Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Lần đầu tiên gặp mặt, cô say rượu ầm ĩ, la hét người có tiền đều không phải là thứ gì tốt cả! Kết quả cô sai lầm rồi, cái giá phải trả là bị anh ta cướp đi nụ hôn đầu, hơn nữa còn là hôn lưỡi a a a! L …
Xem Thêm

Chương 270: Cử hành hôn lễ (7)
Nghe vậy, Hạ Hải Dụ lấy lại thần trí, hướng về phía cha xứ khẽ vuốt cằm mỉm cười, hai gò má đồng thời ửng hồng, 2 tai cũng nóng lên.Liếc Đường Húc Nghiêu bên cạnh một cái, vui vẻ trong lòng anh hoàn toàn hiện ra ở trên mặt, ai ai ai, anh cư nhiên không thấy ngại, sao lại không cảm thấy mất mặt được, da mặt thật dày!Khuôn mặt cha xứ mỉm cười chờ đợi, khách quý dưới nhà thờ cũng đầy chờ đợi, nhất là những cô gái độc thân càng khẩn cấp chờ đợi, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào bó hoa trong tay cô dâu, mỗi người đều vận sức chờ phát động.Hạ Hải Dụ nở nụ cười, mà Đường Húc Nghiêu cũng rất ăn ý buông tay cô ra, cô đi về phía trước mấy bước, còn Thủy Tinh thì khéo léo giúp cô nâng váy.Những em bé hát lễ vẫn hát không ngừng, thiên sứ ngâm xướng vô cùng tốt đẹp.

Tất cả khách mời đều nhìn chung quanh, rối rít suy đoán người người may mắn sẽ là ai.Hạ Hải Dụ từ từ đứng lại một chỗ, nhắm mắt lại, cánh tay vung lên, hoa cô dâu xinh đẹp một đường vòng cung bay ra ngoài, đưa tới một hồi thét chói tai điên cuồng, các cô gái đều thét chói tai.Đứng ở vị trí phụ dâu Vân Tiểu Tiểu thấy hoa bó bay ra, theo bản năng xông về phía trước, lại bị Thiệu Hành tay mắt lanh lẹ kéo trở lại."A. . . . . . Hoa của tôi. . . . . ." Vân Tiểu Tiểu trơ mắt nhìn hoa cô dâu rơi xuống chỗ khách quý, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhíu lại.Dậm chân một cái, cô nghiêng đầu sang chỗ khác hướng Thiệu Hành oán trách, "Anh làm gì mà lại kéo em,chán ghét, không bắt được hoa!"Thiệu Hành khoác vai cô an ủi, "Ngoan, đừng tức giận, em giành hoa đó làm cái gì, dù sao chúng ta rất nhanh sẽ kết hôn!"Khuôn mặt Vân Tiểu Tiểu đỏ lên, "Ai muốn kết hôn với anh, nghĩ khá lắm!""Hả? ! Không muốn cùng anh kết hôn còn liều mạng chém gϊếŧ hoa? ! Em quên trong bụng còn có baby sao? ! Thiệt là, lỗ mãng liều lĩnh, anh sắp bị em hù dọa ra bệnh tim rồi !" Thiệu Hành nói như trách cứ, nhưng giọng nói lại mang theo mười phần cưng chiều, dụ dỗ làm Vân Tiểu Tiểu mặt đỏ tim đập.Thiệu Hành thừa dịp truy kích, "Tiểu Tiểu, anh nghĩ chúng ta tháng sau kết hôn rất tốt!""Không cần! Em phải chờ sinh baby xong đã! Nếu không không được mang giày cao gót!""Em không mang giày cao gót cũng rất đẹp!" Nụ cười trên mặt anh, giờ phút này trở nên dị thường dịu dàng."Đẹp mới lạ!" Vân Tiểu Tiểu nũng nịu."Thật sự, trong mắt anh, em mang gì cũng rất đẹp!" Nụ cười trong đôi mắt Thiệu Hành sâu hơn, trực tiếp mở miệng ca ngợi.". . . . . ." Vân Tiểu Tiểu có chút vui sướиɠ ngất ngây, có thể là không khí trong giáo đường hôm nay quá tốt!Thiệu Hành bắt đầu ở bên tai cô phác thảo kế hoạch sinh hoạt trong tương lai tốt đẹp "Cứ quyết định như vậy, tháng sau kết hôn, tất nhiên, anh còn phải đến nhà em cầu hôn, mặc dù bác trai bác gái đã sớm coi anh như con trai, nhưng lễ nghĩa bắt buộc này vẫn cần thiết, bọn họ nhất định sẽ cao hứng!""Chưa chắc!" Vân Tiểu Tiểu chợt hừ một tiếng "Anh không nhớ chuyện lễ Giáng Sinh năm ngoái sao? ! Anh họ em ngàn dặm xa xôi từ sườn núi đến San Francisco thăm em, kết quả bị anh coi thành tình địch hành hung một trận, em nghĩ người nhà em đã thấy mặt khác của anh rồi, không phải nhất định sẽ tha thứ cho anh!"". . . . . ." mặt của Thiệu Hành đen lại, rất tốt, lần đó làm anh ghen gần chết, người con trai bị anh đánh cho thành đầu heo, là anh họ của cô!

"Bà xã, anh tin em sẽ giúp anh cầu tình, có đúng không? !" Giọng điệu của anh có chút nịnh hót, không, là tương đối nịnh hót, bởi vì lúc ấy thật ra anh đã đem anh họ của cô đánh cho cực kỳ thảm hại."Còn phải xem biểu hiện của anh đã!" trên mặt Vân Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười nghịch ngợm, thần bí khó lường.Chỗ này, Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu lời ngon tiếng ngọt, kiêm liếc mắt đưa tình, mà dưới nhà thờ, cô gái nhận được hoa cô dâu gương mặt lập tức đỏ lên.Triệu Chỉ Tịch nhìn bó hoa rơi trong lòng mình, biểu tình hung dữ.Người con trai bên cạnh cô ôm chầm bả vai của cô, cười ha ha, "Triệu Chỉ Tịch, em không thể đổi ý, chúng ta đã đánh cuộc, nếu như em nhận được hoa cô dâu, sẽ phải gả cho anh!""Câm miệng lại!" Triệu Chỉ Tịch xấu hổ và giận dữ, thưởng cho anh một cái gõ đầu.Cô căn bản không muốn giành hoa cô dâu, huống chi là Hạ Hải Dụ ném qua đây!Mặc dù cô đã sớm đối với Đường Húc Nghiêu không có cảm giác rồi, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu!Dưới cơn nóng giận, cô đưa tay nhéo lỗ tai của người đàn ông bên cạnh, "Cười cái gì mà cười, không cho cười!""A, mưu sát chồng !""Cút! Ai coi anh là chồng!"Khách mời nháo thành một đoàn, mà lúc này, Đường Húc Nghiêu đã kéo tay Hạ Hải Dụ, sải bước bước ra khỏi giáo đường.Các ký giả bị hạn chế ở bên ngoài cuối cùng cũng bắt được cơ hội, đèn flash nháy không ngừng, người xem lễ hai bên không ngừng thét chói tai, vỗ tay, thậm chí mãnh liệt huýt gió, còn có pháo hoặc giấy lụa màu mạnh mẽ phụt, đợi đến khi Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ vọt vào xe cô dâu thì toàn thân cũng đầy giấy lụa màu, quả thật so với ông già Noel còn nhiều màu hơn.Nhìn thấy Đường Húc Nghiêu giấy màu khắp người tức cười, Hạ Hải Dụ không nhịn được bật cười.Đường Húc Nghiêu cũng rất ảo não, gãi gãi đầu đầy giấy màu, trợn mắt nhìn cô gái hắn vừa cưới được làm bà xã, cô gái không có lương tâm, anh là vì che chở cô, mới thể thảm như vậy? !Ánh mắt của anh lấp lánh có hồn, Hạ Hải Dụ chợt có chút sợ hãi.

Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần thu lại, "Sao, thế nào. . . . . . Sao anh nhìn em như vậy . . . . . ."A, trời ạ, cô ấy làm anh không nhưng ức chế được nhịp tim !"Hừ hừ. . . . . ." Thanh âm nguy hiểm vang lên bên trong buồng xe.Trong giáo đường lần nữa vang lên tiếng chuông, nụ hôn của anh cũng trong nháy mắt rơi vào lên đôi môi anh đào đỏ thắm của cô."Hạ Hải Dụ, người em là của anh, về sau em phải ngoan ngoãn để anh giày xéo đi!" anh nói, bá đạo đè cô dưới thân thể mình.Mà cô, không kháng nghị, hoặc giả nói là không muốn kháng nghị.Lần này, ôm hôn của bọn họ là lấy thân phận vợ chồng ngọt ngào, ấm áp, hơi thở hạnh phúc, từng chút từng chút, từ từ thấm vào lòng đối phương.Cha xứ đi ra hoàn hảo, cầm Thánh kinh trong tay, đi xuống tế đàn, chợt nghĩ đến một câu rất có triết lý: đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông.
Thêm Bình Luận