Chương 1

1.

Tôi là một tổng giám đốc, gần đây tôi cảm thấy rất kỳ quái.

Thư ký của tôi đã bị một nữ sinh viên mới ra trường có vẻ ngoài thuần khiết thay thế một cách khó hiểu.

Cô ấy nói tên cô ấy là Điền Bạch Sa, tôi nghĩ một hồi, tên này không phải là đảo ngược của ngốc bạch ngọt sao.

*Điền Bạch Sa: Tián bái shā

Ngốc bạch ngọt: shǎ bái tián

Ban đầu tôi không tin tưởng lắm vào năng lực chuyên môn của cô ấy, nhưng càng về sau tôi càng thấy rằng linh cảm của mình đã đúng.

Lần thứ N, cô ấy đưa cho tôi một xấp giấy trắng, tôi hơi cao giọng nói: "Cái tôi cần là tài liệu và báo cáo công việc của cô!"

Ngay khi tôi vừa dứt lời, cô ấy liền khóc òa, không phải khóc kiểu hoa lê đái vũ, mà là kiểu gào khóc, lớn tiếng đến nỗi tất cả các đồng nghiệp của cô ấy đều đứng ở cửa nhìn.

Tại sao tôi lại cảm thấy xấu hổ khi cô ấy khóc nhỉ?

Tôi che mặt bỏ chạy.

Huhuhu, tôi nhớ nam thư ký cũ của tôi very sky very land (quá trời quá đất)!

2.

Tôi là một thư ký nam và gần đây tôi cảm thấy rất lạ.

Khi tỉnh dậy, tôi được bộ phận nhân sự thông báo rằng tôi trở thành trưởng phòng của họ.

Vị trí của tôi lại được thay thế bởi một nữ sinh viên mới ra trường!

Nhớ lại những lần cùng tổng giám đốc làm việc đến khuya lúc còn là một thư ký, tôi không khỏi có chút buồn bã.

Tổng giám đốc thực sự đã bỏ rơi tôi - thư ký nam thân thiết nhất của anh ấy vì một người phụ nữ!

Quả nhiên, lời nói của đàn ông không thể tin tưởng được.

Khi tôi mới vào công ty, anh ấy nói "Tôi sẽ cho cậu một mái ấm", tất cả đều là giả dối!

Sau khi bị một đồng nghiệp nữ “vô tình gặp” nháy mắt với tôi lần thứ N trong phòng tiếp khách, tôi nổi hết da gà, ôm mặt bỏ chạy khỏi bộ phận nhân sự!

Tại sao lại có nhiều phụ nữ trong bộ phận nhân sự như thế, không biết tôi sợ phụ nữ sao!

Huhuhu tổng giám đốc ơi, tôi nhớ anh very sky very land (quá trời quá đất)!

3.

Thế là chúng tôi hẹn gặp nhau trong thang máy.

Tôi nói: "Cô thư ký mới đang khóc trong văn phòng của tôi."

Nam thư ký nói: "Trong phòng tiếp khách ở bộ phận nhân sự, rất nhiều nhân viên nữ va vào tôi."

Tất cả chúng tôi đều nhìn thấy vẻ "Cuộc sống không dễ dàng, thở dài thườn thượt" trong mắt đối phương, liền ôm nhau đầy cảm thông.

"Chờ một chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho phòng nhân sự, điều cậu đến làm thư ký cho tôi."

"Ừm."

Tôi có thể cảm nhận được sự buồn bã và khó khăn của cậu ta chỉ qua một từ đơn giản này.

4.

Tôi là một tổng giám đốc, tôi mang họ của một tổng tài bá đạo: họ "Cố", nhưng tên tôi lại là Cố Đại Sơn!

Cái tên "Đại Sơn" đã phá hủy tất cả khí thế bá đạo của họ "Cố"!

Chuyện này không thể trách tôi được, dù sao tôi cũng không giống những tổng tài bá đạo khác, tôi là một tổng tài xuất thân từ nông thôn.

Nhưng không hiểu bố mẹ tôi gần đây bị làm sao, đột nhiên lại sắp xếp hôn sự cho tôi, không hiểu, tôi thực sự không hiểu.

Bọn họ đều là những người làm đồng áng vất vả hơn nửa đời, sao đột nhiên lại học tình tiết liên hôn trong các bộ truyện tổng tài bá đạo vậy?

Khi tôi biết tin, vị hôn thê của tôi đã tìm đến nhà, tôi còn nghe nói rằng người chủ động là cô ta!

Làn da trắng muốt và đôi chân dài miên man, người đẹp ơi, tôi có thể!

Tôi nghe cô gái đó giới thiệu, cô ta tên là Hạ Băng Dao, là du học sinh vừa về nước, gia đình có 600 triệu!

Tôi càng nghe càng hài lòng, ai lại không muốn kiếp sau được trực tiếp ôm một người phụ nữ giàu có mà không cần đến công ty chứ?

Tôi rất tự tin về sự quyến rũ của mình, những người đẹp luôn chủ động sà vào lòng tôi!

Cho đến khi bác sĩ trong bệnh viện tâm thần đến đưa cô ta đi.

Chỉ còn lại bố mẹ tôi và tôi ngồi trên ghế sofa, mặt đen xì…

"Mẹ, mẹ tìm nhà phú hào này ở đâu ra thế?"

"Có một góc hẹn hò xem mắt bên cạnh bệnh viện tâm thần..."

Haizzz, tôi vẫn nên quay lại công ty và làm việc chăm chỉ với thư ký của mình thì hơn!