Chương 3

Nói một cách đơn giản, cuộc gặp gỡ của anh ấy với Hạ Vũ ngày hôm đó đã để lại một tác động rất lớn đối với anh .

Mạc Bạch chìm trong suy nghĩ nên không trả lời câu hỏi của Chu Thiên Hân. Không bao lâu, xe đã đến nhà hàng.

Cả hai gia đình của họ đã ở đó.

Vì bữa tối là để thảo luận về đám cưới sắp tới của họ, những người tham dự bao gồm cả cha mẹ của họ cũng như con trai của anh, Lâm Triệt. Anh và Hạ Vũ đã có với nhau một đứa con

Khi họ ly hôn, đứa bé mới 1 tuổi và bây giờ cậu đã lên bốn.

"Tại sao chúng ta không chọn ngày 2 tháng 11 làm ngày cưới? Đó là một ngày tốt và là ngày quốc khánh của đất nước chúng ta" mẹ của Mạc Bạch, bà Lâm cười nói.

Mẹ của Chu Thiên Hân vui vẻ gật đầu và nói thêm "Chắc chắn rồi bà thông gia, tôi cũng đề nghị vào ngày hôm đó. Mạc Bạch, Thiên Hân hai con có ổn với nó không?"

"Tất nhiên ạ. Con nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ." Thiên Hân nói một cách khẳng định.

"Con không có ý kiến." Mạc Bạch nhún vai.

"Vậy thì ngày đã định. Bây giờ chúng ta có thể tập trung hoàn toàn vào việc chuẩn bị đám cưới. Thiên Hân, ông trời vẫn tốt với con vì cuối cùng con cũng sẽ là con dâu của mẹ" bà Lâm vui vẻ nói hai tay nắm chặt lấy Thiên Hân. Cả hai đều nở nụ cười vui vẻ.

Thiên Hân thực tế đã lớn lên trước mặt bà. Bà rất thích tính cách của Thiên Hân

Bà đã cầu xin Mạc Bạch để đưa Thiên Hân vào Lâm gia và cuối cùng điều ước của bà sắp thành hiện thực.

Có một người phụ nữ khác cùng bàn với ước nguyện sắp thành hiện thực và đó là Chu Thiên Hân.

Cuối cùng, Lâm Mạc Bạch đã nằm trong tầm tay của cô ta.

Người đàn ông này cuối cùng sẽ là của cô ta.



Ngay lúc đó, ly nước trái cây mà Lâm Triệt cầm trên tay rơi xuống và vỡ tan tành. Bằng cách nào đó, thằng bé cũng làm văng nước trái cây vào áo sơ mi của mình.

“Triệt Triệt, con phải cẩn thận hơn” Bà Lâm mắng nhẹ.

"Lâm Triệt, em có đau không?" Thiên Hân bước tới với chiếc khăn tay để lau nước trên áo nhưng Lâm Triệt đã nhanh chóng chạy vào vòng tay của Mạc Bạch không để cô ta chạm vào mình.

Tay Thiên Hân lơ lửng trên không trung một cách lúng túng.

“Tôi sẽ dọn dẹp nó.” Mạc Bạch nói rồi bế con trai đi .

Mạc Bạch đặt con trai mình xuống bệ bồn rửa mặt.

Lâm Triệt chăm chú nhìn đôi chân đang đung đưa của mình, trong lòng rối bời.

Đứa bé đột ngột đẩy đôi tay đang lau nước trái cây trên áo của Mạc Bạch.

"Chuyện gì vậy?" Mạc Bạch nói nhẹ nhàng. Anh nhìn chằm chằm vào con trai mình, "Con đã hành động như vậy từ khi bữa tối bắt đầu, có điều gì làm phiền con không?"

Lâm Triệt cúi đầu không nói nên lời.

Khi Mạc Bạch nâng mặt con trai lên, anh thấy một đôi mắt kiên quyết đang nhìn lại mình.

Mạc Bạch cau mày hỏi: "Lâm Triệt, nói cho ba biết có chuyện gì."

“Con không thích dì Chu,” con trai anh trực tiếp trả lời.

Anh hiểu ngay suy nghĩ của con trai mình.

"Con không muốn ba cưới cô ấy?"

“…” Cậu bé im lặng nên Mạc Bạch coi đó như một lời đồng ý.



"Tại sao con không thích cô ấy?" Mạc Bạch tiếp tục câu hỏi của mình, "Cô ấy đã rất tốt với con, phải không?"

Một trong những lý do khiến Mạc Bạch đồng ý cuộc hôn nhân là vì anh đã thấy Thiên Hân đối xử tốt với Lâm Triệt như thế nào. Anh không bận tâm mình lấy ai nhưng nếu phải cưới một người, anh sẽ tìm một người có thể là một người mẹ kế tốt cho Lâm Triệt.

Thiên Hân là ứng cử viên sáng giá nhất vì cả gia đình anh đều tán thành cô và cô tốt với Lâm Triệt.

Vì vậy, việc con trai anh tiết lộ rằng mình không thích người vợ sắp cưới này đã khiến anh bất ngờ.

" Dì ấy tốt với con vì con là con trai của ba. Con chỉ là một công cụ để cô ấy đến với ba."

Mạc Bạch sa sầm mặt. "Đó không phải là một điều tốt đẹp để nói."

"Sự thật không bao giờ tốt !" Lâm Triệt nói với sự khôn ngoan hơn tuổi của mình, "Tại sao ba lại quan tâm? Dù sao thì ba cũng chưa bao giờ hỏi ý kiến của con về việc ba nên lấy ai. Con chỉ là hành lý bổ sung."

Lâm Triệt nhảy xuống và bỏ đi trong cơn tức giận.

"Đứng ngay đó!" Mạc Bạch nghiêm nghị ra lệnh, "Lâm Triệt, ai dạy con nói như vậy với chính cha mình? Tác phong của con đâu?"

Lâm Triệt vốn đã khó chịu rồi, bị thuyết giảng chỉ khiến cậu thêm nóng nảy.

Cậu cố chấp quay lại, ánh mắt hằn lên vẻ buồn bã và bất mãn.

"Không ai dạy con, con cũng không có mẹ dạy con, phải không?"

Mạc Bạch choáng váng…

Khi anh bình tĩnh lại, Lâm Triệt đã đi rồi.

Mạc Bạch chạy ra đuổi theo con trai. Anh đuổi kịp cậu ở lối vào của nhà hàng. Anh quay Lâm Triệt lại và ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt của con trai mình.