Chương 14: Triển lãm

Tô Vận vẫn không ngừng xoa xoa thái dương, hắn uể oải đi tới chỗ đậu xe, từ trầm tư hắn chuyển sang chán ghét khi nhìn thấy Đường Nhã Tịnh đang đứng bên cạnh xe hắn.

Vừa thấy Tô Vận, Đường Nhã Tịnh đã mừng rỡ cười rộng cả khoé miệng và không chút kiêng dè mà chạy đến ôm chặt lấy cánh tay hắn, đỏng đảnh nói

- Vận, anh đừng lạnh lùng với người ta như vậy được không? Người ta vì muốn gặp anh nên đã đứng đây rất lâu đây, chân mỏi cả rồi này......

Tô Vận khó chịu hất cô ta ra khỏi người, lạnh nhạt phán một câu.

- Bên trong có phòng chờ, bên ngoài có quán cà phê. Bản thân cô là một bác sĩ, hơn nữa ở đây là bệnh viện. Tôi nói như vậy mà cô cũng chưa hiểu?

Đường Nhã Tịnh dù uất ức nhưng vẫn cố nuốt trong lòng, cô ta nhất quyết phải bám được vào người của Tô Vận.

- Vận, anh đừng như vậy nữa mà, người ta chỉ muốn gặp anh thôi...

Tô Vận trừng mắt nhìn cô ta, trực tiếp dùng sức đẩy cô ta ra làm cô ta lảo đảo suýt thì ngã nhào xuống, dáng vẻ lười biếng của hắn chui vào trong xe, chẳng buồn nói thêm nửa lời nào.

Đường Nhã Tịnh tức đến máu trong người sôi trào, cô ta nghiến chặt răng mà vừa hét vừa chạy đến đập lên cửa kính xe của Tô Vận liên tục.

- Vận, anh biết rõ Trình Tố Vi đến đâu cơ chứ, anh nói anh hứng thú với cô ta nhưng cô ta không hề để anh vào mắt. Hứa Vỹ Thành mới thật sự là người đàn ông của cô ta, anh ta đã mở một cuộc triển lãm cho riêng Trình Tố Vi. Chắc bây giờ bọn họ đang vui vẻ với nhau rồi, anh nghĩ cô ta sẽ nghĩ đến anh sao?

Nghe thông tin mà Đường Nhã Tịnh nói, Tô Vận liền đẩy cửa bước ra, khẩn trương hỏi.

- Cô vừa nói gì? Triển lãm?

Đã mấy ngày rồi, từ lúc mở cuộc thảo luận, hắn đã không còn gặp Trình Tố Vi nữa, cảm giác trống trải ấy khiến hắn vô cùng khó chịu.

Có lẽ cô đã nhốt mình trong Trình gia và chẳng buồn ra ngoài. Nhưng đột nhiên lại xuất hiện một buổi triển lãm, cô là một hoạ sĩ nên chắc chắn sẽ tham dự, hơn nữa đó còn là buổi triển lãm của mình cô!

Tốt thôi!

Nếu cô đã cố tình tránh mặt hắn thì hắn sẽ tự động đến tìm cô.

- -----------------------

Buổi triển lãm của B&C được rất nhiều người trong giới nghệ thuật quan tâm và đến tham dự, trong đó có rất nhiều danh hoạ nổi tiếng tiếng giới.

Đây là buổi triển lãm nhằm quảng bá tên tuổi của B&C nhưng cũng là một buổi triển lãm mà Hứa Vỹ Thành đặc biệt chuẩn bị những điều bất ngờ dành cho Trình Tố Vi. Theo mong muốn cô từng nói, anh đã cho trưng bày bức vẽ của Phương Du Kỳ- bạn thân của cô.

Buổi triển lãm càng lúc càng náo nhiệt và rất nhiều lời bàn luận tích cực về những bức tranh được đem ra triển lãm.

Nhờ buổi triển lãm này mà Trình Tố Vi mới chịu ra khỏi nhà, cô vừa muốn tìm một thú vui để quên đi những gì đã xảy ra trong thời gian qua, vừa muốn xem thành quả nghệ thuật của bản thân.

Những bức vẽ của cô và Phương Du Kỳ được đặt gần nhau ở dãy trung tâm, cô đã đứng xem chúng một lúc lâu rồi. Hứa Vỹ Thành cũng bảo cô đứng đây đợi anh đi gặp khách hàng.

- Trình tiểu thư, cô thật sự là một hoạ sĩ có triển vọng đấy! Những bức tranh này rất đẹp và có hồn.

Trình Tố Vi giật mình xoay người lại nhìn, cô liền cười chào hỏi.

- Nghiêm tiên sinh, anh đến vì Du Kỳ sao?

Nghiêm Hào Dương cười cười và gãi gãi tay sau gáy, gật đầu

- Tôi sẽ đợi cô ấy!

Trình Tố Vi thở dài một hơi, do dự nói

- Không biết Du Kỳ có đến được không, cậu ấy bị tên ác ma đó trông rất kỹ.

Nghiêm Hào Dương tự tin nhìn cô và dứt khoát lắc đầu.

- Tiểu Kỳ nhất định sẽ đến!

Trình Tố Vi không đành lòng dập tắt hy vọng của anh, cô liền lôi chủ đề khác ra bàn bạc.

- Nghiêm tiên sinh, anh xem những bức tranh này, thật sự rất đẹp nhỉ? Du Kỳ đã đặt rất nhiều tâm huyết vào nó đấy!

Nghiêm Hào Dương thoáng nhìn biểu cảm của cô, tuy cô đã cười rất tươi nhưng hình như không phải như vậy.

- Trình tiểu thư, có phải cô có chuyện gì giấu tiểu Kỳ không? Tuy cô không thừa nhận nhưng tôi có thể thấy được cô thật sự không vui.

Bị nói trúng tâm tư khiến Trình Tố Vi lúng túng, khó xử, cô đang úp úp mở mở định nói gì thì bị giọng nam nhân phía sau cắt ngang.

- Trình Tố Vi, tôi tưởng em xấu hổ đến mức không dám ra khỏi nhà rồi, nhưng không ngờ em lại ở đây quyến rũ đàn ông?

Nhìn thấy Tô Vận bước đến, Trình Tố Vi như gặp ma giữ ban ngày, cô giương đôi mắt sợ hãi và đề phòng nhìn hắn, nhanh chóng đứng sau lưng Nghiêm Hào Dương để tìm chỗ dựa an toàn, toàn thân cô run rẩy, ngón tay ngón chân bắt đầu lạnh ngắt.

Hành động của cô khiến Tô Vận không hài lòng, hắn cau chặt mày kiếm, tỏ vẻ tức giận.

- Em trốn tôi? Em nghĩ em có thể trốn được tôi? Hay vì em trước mặt người đàn ông mới của em mà em vờ làm nai tơ để được người khác thương xót?

Nói đoạn, hắn ngừng lại để quan sát biểu hiện của cô rồi tiếp tục trêu chọc.

- Xem nào! Trình Diên, Hứa Vỹ Thành, bây giờ còn có cả Nghiêm Hào Dương, tất cả đều vây quanh em tối nay, chắc em đang rất hài lòng!

Nhận thấy sự cảnh giác của Trình Tố Vi ngay từ lúc đầu và những lời Tô Vận nói, Nghiêm Hào Dương đã phần nào đoán ra quan hệ của hai người, anh lên tiếng phản bác

- Tô tiên sinh, nếu đã đến đây thì mời anh thưởng thức những bức tranh được triển lãm, một người bận rộn như anh không nên để thời gian làm những việc vô nghĩa được.

Tô Vận nghe xong, không giận mà cô cười, nụ cười của sự khinh miệt.

- Nghiêm tiên sinh, sở thích của anh cũng thật lạ, anh lại hứng thú với một món đồ mà tôi đã dùng qua.

Nghiêm Hào Dương thầm thở dài trong lòng và cười nhã nhặn

- Chỉ là món đồ anh đã dùng qua, không phải món đồ anh đã vứt đi, tôi có hứng thú có quá mạo phạm không đây?

Hai mắt Tô Vận vẫn dán trên người Trình Tố Vi, hắn cười nhạt và gật đầu.

- Chỉ là một dụng cụ giải quyết nhu cầu, tôi không keo kiệt đến mức không thể cho người khác mượn, nếu anh muốn thì cứ tự nhiên. Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh, cô ta thật sự rất dâʍ đãиɠ đấy, ba người đàn ông cũng chưa thể thoả mãn cô ta.

Nghiêm Hào Dương thật sự bất ngờ khi nghe những lời này, tuy Trình Tố Vi và anh chỉ là quan hệ quen biết bình thường nhưng chứng kiến cảnh cô bị một gã đàn ông sỉ nhục như vậy thật khiến anh thấy tức giận.

- Tô tiên sinh, cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng đây đâu phải chuyện anh cần bận tâm!

Từ đầu đến cuối, Trình Tố Vi chỉ đứng lặng im sau lưng Nghiêm Hào Dương, cô hoàn toàn chết lặng khi nghe những gì Tô Vận nói, tim cô như bị ngàn lưỡi dao cứ vào, đau đớn.

Hắn thật sự chỉ xem cô là dụng cụ phát tiết mà bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể đυ.ng đến!

Đối với hắn, cô lại là một món đồ chơi, hắn có thể ném đi hoặc đùa bỡn trên tay.

Không thấy Trình Tố Vi lộ mặt khiến Tô Vận càng tức tối, hắn hướng đến sau lưng Nghiêm Hào Dương mà đi tới.

Trống ngực Trình Tố Vi đập liên hồi, cô run rẩy lùi từng bước một, chân nọ đạp phải chân kia suýt nữa thì ngã nhào xuống.

Nhận thấy được sự sợ hãi và đề phòng của cô, Nghiêm Hào Dương liền đưa tay chặn ngang trước mặt Tô Vận.

- Tô tiên sinh, hy vọng anh tự trọng! Trình tiểu thư không muốn tiếp chuyện với anh, chẳng lẽ anh không nhận ra?

Tô Vận nghe xong liền nhếch môi cười khinh.

- Nghiêm tiên sinh, đây là chuyện giữ tôi và Trình tiểu thư, anh không nên xen vào thì hơn!

Không khí càng lúc càng ngột ngạt, Trình Tố Vi biết không thể trốn mãi như vậy nữa, cô đành lấy hết can đảm mà bước ra chậm rãi, cô nhìn thẳng vào mắt Tô Vận rồi nói.

- Tô Vận, anh lo tôi không thể thoả mãn? Tại sao anh không thử hỏi tại sao anh không thể khiến tôi thoả mãn mà còn cần đến bao nhiêu đàn ông khác? Có hay không anh cần phải phải kiểm tra lại khả năng của mình?

Tô Vận không thể ngờ rằng cô có thể nói ra những lời khıêυ khí©h hắn như vậy, hắn cực kỳ phẫn nộ mà nhìn cô.

- Em xem thường khả năng của tôi? Trình Tố Vi, có phải sự trừng phạt của tôi chưa đủ để em biết điều?

Trình Tố Vi cười, nụ cười yếu ớt và thê lương, cô đưa tay vén lại vài sợi tóc rối trước mặt, điềm nhiên đáp.

- Đó là do anh tự nghi ngờ đấy chứ? Anh không tin vào khả năng của mình chứ không phải tôi nên anh mới tìm mọi cách để tiếp đãi tôi?

Tô Vận chỉ muốn bóp chết cô ngay lập tức!

Cô lại dám ở trước mặt bao nhiêu người mà coi thường bản lĩnh đàn ông của hắn!

Nhưng hắn chưa được nói gì thì một tên vệ sĩ đã chạy đến nói gì đó vào tai hắn. Lập tức, hắn cùng mấy tên vệ sĩ rời đi.

Trình Tố Vi thở phào một hơi, cô cảm giác hai chân mềm nhũn như vừa thoát ra khỏi địa ngục.

......................................

Buổi triển lãm đã thực sự bắt đầu.

Trình Sở Uy và Lâm Nhược Tranh bận rộn tiếp đón khách khứ, bên cạnh còn có một vài nhân viên của B&C.

- Ba, ba xem Vi Vi có phải rất có tố chất của một hoạ sĩ không?

Đứng bên cạnh Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy là một ông lão trạc ngoài sáu mươi với gương mặt phúc hậu của một người già phương Tây. Ông chính là Perf John - một hoạ sĩ tài ba được thế giới vinh danh và là ba nuôi của Lâm Nhược Tranh, cũng chính là sư phụ của Trình Sở Uy.

Perf John rất hài lòng với những bức tranh do Trình Tố Vi vẽ, ông liên tục gật đầu.

- Hai con đã nuôi dạy con bé rất tốt! Vi Vi thật sự là một thiên tài của giới hội hoạ, ta hy vọng con bé có thể làm tốt hơn thế này nữa!

Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy nhìn nhau cười, hai người mỗi người một câu trò chuyện cùng Perf John rồi cùng ông đi tham quan hết phòng triển lãm.

Cách đó không xa thì Trình Tố Vi và Nghiêm Hào Dương đang cùng trông chừng Phương Du Kỳ, vì cô ấy vừa chạy một mạch lên sân thượng như một người bị ma nhập.

Khi xe đã được chuẩn bị xong, Nghiêm Hào Dương đưa Phương Du Kỳ ra về, Trình Tố Vi dặn dò anh rất nhiều mới yên tâm để họ đi.

Trình Tố Vi sắp xếp lại vài thứ rồi đi vào nhà vệ sinh, nhưng lúc cô vừa định đi vào khu vực nhà vệ sinh thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người mặc áo đen chạy về hướng nhà kho. Theo quán tính, cô liền rón rén bước về phía đó, cẩn thận quan sát xung quanh, khi đã gần đến cửa nhà kho cô mới cất tiếng hỏi.

- Xin hỏi, có ai bên trong không?

Cô lặp lại câu hỏi ba lần và càng lúc càng tiến sát gần cửa nhà kho hơn.

Đột nhiên cánh cửa được mở ra và có một cánh tay kéo cô vào trong, xong cánh cửa cũng đóng sầm lại phía sau cô.

Mọi chuyện diễn biến quá nhanh và bất ngờ khiến Trình Tố Vi chưa kịp hét lên thì đã bị chế trụ trên một chiếc giường cũ trong nhà kho.

Vì trong đây quá tối nên cô không thể nhìn rõ người trước mặt là ai, từng sợi dây thần kinh của cô căng như sợi dây đàn, cô sợ hãi nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì ngoài một màu đen, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt không đủ để cô nhìn ra kẻ trước mặt.

- Là ai? Tại sao lại kéo tôi vào đây?

Cô đã sống ở nước ngoài rất lâu và còn là một con người hiện đại nên cô không tin vào mấy chuyện ma quỷ, cô chỉ sợ đây là một tên sát nhân mà thôi. Càng sợ cô càng run rẩy, câu không ra câu.

- Anh, anh là ai? Anh muốn làm gì. Tôi, tôi....

Người đàn ông đang chế ngự cô vẫn không nói gì, hắn giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại bóp mạnh vào cằm cô, hắn khẽ bật cười một tiếng.

- Tôi muốn cùng em làʍ t̠ìиɦ ở đây!

Giọng nam nhân trầm thấp quen thuộc vang lên.

Là hắn, Tô Vận!

Trình Tố Vi rùng mình sợ hãi, cô bắt đầu giãy giụa điên cuồng và mắng nhiếc

- Tô Vận? Anh định làm gì? Mau thả tôi ra!

Nhìn cô cố gắng kháng cự càng khiến ham muốn trong người Tô Vận trổi dậy, hắn lắc đầu tiếc nuối.

- Cứ giãy giụa nữa đi, đến khi em mệt rồi sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Trong chốc lát, Trình Tố Vi có thể cảm nhận được hai tay bị giữ ở đỉnh đầu của cô đang bị trói chặt vào song sắt bằng một sợi dây thừng. Cô hoảng sợ gào thét

- Không được! Tô Vận, anh không thể làm vậy, mau thả tôi ra!

Tô Vận cười nhạo sự phản kháng vô nghĩa của cô.

Xoạc!

Không hề báo trước, hắn xé toạc chiếc váy trên người cô xuống rồi tiếp tục cởi bỏ hết nội y của cô, không chút nâng niu hay có một hành động vuốt ve mà giống như đang mở một gói hàng rẻ tiền.

Hắn muốn tìm ra câu trả lời trong đêm nay!

Rốt cuộc thì cô là ai? Giọng nói luôn xuất hiện trong đầu của hắn là của ai? Còn cả những gì hắn vừa nghe lúc nãy.....

Một người đàn ông bán cây cảnh ở ven đường đã hoảng sợ và bỏ chạy khi nhìn thấy Tô Vận và Trình Tố Vi xuất hiện cùng một chỗ. Sau đó người đàn ông đó cũng bị bắt về tra hỏi.

Ông ta từng là một người nông dân sống ở miền Nam nước Pháp bốn năm trước, khi đó ông ta đã tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn rất thảm khốc ở một vùng nông thôn. Một đôi nam nữ rất đẹp nhưng đã vĩnh viễn bị chia cắt, người con trai đã chết trong lúc xảy ra tai nạn.......

Nhưng người chết đột nhiên xuất hiện, còn ở cùng người phụ nữ lúc đó. Chuyện này không phải rất đáng sợ sao?

Hai mắt Tô Vận đỏ ngầu mà nhìn Trình Tố Vi, hắn nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng từ.

- Rốt cuộc em là ai? Sợi dây chuyền đó có ý gì? Em nói chúng ta từng biết nhau? Tôi hỏi em, em biết gì về tôi?

Trình Tố Vi đã bị doạ đến đầu óc quay cuồng, cô vừa khóc vừa lắc đầu

- Tôi không biết anh đang nói gì cả! Mau thả tôi ra.

Tô Vận càng lúc càng mất kiên nhẫn, hắn lập tức đứng lên, cởi bỏ quần áo của mình, vừa nhìn cô từ trên cao vừa nói.

- Em không muốn trả lời cũng được. Tối nay tôi chẳng cần em phải trả lời bất cứ câu hỏi nào cả, chỉ cần em nói yêu tôi là được!.

Trình Tố Vi uất ức nói không nên lời, cổ họng cũng đã đau rát vì gào thét, cô chỉ còn có thể liều mạng giãy giụa.

Tô Vận như một con mãnh thú đang tiến lại gần, hắn áp sát thân mình vào người cô, thô bạo tách hai chân cô ra, không màn dạo đầu, trực tiếp đi vào bên trong.

- Aaa!!!

Bị xâm nhập bất ngờ và không một chút ẩm ướt khiến Trình Tố Vi đau đớn la hét, cảm giác hạ thân như bị xé ra làm đôi khi hắn điên cuồng luật động, ma sát khắp nơi.

Hắn rút ra rồi lại đâm vào liên tục, được cả chục lần hắn mới khàn giọng lên tiếng

- Chỉ cần em nói yêu tôi thì tôi sẽ dừng lại!

Trình Tố Vi không thể nghe được nửa câu hắn nói, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ liên tục tra tấn, hành hạ cô, cô cứ mãi lắc đầu mà không biết chuyện gì đang xảy ra hay mình đang làm gì.

Thấy cô lắc đầu và luôn giữ miệng khiến Tô Vận hoàn toàn đánh mất khống chế, hắn càng động mạnh và nhanh hơn nữa khiến cô phải phóng túng rêи ɾỉ thật lớn.

- Ưʍ.... Thích quá.....ư.... ân....

Tô Vận như một chiếc xe mất thắng, hắn mãi ra vào mà không có điểm dừng, hai tay hắn nắm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, hơi thở của hắn cũng càng lúc càng dồn dập hơn.

- Da^ʍ phụ, nói yêu tôi!

Mặc dù vậy hắn vẫn không sao quên được giọng nói đó.

Đó có phải là giọng của Trình Tố Vi hay không thì hắn phải thử một lần!

Hắn muốn nghe cô nói một câu như vậy " Vận, em yêu anh! "