Chương 31: Người đàn ông quyến rũ trong yên lặng
Mắng ba tiếng?
Cô có thể hiểu
Nhưng đập bể 2 chiếc laptop ???
Lúc người có tiền nổi giận cũng thật quá lãng phí, nếu muốn phát giận thì trực tiếp tặng laptop cho người khác đi, cần gì phải đập bể như vậy, laptop cũng không có làm gì đắc tội với anh ta nha.
Số cô cũng quá “may mắn” đi, đυ.ng ngay lúc anh ta nổi giận lớn như vậy, trăm năm mới có một lần nha.
Cô đành ngồi chờ trên ghế so-pha, lấy điện thoại chơi rắn ăn trái cây, trò này cô chơi không tốt lắm, rắn càng ngày càng dài, ngày càng nhiều khúc quanh.
Đúng lúc ấy điện thoại hiện lên 1 dãy số lạ, điện thoại vừa kêu 1 tiếng cô liền ngay lập tức nhận điện thoại, thật không cẩn thận mà.
Ách!
Đây là điện thoại ai gọi tới đây, mã số có chút ấn tượng nhưng mà cuối cùng cô cũng không nghĩ ra được là của ai.
Cô áp điện thoại lên tai, chuẩn bị nghe điện thoại
Bên kia điện thoại nhanh chóng truyền đến âm thanh mạnh mẽ: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi…” . Ai đây? Âm thanh này hình như cô đã từng nghe nhưng mà qua điện thoại lại không được rõ ràng. Chẳng lẽ lại là đồng nghiệp của cô? “Xin chào, xin hỏi ai đang gọi vậy ạ?”
“Họ không có nói cho cô hôm nay 5h30’ đến phòng làm việc của tôi sao?”
Đầu kia cũng không nói mình là ai mà truyền tới là giọng không vui đang chất vấn cô
Nhưng mà rốt cuộc cô đã biết được ai gọi điện thoại tới
Hoắc Doãn Văn!
Nhan Như Y bỗng chốc đứng lên từ trên ghế, vội vàng giải thích: "Tôi sẽ đến ngay đây, tôi ở ngay bên ngoài phòng làm việc của anh.”
“Vào đi!” bỏ lại ba chữ này, liền cúp máy
Nhan Như Y cầm túi xách lên, mỉm cười với thư kí, điều chỉnh hô hấp, sau đó đẩy cửa bước vào
Đập vào tầm mắt cô là văn phòng rộng lớn, vốn nên gọn gàng sạch sẽ nhưng mà giờ này lại vô cùng lộn xộn, giấy tờ vất lung tung đầy mặt đất, còn có hai chiếc máy tính bị ném bể nằm đó
Nơi này giống như vừa bị một trận chiến càn quét qua vậy.
Hoắc Doãn Văn mặc tây trang xanh dương, ngồi vắt chéo hai chân trên ghế dựa bằng da thật, hai tay để hai bên thành ghế
Anh đưa lưng về phía cô, bóng lưng anh tuấn mà thần bí
Trong phòng vẫn là bầu không khí âm u, bị đè nén.
Cô lẳng lặng đứng nhìn bóng lưng anh, bờ vai anh rất rộng, bộ tây trang càng làm tôn lên vóc dáng của anh, nhìn thập phần cao quý, hơn nữa ẩn dưới lớp quần áo ấy cô nhìn ra được phần lưng hoàn mĩ, mê người, cô tiếp tục nhìn anh từ trong ra ngoài, từ hai cánh tay, eo, đến đôi chân tráng kiện thon dài.
Hoắc Doãn Văn không nói gì, tự nhiên hút thuốc, trên đầu lượn lờ một mảnh khói mờ, sau đó khói mờ dần tản ra, phiêu đãng khắp phòng, một bàn tay anh đang đùa nghịch chiếc bật lửa, két… đạt… két… đạt, ánh lửa lúc sáng lúc tối!
Không biết vì sao nhưng mà nhìn đến vẻ mặt đó của anh lại khiến cô đau lòng, khổ sở!
Chuyện vừa rồi có lẽ làm cho anh rất tức giận, buồn bực nếu không anh sẽ không có dáng vẻ như bây giờ!
Ý nghĩ vừa phát sinh làm cô hoảng hốt, vội vàng dừng lại!
Cô điên thật rồi, với một người xa lạ thì đau lòng cái gì chứ? Hơn nữa người xa lạ này còn không để ý tới sự đau lòng của cô, căn bản là uổng phí tâm tư mà.