Tối đó, Thẩm Cửu nằm mơ.
Cô mơ thấy buổi tối cách đây hơn một tháng trước, người đàn ông cưỡng ép ôm eo cô mà ra vào, nụ hôn nóng bỏng lại cuồng dã, hơi thở nóng rực, tiếng rên trâm thấp.
Thẩm Cửu lật người, nóng đến mức đá chăn ra, mắt mở ra.
Trời đã sáng rồi, trong phòng tràn ngập ánh nắng và hơi thở sáng sớm hắt từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
Thẩm Cửu ngồi dậy, dựa đầu vào tường đầu óc có hơi hỗn loạn.
Đã qua lâu như vậy rôi, thế nào vẫn còn đυ.ng phải người đàn ông đó chứ?
Ở trong mơ, người đàn ông vẫn cưỡng thế như vậy.
Chỉ là giọng nói sớm đã nghe không rõ.
Thẩm Cửu lau mồ hôi lạnh trên trán, cổ họng đột nhiên có hơi ngứa, cô che miệng ho nhẹ vài tiếng, mới đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nhìn về chiếc giường cách đó không xa.
Dạ Âu Thần còn đang ngủ, Thẩm Cửu sợ làm ồn đến anh, chỉ có thể đè cơn ho xuống, nhưng cổ họng thật sự quá khó chịu rồi, cô chỉ đành nhanh chóng đứng dậy, chân trân trốn vào trong nhà vệ sinh.
Hô nửa ngày trong nhà vệ sinh, Thẩm Cửu mới đi đánh răng rửa mặt.
Dạ Âu Thần ngủ không sâu, lúc Thẩm Cửu lật người thì anh đã tỉnh rồi, chỉ là không có mở mắt.
Một lúc sau, Dạ Âu Thân nghe thấy một tiếng ho, nhưng rất nhanh bị che đi, sau đó nghe thấy cô vội vàng đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh.
Sau đó trong nhà vệ sinh truyện đến tiếng ho đè nén, dường như không muốn để anh nghe thấy.
Nhưng căn phòng này to như vậy, mặc kệ cô đè nén thế nào, tiếng hô vẫn sẽ truyên ra một ít, huống chi xung quanh rất yên tĩnh, không có tạp âm, những âm thanh này càng có thể rõ ràng truyền vào tai của Dạ Âu Thần.
Vì thế Dạ Âu Thần liền nhớ đến lời nói tối qua Lang An nói với mình.
“Cô Thẩm bây giờ đang mang thai, ngủ trên sàn có phải không thích hợp không?”
Mặc dù bây giờ không phải mùa đông, nhưng cũng dân dân vào thu rồi, sàn nhà chỉ có một lớp thảm, hơn nữa cô là con gái, ngủ lâu đối với thân thể quả thật không tốt.
Dạ Âu Thần mở mắt, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó lại nhắm lại.
Nhưng trong đầu đều là hình ảnh cô gái đó che miệng ho trong nhà vệ sinh.
Lúc này, Dạ Âu Thần bực bội vén chăn ra, liếc nhìn đồng hồ để ở đầu giường, cách thời gian rời giường của anh còn một tiếng nữa.
Thẩm Cửu đánh răng rửa mặt đi ra, phát hiện Dạ Âu Thần vậy mà đã dạy rồi, cô đột nhiên có hơi ngại ngùng: “Xin lỗi, tôi có phải làm ồn đến anh rồi không?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày.
Người phụ nữ này ngược lại còn có mấy phần hiểu rõ, còn biết bản thân cô làm ồn khiến anh tỉnh.
Buổi tối Thẩm Cửu có thói quen không mặc áσ ɭóŧ, có điều sáng khi cô dậy thì sẽ chạy vào nhà vệ sinh mặc, nhưng vừa rồi bởi vì ho, cho nên cô không có quan tâm đến chuyện này.
Bây giờ nhìn thấy Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu đột nhiên mới nhớ đến chuyện này, vì thế động tác của cô trở nên không tự nhiên lắm.
“Biết ồn đến tôi cô còn không nhẹ nhàng một chút?”
Đối diện với sự chỉ trích của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu không có gì để phản biện cả, quả thật cô làm ồn đến anh, chỉ có thể cúi đầu vò góc áo của mình, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi...”
Xin lỗi?
Dáng vẻ nhu nhược vô năng của cô khiến Dạ Âu Thần càng thêm không vui.
Cô không biết phản kích sao? Ho không phải chuyện cô có thể khống chết Anh nói cái gì thì là cái đó sao?
“Xin lỗi có tác dụng sao?”
Thẩm Cửu cúi thấp đầu, không biết nói gì, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần khiến cô rất không tự nhiên, cô muốn quay lại nhà vệ sinh.
Dạ Âu Thần cũng không biết bản thân bị làm sao, tóm lại cảm thấy Thẩm Cửu hoàn toàn khác với những gì trong tưởng tượng của mình.
Anh tưởng đối diện với sự khi dễ của những người đó, cô có thể rất dễ dàng phản kích lại, ai biết cô vậy mà ngay cả phản kích cũng không biết, hơn nữa còn có bộ dạng ủy khuất như thế nữa.
“Tôi không muốn làm ồn khiến anh tỉnh.” Cuối cùng, Thẩm Cửu ngẩng đầu liếc nhìn Dạ Âu Thần, nói một câu.
Môi của Dạ Âu Thần vội vàng mím thành một đường thẳng.
“Lại đây”
Lại đây? Sắc mặt của Thẩm Cửu khẽ thay đổi, vô thức rụt vai lại.
Cô... không có mặc áσ ɭóŧ??
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cắn môi dưới, đứng ở đó không nhúc nhích.
Dạ Mạc Thẩm kìm nén cơn giận, nhướn mày: “Tai điếc?”
Thẩm Cửu lúc này mới bất lực đi tới, nhưng mỗi một bước đi đều giống như đi trên lưỡi dao, rất vặn vẹo, nhìn Dạ Âu Thần đều rất bất lực.
Khi đi đến trước mặt Dạ Âu Thần, cơ thể của Thẩm Cửu không thẳng được, suyt nữa cúi rạp xuống.
Dạ Âu Thần nheo mắt, đưa tay muốn kéo cô, Thẩm Cửu bị dọa mà hô lên một tiếng, trực tiếp ngồi sụp xuống.
Tay của Dạ Âu Thần khựng ở giữa không trung, không khí lạnh gần như ngưng kết lại.
Lúc này, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Cô rốt cuộc đang làm gì?”
Thẩm Cửu ngồi đó không nhúc nhích.
“Hử?”
“Tôi... đau bụng.” Cuối cùng, Thẩm Cửu tìm một cái cơ chống chế, bất luận thế nào cũng không định đứng dậy.
Lông mày của Dạ Âu Thần nhíu lại càng chặt: “Đau bụng?”
Vì thì anh lại nghĩ tới những lời Lang An nói tối qua, đau bụng lẽ nào là bị lạnh?
Nghĩ thấy có khả năng này, Dạ Mạc Thâm cảm thấy có hơi buồn bực.
Dạ Âu Thần không nói chuyện, Thẩm Cửu cũng luôn ngồi đó không nhúc nhích.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, hai người vẫn duy trì tư thế đó.
Dạ Âu Thần có tật ở chân, không có sự giúp đỡ của Lang An chỉ có thể ngồi mãi, Thẩm Cửu lại không dám đứng dậy, cho nên hai người chỉ có thể luôn duy trì tư thế cứng nhắc này.
Quên ngồi bao lâu, chân của Thẩm Cửu có hơi tê, cô đưa mắt nhìn Dạ Âu Thần.
Nhưng anh lại không động đậy, cô cũng không dám nhúc nhích.
“Nhìn tôi làm gì? Đừng mong tôi có thể bế cô lên.”
Bị anh nói như thế, Thẩm Cửu đột nhiên mới có phản ứng lại.
Phải, Dạ Âu Thần có tật ở chân, anh căn bản không có đứng dậy được, môi của Thẩm Cửu mấp máy: “Anh... gọi tôi qua làm gì?”
Dạ Âu Thần không nói.
“Nói chuyện đi chứ?”
“Cô không phải đau bụng sao?”
Sắc mặt của Thấm Cửu trắng đi, gật đầu: “Ừm, có điều... bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, anh có chuyện gì không?”
“Giúp tôi đẩy xe lăn qua đây.”
Ánh mắt của anh dừng ở chiếc xe lăn cách đó không xa, Thẩm Cửu lập tức hiểu ra, thì ra anh muốn ngồi xe lăn, lúc này mới nuốt nước bọt đứng dậy: “Anh đợi tôi một chút.”
Sau đó đẩy chiếc xe lăn qua cho anh.
“Đỡ tôi.”
Dạ Âu Thần ngược mắt nhìn gương mặt của cô: “Có thể làm được không?”
Nhìn khoảng cách từ giường đến xe lăn, Thẩm Cửu lắp bắp gật đầu: “Chắc... được.”
Hết cách, Thẩm Cửu chỉ có thể đi qua đó giúp anh.
“Chân tôi của tôi không có sức, cô cúi nửa người xuống, cho tôi mượn vai.”
“Được.” Đối với cách của anh, Thẩm Cửu không có nửa điểm phản kháng, không nói hai lời cúi người xuống.
Dạ Âu Thần để tay vào vai của cô mượn sức, chiều cao của Dạ Âu Thần trên 1m85, Thẩm Cửu lại nhỏ nhắn vô cùng, không đến 1m65, cho nên bị tay của Dạ Mạc Thần mượn sức, eo của cô gần như gập xuống không đứng thẳng được.
Dạ Âu Thần trán toát mồ hôi hột, thu tay lại: “Cô không được thì thôi đi”
Nghe vậy, Thẩm Cửu cần môi dưới: “Không sao, tôi có thể, vừa rồi tôi không có đứng vững, lại lần nữa.”
Nói xong, Thẩm Cửu đổi tư thế, sau đó vỗ vỗ vào vai của mình: “Tôi có thể, anh mượn sức đi.”
Tuy nhiên, Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên không động đậy, cứ nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Cửu phản ứng lại, thuận theo ánh mắt của anh, mới phát hiện anh nhìn là chỗ nào.