Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Giám Đốc Chiều Chuộng Tôi 100%

Chương 15

« Chương Trước
Đó là… Lâm Mạc Bạch.

Theo sau anh ta là trợ lý Thành An. Người cậu vừa gặp vài ngày trước.

Mạc Bạch đánh giá qua người thiếu niên trước mặt. Anh cảm thấy cậu thiếu niên này trông khá quen thuộc.

Họ chỉ gặp nhau một lần. Đó là trong đám cưới của anh với Hạ Vũ.

Hạ Chí đã thay đổi rất nhiều trong vài năm qua nên đương nhiên Mạc Bạch không thể nhận ra cậu ngay lập tức. Tuy nhiên, Thành An đã nhận ra cậu chỉ bằng một cái nhìn.

Tạ Cảnh đến gần Hạ Chí cười nói "Thời điểm em đến vẫn đúng lúc như mọi khi."

Hạ Chí phớt lờ Mạc Bạch và tập trung vào Tạ Cảnh "Đàn anh, em cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của anh. Em không thể tìm thấy thứ gì tốt hơn ở ngoài đó nên em phải mượn từ anh."

Tạ Cảnh trả lời "Anh sẽ cho em mượn sớm hơn nếu em hỏi nhưng anh phải nói rằng anh không nghĩ em sẽ cần những tài liệu này sớm."

Những cuốn sách thực sự quá cao so với trình độ hiện tại của Hạ Chí.

Hạ Chí nói "Đó không phải là cho em mà là bạn của em."

Tạ Cảnh sửng sốt trả lời "Bạn của em là ai vậy? Có phải chính là người đã viết ra mini game không?"

"Vâng, đó là ..."

"Người này là ai? Một ngày nào đó em phải giới thiệu cô ấy với anh" Tạ Cảnh nói. Anh thích thú với danh tính bí ẩn của người bạn này.

Hạ Chí gật đầu và nói " Em chắc chắn sẽ giới thiệu khi có cơ hội."

"Được rồi, đây là những cuốn sách em muốn. Hãy trả lại cho anh khi cô ấy đọc xong" Tạ Cảnh nói rồi đưa chiếc túi đang cầm trên tay cho Hạ Chí.

"Cảm ơn đàn anh. Em sẽ đi ngay bây giờ." Hạ Chí nhận lấy chiếc túi và vội vàng rời đi.

“Hạ Chí đợi đã.” Tạ Cảnh gọi theo cậu nhưng cậu đã đi mất. Tạ Cảnh muốn giới thiệu cậu với Mạc Bạch.

Tạ Cảnh nói một cách khá phẫn nộ "Những người trẻ tuổi ngày nay luôn vội vã đi như vậy sao. Cậu ấy không nhận ra giám đốc Lâm sao?"

Mạc Bạch hỏi bâng quơ "Anh chàng đó là ai?"

"Đó là cấp đàn em của tôi thời còn đi học. Một người tốt và khá tài năng. Tôi định để cậu ấy gia nhập công ty của chúng tôi vì tôi có thể thấy cậu ấy sẽ là một tài năng quý giá sau một số khóa đào tạo."

"Cậu ấy trông rất quen thuộc."

Thành An đã tạm dừng cuộc trò chuyện của họ ho nhẹ và thì thầm với Mạc Bạch "Giám đốc Lâm đó là Hạ Chí."



"Hạ Chí?" Mạc Bạch nghiền ngẫm về cái tên mà anh đã nghe thấy một lần trước đây.

"Cậu ấy là em họ của cô Hạ."

Mọi thứ được sáng tỏ ngay lập tức. Đó thực sự là một sự trùng hợp đáng kinh ngạc.

Tạ Cảnh tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ nên đã hỏi: "Cô Hạ là ai? Và làm thế nào anh biết Hạ Chí?"

"Tôi không ngờ rằng hai người cũng biết nhau."

Tạ Cảnh kết luận "Thế giới này thật nhỏ. Những cuốn sách đó còn tình cờ được anh chọn."

Mạc Bạch nhún vai nói “Những gì tôi làm chỉ đơn giản là kéo một vài đầu sách ra khỏi kệ của anh." Nhưng anh thực sự tò mò không biết những cuốn sách đó dành cho ai.

Đó là một số cuốn sách có kiến thức rất phức tạp của Tạ Cảnh.

Có thể nói anh đã hơi bối rối khi lựa chọn. Ban đầu anh đến tìm Tạ Cảnh nhưng sau đó anh ta nói rằng anh ta cần thời gian để hoàn thành một dự án vì vậy anh ta để cho anh một yêu cầu trong khi Tạ Cảnh hoàn thành công việc của mình "Tôi biết giám đốc Lâm là người đọc rất nhiều sách nên tôi chắc chắn rằng đàn em ham học hỏi của mình có thể hưởng lợi rất nhiều từ sự lựa chọn cẩn thận của giám đốc Lâm" đó chính xác là những lời của anh ta.

Người bạn cũ này của anh không bao giờ ngượng ngùng khi ra lệnh cho anh.

Để trả thù, anh đã chọn những tựa sách khó nhất mà anh ấy có thể tìm thấy.

Tạ Cảnh rất ngạc nhiên cho rằng Hạ Chí đã tiến bộ rất nhiều trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Anh không biết cậu đang mượn chúng cho người khác.

"Anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu ấy, phải không? Những cuốn sách này là dành cho người bạn của cậu ấy." Tạ Cảnh nói với Mạc Bạch.

Mạc Bạch gật đầu trả lời, "Người mà anh đề cập có kỹ năng viết mã hoàn hảo?"

"Đúng vậy. Nó chỉ là một mini game nhưng anh có thể thấy trình độ của một lập trình viên qua đó. Bản thân anh đã thấy nó, nó không phải là một trong những chương trình hay nhất mà anh đã thấy sao?"

Tạ Cảnh sợ Hạ Chí không thể hiểu những cuốn sách này nhưng bản thân Hạ Chí đã đặc biệt đề cập rằng cậu ấy cần những tựa sách khó nhất mà anh có.

"Anh nói đúng nhưng đó chỉ là một vài dòng mã. Anh có thể đã đánh giá quá cao về lập trình viên đó. Lập trình còn nhiều thứ hơn là viết mã"

Mạc Bạch đề nghị "Dù sao thì, phần nâng cấp hệ thống bảo mật tôi đã đưa nó cho anh tôi. Hãy hoàn thành nó trước cuộc thi Hacker đến. "

"Đừng lo, đó là chuyên môn của chúng tôi. Tôi sẽ làm thêm giờ để đảm bảo hệ thống được nâng cấp trước cuộc thi" Tạ Cảnh nói một cách nghiêm túc. Mạc Bạch gật đầu rồi rời đi.

Tạ Cảnh vội vàng trở lại làm việc.

Anh đã đoán trước được việc mình sẽ nhiều đêm mất ngủ vì mặc dù một bản cập nhật hệ thống nghe có vẻ đơn giản trên giấy tờ nhưng thực tế lại khá phức tạp.

Điều này là do hệ thống mới được phát triển với mục đích chống lại các cuộc tấn công hack có chủ ý.



Đó là mấu chốt của Cuộc thi Hacker và anh đã nghe nói rằng những hacker tham gia năm nay giỏi hơn những năm trước.

Cạnh tranh trong kinh doanh trực tuyến ngày càng trở nên gay gắt trong những năm gần đây.

Mọi công ty đều cố gắng hết sức để đưa ra phần mềm phòng thủ tốt nhất bởi vì thất bại có thể đánh dấu sự sự sụp đổ của cả một công ty.

Tạ Cảnh phải đảm bảo rằng anh sẽ giúp công ty của Mạc Bạch tồn tại cho đến khi kết thúc Cuộc thi Hacker.

Xét cho cùng thì cũng có một mối liên doanh trong kinh doanh giữa 2 gia đình Tạ và Lâm.

Hạ Vũ hài lòng với những cuốn sách mà Hạ Chí mang về.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn hoàn thành chúng trong chớp mắt.

Hạ Chí đã quen với khả năng phi nhân tính của chị gái mình nên cậu không còn ngạc nhiên nữa.

Người ngạc nhiên nhất là Tạ Cảnh "Cô ấy đã đọc xong hết chúng rồi?" Tạ Cảnh ngạc nhiên khi Hạ Chí trả lại cho anh ta những cuốn sách.

"Cô ấy nói những cuốn sách rất hay nhưng cô ấy tự hỏi ... anh có cuốn sách nào khó hơn không?" Hạ Chí lí nhí trả lời.

Cậu thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu chị gái mình có còn là con người hay không.

Làm sao lại có thể có sự chênh lệch về tài năng giữa hai người họ như vậy khi họ có cùng chung dòng máu nhà họ Hạ chứ?

Cậu chắc chắn là đứa con được nhận nuôi.

Câu hỏi khiến Tạ Cảnh sững sờ. Thật là điên rồ, làm sao có thể đọc hết chỗ sách đó trong vòng một ngày? Nhưng người đó vẫn yêu cầu một điều gì đó khó hơn ?

Những cuốn sách đó đã là cuốn sách khó nhất mà anh ấy có.

Người bạn này của Hạ Chí có vẻ lợi hại hơn những gì anh nghĩ.

Tạ Cảnh đứng thẳng dậy khoác vai Hạ Chí " Chàng trai đừng trốn anh. Nói cho anh biết người bạn của cậu là ai? Cậu phải giới thiệu cô ấy với tôi."

"Đàn anh không phải em không muốn mà là hiện tại cô ấy không muốn tiết lộ danh tính. Em hứa thời điểm cô ấy suy nghĩ lại. Anh sẽ là người đầu tiên biết chuyện" Hạ Chí nói.

Thiên tài có xu hướng lập dị. Tạ Cảnh hiểu điều đó.

Anh không ép Hạ Chí nữa. Trước khi Hạ Chí đi, anh nói "Hạ Chí, anh nói thẳng. Nếu bạn của cậu cần việc, hãy bảo cô ấy đến gặp anh. Anh sẽ có một công việc tốt đang chờ cô ấy."

Hạ Chí vui mừng khôn xiết. Cậu sốt sắng gật đầu "Cảm ơn anh, em nhất định sẽ nói với cô ấy điều đó!"

Hạ Chí vội vàng trở lại bệnh viện, háo hức báo tin vui cho Hạ Vũ.
« Chương Trước