năng.
Cung Hình Dực vẫn liều mạng thúc giục cô nhanh lên, nhưng mà muốn nhanh hơn nữa cũng không được a, ai bảo bộ lễ phục này phức tạp như vậy, trên lưng đều là thiết kế dây buộc, hơn nữa trước mặt cũng thế, chỉ là phía trước còn được may một lớp vải chiffon, nếu không, cô thật nghi ngờ mình có thể mặc bộ lễ phục như thế này hay không.
Thật vất vả mới thắt hết dây buộc, người thiết kế bộ y phục này, thật đúng là không sợ nó phiền toái quá mức sao, lại có thể làm ra nhiều dây như vậy. Hơn nữa mỗi sợi đều phải thắt thành hình nơ con bướm. Cô thật hoài nghi, nhà thiết kế đó có phải bị bệnh hay không.
Mặc xong y phục, từ bên trong đi ra, người của tiệm spa, lại cầm tới một cái đai lưng, thắt lại cho cô.
"Như thế nào?" Cô cảm giác không tốt lắm.
Bộ lễ phục lần trước, khi đi tìm Kỳ Kỳ, cô không cẩn thận làm rách mất rồi. Cho nên không thể mặc lại nó nữa, cô vẫn thích bộ y phục kia hơn, bộ y phục này, thật quá kinh người.
Hơn nữa bộ lễ phục này còn không thể mặc áσ ɭóŧ, nếu như mồ hôi thấm ướt, vậy không phải mặc cũng như không sao?
Cung Hình Dực nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cứ có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó, bộ y phục này là màu bạc, kết hợp với tóc cô, quả thực rất xinh đẹp, nhưng mà anh vẫn có cảm giác không đúng lắm. Giống như còn thiếu thứ gì đó.
"Hình như thiếu thiếu thứ gì đó?"
"Thiếu? Thế này vẫn còn thiếu sao?" Cô cảm giác đồ trên người cô không phải nhiều bình thường, thật buồn bực, rốt cuộc còn thiếu cái gì chứ ?
"Cung tiên sinh, còn thiếu một cái dây chuyền! Để tôi đi lấy!" Phục vụ đứng bên cạnh nghe thấy Cung Hình Dực nói thiếu cái gì, lập tức đi lấy dây chuyền đến.
Nếu như có thể bán thêm một cái dây chuyền, tiền thưởng tháng này của cô lại cao hơn rồi.
"Không cần!" Cung Hình Dực đột nhiên nhớ ra, anh cũng mang theo một sợi dây chuyền tới đây, chỉ là anh mải thúc giục Tống Tâm Dao mà quên mất truyện này.
Từ trong ngực, anh lấy ra một hộp gấm mà bên trong đó là một sợi dây chuyền.
"Thật là xinh đẹp!" Nhân viên phục vụ nhìn thấy sợi dây chuyền kia thật sự vô cùng đẹp. Hình như đó chính là Hải Dương Chi Tâm của nhà thiết kế người Pháp.
Kim cương màu xanh lam, rất chói mắt, đủ để người khác khi nhìn thấy mắt cũng sáng lên.
"Đây là?" Nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình, thật là đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy sợi dây chuyền này cô đã cảm thấy thật sự rất thích.
Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao, thật không nghĩ đến, sợi dây chuyền này lại không bài xích Tống Tâm Dao, sợi dây chuyền này giống như ngọc vậy, đều có linh tính. Chỉ lựa chọn chủ nhân mà nó yêu thích, nếu như nó không thích chủ nhân nào, sợi dây chuyền sẽ tự động rơi xuống.
Sợi dây chuyền này đã ở trên người anh hơn hai mươi năm, kể từ khi mẹ của anh qua đời, nó đã bắt đầu đi theo anh. Mẹ của anh nói với anh rằng, nếu như tìm được cô gái mình yêu mến thì hãy đem sợi dây chuyền này đưa cho cô ấy. Nếu như sợi dây chuyền này đeo lên cổ cô mà không rơi xuống, như vậy cô gái đó sẽ là người sống cùng anh đến hết cuộc đời.
"Đây là trước khi mẹ qua đời đã giao cho anh, để khi anh tìm được người vợ phù hợp, sẽ đưa sợi dây chuyền này cho cô ấy."
Cô cảm thấy rất kỳ quái. Nếu như anh nói là lúc anh tìm được vợ, như vậy lần trước cùng Cao Cầm Nhã thì sao? Anh không phải cũng đem sợi dây chuyền này cho Cao Cầm Nhã rồi chứ, như vậy là cô dùng lại hay sao? Là Cao Cầm Nhã trả lại sao? Nhưng mà Cao Cầm Nhã sẽ trả cho anh sao?
Dù sao bất kỳ người phụ nữ nào, khi nhìn thấy sợi dây chuyền này cũng đều sẽ yêu thích nó như vậy. Giống cô cũng vậy, khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, cũng đã yêu nó.
"Thế nào?" Thấy vẻ mặt Tống Tâm Dao vẫn ngây ngốc, anh rất muốn biết cô đang suy nghĩ gì?
"A. . . . . . Không có gì, Kỳ Kỳ đâu?" Nhìn hai bên, nhưng không thấy bóng dáng của Kỳ Kỳ đâu, cô có chút buồn bực. Kỳ Kỳ mới vừa rồi không phải vẫn còn ở đây sao? Làm sao cô mới vừa đi thay quần áo một chút, đã không thấy tăm hơi nó đâu nữa?
"Nó đến phòng rửa tay!" Kỳ Kỳ cũng thật chậm, chỉ đi WC thôi mà cho đến bây giờ vẫn chưa trở lại.
"Đi bao lâu rồi?" Cô ra ngoài cũng đã được một lúc lâu rồi, Kỳ Kỳ đi WC, cũng không thể lâu như vậy đi!
"Em đứng đây chờ đi, anh đi xem một chút!" Anh cũng cảm thấy kỳ quái, Kỳ Kỳ có phải đi quá lâu rồi hay không?
Đưa mắt nhìn Cung Hình Dực rời đi, cô đi tới bên ghế sofa ngồi xuống. Từ ngoài cửa có một người phụ nữ đội mũ đi vào, cô ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tống Tâm Dao, cầm một quyển tạp chí lên xem.
Tống Tâm Dao chỉ nhìn cô ta một cái, liền xoay người nhìn ra cửa. Vệ sĩ của Cung Hình Dực đang đứng cạnh cửa, vài người đi ngang qua, cũng nhìn vào bên trong xem một chút. Nhưng mà hình như thấy nét mặt không mấy thân thiện của đám vệ sĩ nên đều rối rít bước nhanh, xoay người rời đi.
"Tống tâm Dao. . . . . ." Người phụ nữ ngồi bên cạnh đột nhiên gọi tên cô.
"Ách. . . . . . Cô là?" Cô quay đầu lại, nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, làm sao cô ta lại biết tên của cô?
"Cô cho rằng Cung Hình Dực thật sự yêu cô sao? Cô đừng nằm mơ nữa, bên cạnh anh ta có vô số tình nhân, tất cả đều là quốc sắc thiên hương. Cô chỉ có như vậy mà cũng cho rằng anh ấy thật sự yêu cô sao?" Người phụ nữ đó cười lạnh, âm thanh trầm trầm, giống như đang cố ý che giấu cái gì?
"Cô rốt cuộc là ai?" Người phụ nữ này là ai ? Tại sao muốn nói với cô những lời này?
"Tôi là ai? Cô không cần biết, cô cho rằng cô và Cung Hình Dực có thể kết hôn lập gia đình được sao? Không thể nào, cô cho rằng anh ấy đưa cho cô dây chuyền mà mẹ anh ấy để lại là có thể chứng minh anh ấy yêu cô sao? Cô nghĩ tại sao anh ấy muốn kết hôn với cô? Chỉ là anh ấy cảm thấy, cô so với Cao cầm Nhã thì tốt hơn thôi, đợi đến khi kết hôn xong, cô chỉ có thể trở thành người phụ nữ bị bỏ rơi." Giọng của cô ta rất lạnh, hình như cảm thấy Cung Hình Dực sắp trở lại nên cô ta nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi tiệm spa.
Hết chương 55