Chương 42: Nhất thời
Đối với việc cô nhìn anh bằng ánh mắt ái mộ Hoắc Doãn Văn làm như không thấy, đốt một điếu thuốc, thả ra làn khói trắng thật dài rồi nói. “Lát nữa tôi sẽ bảo quản lý đưa cho cô một bao lỳ xì một vạn!”
Vương Thiến cố ý hướng về phía anh nháy mắt, chân hướng vào trong ngực anh đi tới. “Hoắc tổng, em có thể lấy phần thưởng khác hay không? Em không muốn tiền!”
“Ha ha –“ Hoắc Doãn Văn chợt cười, trong ý cười hoàn toàn là giễu cợt, dáng vẻ như thật như không. “Vậy cô nói thử xem, cô muốn cái gì? Tôi trừ tiền ra cái gì cũng không có!”
“Em muốn anh, muốn anh có được không?” Vương Thiến đánh bạo nói. “Em không cần tình cảm của anh, chỉ cần thân thể của anh cũng tốt rồi!”
Nghe cô nói xong, nét mặt của Hoắc Doãn Văn không có chút giật mình, cũng không tức giận mà còn cười đùa. “Cô dám muốn tôi tôi cũng không dám muốn cô. Vương Thiến là ai, là người phụ nữ thị trưởng Tả yêu thích. Người phụ nữ của thị trưởng đại nhân làm sao tôi dám động đến đây –“
“Hoắc tổng –“ Vướng Thiến mượn rượu khóc lóc, hướng ngực Hoắc Doãn Văn tựa vào. “Em cái gì cũng không muốn, em sẽ chăm sóc lão Tả thật tốt. Thật sự, em thích anh khỏe mạnh thật lâu, em không cầu xin anh thích em, chỉ là khi chúng ta gặp nhau anh coi em là người phụ nữ bình thường là được rồi, em không mong muốn gì hơn, có được không?”
Hoắc Doãn Văn nắm bả vai cô nàng, kéo ra khoảng cách giữa hai người. “Vương Thiến, cô uống nhiều quá rồi, đi ngủ đi!”
“KHông – em không say, em rất tỉnh táo, đây đều là những lời nói trong lòng của em!” Cô lớn tiếng nói.
Anh đã cho cô ta sự nhượng bộ nhất định, vậy mà cô ta còn không hiểu đạo lý, vậy thì đừng trách anh vô tình.
Hoắc Doãn Văn bỏ tay khỏi người cô nàng, Vương Thiến liền bị đẩy lui về phía sau vài bước.
Nhìn anh cũng không thèm nhìn cô ta một cái, đôi tay để trong túi quần, xoay người đi về phía cửa sổ sát đất. “Vương Thiến, tôi cho tới bây giờ vẫn rất tôn trọng cô, cô ngàn vạn lần đừng để tôi phải coi thường! Còn nữa, lão Tả đối với cô thật sự rất tốt, mặc dù hắn không thể cho cô một danh phận nhưng nói không chừng, ngày nào đó hắn sẽ đưa cô ra nước ngoài, ở đó hắn sẽ mang đến cho cô một gia đình! Cô suy nghĩ thử xem, nếu như bây giờ cô làm loạn, thì tình hình về sau sẽ ra sao?”
Vương Thiến cảm xúc đã ổn định lại rất nhiều, chỉ là yên lặng chảy nước mắt!
Hoắc Doãn Văn tiếp tục nói. “Cô là một người phụ nữ thông minh sẽ hiểu vì mình mà tính toán lâu dài về sau. Nếu như bởi vì xúc động nhất thời mà phá hỏng kế hoạch lâu dài, cô cảm thấy như vậy đáng sao? THật ra thì tiền tài bây giờ là chân thật mà cũng là đáng tin nhất. Cái khác, chỉ là nhất thời –“
Vương Thiến lau khô nước mắt, lần nữa sửa sang lại trang phục và cảm xúc. “Hoắc tổng, em hiểu. Chuyện này về sau sẽ không xảy ra nữa, em xin lỗi!”
“Ừ!” Hoắc Doãn Văn khẽ nhấp một hớp Brandy. “Ra ngoài đi, lát nữa tôi sẽ bảo quản lý đưa lì xì đến cho cô! Ta mệt rồi!”
“Dạ!” Vương Thiến gật đầu một mực cung kính đối với bóng lưng của Hoắc Doãn, xoay người đi ra khỏi phòng của anh, nhẹ nhàng khép của phòng lại!
Hoắc Doãn Văn tiếp tục nhìn xuống cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đứng trên tầng cao nhìn xuống, giống như đem tất cả mọi thứ đạt xuống phía dưới chân mình. Anh thích chinh phục tất cả, cảm giác ở trên cao thật sự tiệt vời! Chỉ là, bây giờ anh còn chưa có đứng trên đỉnh cao nhất của sự nghiệp, mặc dù đỉnh cao chỉ còn cách anh một bước!
Nhưng càng gần đỉnh cao thì càng vất cả, cũng rất gian nan, và cũng là nguy hiểm nhất!
Khuông mặt tươi cười xinh đẹp, tinh thần phấn trấn của tuổi trẻ lại xuất hiện tỏng đầu anh, trong mắt anh xẹt qua tia do dự --
Anh có chút bối rối nhắm mắt lại, thì thầm nói với mình. “KHông được, không được, vô luận là bất cứ ai cũng không thể phá hỏng kế hoạch của anh. Chỉ có tiền cùng quyền lợi là chân thật nhất, những thứ khác chỉ là nhất thời –”