Chương 4: Lại gặp mặt
Một tháng sau. "Thiếu gia, người phụ nữ ngài muốn tìm đã có tin tức, cô ta đang đi thẳng dọc theo đường Hương Tân, đã phái người đi theo rồi." "Làm tốt lắm!" Một tháng qua, Đường Húc Nghiêu lần đầu tiên lộ ra nụ cười, đứng dậy muốn đi. "Thiếu gia, bên ngoài vẫn còn mưa!" Thủ hạ trong lòng thất kinh. Đường Húc Nghiêu nheo lại mắt, một tháng này, ngày qua ngày anh đều mong muốn bắt được cái người phụ nữ đã hủy diệt "Tính" phúc sinh hoạt của anh, giờ mưa có lớn hơn nữa cũng không thể dập tắt được lửa giận trong lòng anh! Hạ Hải Dụ nổi giận đùng đùng đi từ đầu đường, nước mưa làm ướt toàn thân của cô, nhưng cô không chút quan tâm, quần áo trên người xộc xệch, quần đã nhăn lại, hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi cũng tuột ra, không cẩn thận, gót giầy chân trái xiên vẹo rơi xuống, lọt vào khe hở trong lúc đi trên lối cho người đi bộ. "A, ngay cả giầy cũng khi dễ mình!" Hạ Hải Dụ dùng sức đem gót giày rút ra, hận không được đem cả đôi giày ném ra ngoài, đây là giày cao gót vì công việc mới mà cô mua, nhưng là mới đi chưa tới một tháng, cô liền nhanh chóng thất nghiệp! "Ghê tởm, mình vì cái gì xui xẻo như vậy, cơ hội có công việc tốt bị người đoạt đi, không thể làm gì khác hơn là đi vào công ty nhỏ, nhỏ đến không còn gì, mình còn rất cố gắng làm việc nữa, thật không nghĩ đến ông chủ lại là đại sắc lang! Khốn kiếp, tại sao muốn khi dễ tôi, tại sao nhất định phải ép tôi từ chức, tại sao hại tôi một tháng chỉ có 1500 đồng tiền lương công việc cũng bị ngâm nước nóng...... A a a, đồ đàn ông cặn bã, còn tự xưng là cái gì tổng giám đốc, chẳng qua là tên bại hoại, tôi muốn nguyền rủa tổng giám đốc khắp thiên hạ đều không “dậy” được!" Cách đó không xa, tròng mắt phượng đào của Đường Húc Nghiêu hàn quang bắn ra tứ phía, người phụ nữ này cùng mình có cừu oán sao, lần trước nói người có tiền đều không phải là thứ gì tốt cả, lần này lại nói tổng giám đốc đều không dậy được, cô đặc biệt thích khıêυ khí©h anh bạn nhỏ của anh sao ?! Gương mặt đẹp trai dưới cây dù màu đen bắt đầu căng thẳng, " cô gái này, cô nguyền rủa như thế có độc ác quá hay không?!" "Mắc mớ gì tới anh?!" Hạ Hải Dụ theo bản năng hầm hừ, ngẩng đầu nhìn kẻ xen vào chuyện của người khác, vừa nhìn thiếu chút nữa thì hộc máu, "Anh...... Anh là tên lưu manh cướp đi nụ hôn đầu của tôi!" Nụ hôn đầu?! Đường Húc Nghiêu khóe miệng không tự chủ được giương lên. Hạ Hải Dụ thẹn quá thành giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đáng ghét, cô đang nói cái gì vậy! Nhìn dáng vẻ của cô Đường Húc Nghiêu tâm tình thật tốt, cặp mắt phượng hoa đào đẹp kia lóe ra tia cười tà, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng bá đạo lau môi của cô, "Là nụ hôn đầu sao?" "Không thích! Anh cách xa tôi một chút!" Đáng chết, anh ta lúc nào thì tới gần như vậy rồi! Hạ Hải Dụ xoay người muốn chạy. "Cô lần này có mọc cánh cũng mơ mà trốn được!" Đường Húc Nghiêu bá đạo tuyên cáo, vung tay lên liền bắt được cô, Lamborghini bay như điện chớp rời đi.