Chương 1-2
Đại đội nhân mã, tay xách nách mang nào là máy chụp hình,máy quay, bút viết….. hầm bà lằng đủ các thứ. Ai cũng chuẩn bị tinh thần ở mức độ cao nhất để được “chiêm ngưỡng” nhân vật HOT nhất ngày hôm nay.
Mọi người mặc dù không làm chung một công ty, nhưng cũng rất ăn ý truyền cho nhau ánh mắt " Hợp tác cùng có lợi”.
Phóng viên tin tức buổi sáng của Đài truyền hình đều trang bị đầy đủ dụng cụ, chờ đợi ở bên ngoài ‘ Tân Xuyên Hào Ngụ”.
"Ba, hai, một." Ký giả chụp ảnh làm thủ hiệu.
"Xin chào quý vị khán giả đang xem chương trình điểm tin lúc tám giờ sáng của Đài Truyền hình Tảo An, tin tức đầu tiên chúng tối muốn gởi đến quý vị là tình hình ba vị thương gia nổi tiếng nhất hiện nay làm chấn động giới kinh doanh."
Một góc khác, phát thanh viên Đài truyền hình Mùa Xuân cũng bắt đầu tiến vào
"Ba doanh nhân : Vương Kim Mạnh, Lâm Kiến Đức, Cao Phong Vĩnh, chiều hôm qua đã chính thức tuyên bố phá sản. Theo tin tức chúng tôi vừa nhận được, chủ nợ của ba người họ đều là một người: Vệ Triển Dực - Tổng giám đốc của tập đoàn Dực Hải
Ngừng lại một chút, phát thanh viên lại nói: "Không phải là độc nhất vô song, mười bốn năm trước, ba người này cùng nhà họ Vệ cũng có một mối ân oán hiềm khích, ngày hôm qua chính là ngày giỗ của cha Vệ Triển Dực. Có thông tin truyền ra ngoài, năm đó ba người bọn họ ác ý ngầm chiếm đoạt tập đoàn Vệ thị, hành động của Vệ Triển Dực lần này có vì "thay cha báo thù" hay không? Bản đài sẽ có kết luận sớm nhất đến quý vị."
Ở một góc khác, Đài Truyền Hình Mùa Hạ cũng bắt đầu lên sóng ——
"Bây giờ chúng tôi đi tới nhà của Vệ Triển Dực, đoán chừng ba phút sau, chiến tướng dũng mãnh thiện chiến thương trường này xuất hiện, anh ấy sẽ cho chúng ta biết rõ ràng hơn."
Ngồi xoay lưng nhìn xa xăm, ĐinhTinh Diễm nhai kẹo cao su, nhàm chán thổi bong bóng.
"Chúng ta ngồi chỗ này được không?" Tiểu Khả - cộng tác viên của cô ngó dáo dác hỏi.
"Có cái gì không tốt?" Cô đang đeo mắt kính, tóc ngắn bay phấp phới trong gió.
"Có một điều lạ là các ký giả chỉ đợi sẵn ở nhà xe mà không quan tâm gì tới cửa chính." Tiểu Khả gãi gãi cái ót, thật là phiền não."Nhưng sao chúng ta lại rãnh rỗi ngồi chơi ở chỗ này. . . . . ."
"Nơi này bốn phương thông suốt, vừa có động tĩnh, bất kể chạy đến đâu cũng rất gần." Cô lại tiếp tục thổi bong bóng.
"Nhưng mà, những người khác đều trực tiếp canh giữ ở những chỗ đó, chúng ta sao lại ngồi xa như vậy!"
"Cậu chỉ ‘ người khác ’, ông chủ bọn họ cũng phái bao nhiêu người ra ngoài, tòa soạn chúng ta lại keo kiệt như vậy, rõ ràng là tạp chí lớn vô địch, bị đá ra trận cũng chỉ có cậu theo mình mà thôi."
"Lời nói không phải nói như vậy nha! Cậu vốn không muốn để cho mình đi theo. . . . . ." Tiểu Khả lịch sự nói toạt ra, có chút uất ức.
"Nói nhảm! Vệ Triển Dực là giấc mơ của mình . . . . . ." Lời còn chưa nói hết, khóe mắt cô liếc một cái. Cửa chính có tiếng động !"Tiểu Khả, xách túi theo." Cô nhảy lên, ném mắt kính ném cho cậu ta, hai mắt sáng lên ."Nhường một chút, nhường một chút!"
"Các vị, hiện tại Vệ Triển Dực đi từ trong nhà ra, chúng tôi lập tức đi đến phỏng vấn. . . . . . À?"
Hù hù ! Một cơn gió lốc thổi qua, nữ xướng ngôn viên vội vàng đè chiếc váy chiffon mỏng manh xuống sợ nó bay lên..
"Vệ tiên sinh, xin hỏi. . . . . . Oh!"
Một bóng dáng nhanh chóng đi tới, đυ.ng phải một vị ký giả làm ông ta xoay một vòng.
"Xin ngài phát biểu cảm tưởng. . . . . . Á? Microphone của tôi đâu?"
Microphone bay giữa không trung, rơi xuống với tốc độ chóng mặt.
Cốc!
"Shit! Người nào dùng Microphone đánh tôi?"
Lực lượng ký giả uốn éo thành một đoàn, người khởi xướng tóc ngắn bay bay, hai mắt giảo hoạt,đi tới vạch phía trước.
Tiếp tục nhảy xổ vào la.
Đi ra Tân Xuyên hào ngụ, Vệ Triển Dực lập tức bị nhóm lớn truyền thông ngăn chặn.
Người người xoa tay, chuẩn bị nghe một đoạn trường thiên thanh minh. Căn cứ vào những chứng cứ trước kia, Vệ Triển Dực thực rất thú vị, hay nói khác hơn hắn là kẻ hoa hoa công tử, tay ăn chơi trác táng. Trước kia khi phỏng vấn anh ta, thì anh ta mạnh miệng nói điều kiện một đổi một, tức một cuộc phỏng vấn đổi lấy một tiểu mỹ nữ, thậm chí còn đến Macao đánh cuộc ngàn vạn, nhưng mà toàn bộ thua sạch. (Won: 1 biểu tượng của phá gia chi tử là đây )
Nghe giọng điệu của anh ta, cầm tiền mặt một lần đưa cho người khác, chẳng những không cảm thấy đau lòng, còn cực kỳ thoải mái đấy!
Thật nên có người giúp anh tính toán số mệnh. Người đàn ông này chưa từng biết chữ bình tĩnh viết như thế nào, anh từng ở thị trường chứng khoán nhất chiến thành danh, chợt phút chốc tiền vàng đội nón ra đi. Anh kiếm tiền rất nhanh, tiêu tiền cũng nhanh không kém, mặc dù có tật xấu mê cờ bạc ở Macao, nhưng khả năng phán đoán thị trường của anh có thể nói là bậc cao thủ, luôn mua các công ty nhỏ với cái giá một vốn bốn lời.
Đời trước Vệ Thế Hiệt không có đủ sự nhạy bén trong kinh doanh, không nghĩ tới con ông so với ông còn tệ hơn!
Đợi chút. . . . . . Những gì được mô tả ở trên chỉ là cách nhìn của trước kia. Sau ngày hôm nay, có lẽ anh sẽ đảo ngược tình hình, được liệt kê là một thành viên trong "Nhân vật hung ác".
Máy chụp hình răng rắc răng rắc, ký giả ùa lên, đem hết khả năng giơ cao ống kính.
Vệ Triển Dực mặc một bộ Armani, đường cắt lưu loát khiến cho thân hình càng thêm kiện tráng tuấn dật. Không giống với những nhân vật nổi tiếng khác, anh không đeo mắt kính, cũng không né tránh ống kính, thân thể cao lớn rắn rỏi đứng giữa mọi người, trông thật giống như “hạc đứng trong bầy gà”.
"Vệ tiên sinh, xin hỏi đây có phải là một hành động trả thù không?"
"Vệ tiên sinh, có thông tin cho rằng Vương Kim Đức và ba người có thù oán với nhà họ Vệ, là thật sao?"
"Nếu như nói lần hành động này của ngài, là thay cha báo thù, ngài thấy sao?"
Mặt anh không chút thay đổi, không lộ ra bất kỳ tâm tình gì, mặc cho âm thanh đèn flash chiếu vào mặt răng rắc răng rắc vang lên.
Phía sau lưng anh, còn có một người dáng dấp giống hệt anh, đang nháy mắt tán tỉnh cùng biết nữ ký giả, khuôn mặt tương đối trẻ tuổi hơn, thân thiện hơn. Anh ta là Vệ Chinh Hải, em ruột của Vệ Triển Dực.
Ký giả canh giữ ở hai địa điểm khác, rối rít xông lại, Đinh Tinh Diễm nhanh chân đứng dậy, đổi lại giầy nhanh nhanh chóng chóng bám theo.
"Nhường một chút, nhường một chút, nếu bị ngã thứ cho không phụ trách." Cô lớn tiếng kêu la. (Won: giống tránh ra tránh ra nước sôi nước sôi ở VN mình ý )
Một chiêu này đối với ký giả từ chỗ khác chạy tới coi như hữu hiệu, nhưng đối với đám ký giả đã chờ đợi quá lâu trước cửa thì một chút cũng không thể thực hiện được.
Cô âm thầm lo lắng. Không được ah...! Nhất định phải phỏng vấn được Vệ Triển Dực, việc này đối với cô vô cùng quan trọng. Đầu kia, Vệ Triển Dực mở miệng, chuẩn bị nói chuyện —— cô bất ngờ lớn tiếng la lên: "A! Vương Kim Đức cầm dao, từ bên kia xông lại !" Quả nhiên, đám ký giả trước mặt lập tức chuyển sang, hai mắt giống như Rada , liều mạng tìm kiếm.
"Đâu có đâu có?"
"Trời ơi! Nhất định phải nắm vững cái ống kính đó, sẽ rất giật gân đấy!" Thừa dịp sấn tới! Cô một đường quá quan trảm tướng ( 1 mình 1 ngựa ), vọt tới trước mặt Vệ Triển Dực, nhấn nút máy ghi âm xuống, lại gần bên miệng anh. Yes! Vừa lúc có thể ghi lại cảm tưởng của anh về sự kiện đó. Anh rũ mắt nhìn cô; Ánh mắt cô sáng quắc cơ hồ xuyên thấu anh, nói đi, nói mau đi! Cảm tưởng của anh rất ngắn, thật rất ngắn, chỉ có bốn chữ ——
"Không thể trả lời."
Nửa năm sau.
Trong "Toà soạn Gió Lốc" rất hỗn loạn.
Đây là một toà soạn tổng hợp, tạp chí phát hành hàng tháng, nội dung đủ loại, bao hàm giới diễn viên, chính trị , tin tức, kinh doanh, xã hội còn có cả lĩnh vực giải trí.
Giờ phút này, những người vừa mới phỏng vấn nhóm nhạc nổi tiếng Tiểu Thiên Vương tụ tập ngồi tán gẫu.
"Ôi! Mã Bân thật sự quá đẹp trai xuất sắc, cặp mắt kia quả thật sẽ điện giật chết người!"
"Mau chép hình vào máy vi tính, đừng quên cho tôi khuôn mặt chính diện nha, tôi muốn làm hình nền desktop. . . . . ."
"Tổng Biên!" Đột nhiên, có tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào, các cô gái nhìn nhau một cái, lộ ra nụ cười gian gian."Tổng Biên, ngài trước tiên đừng đi."
Một đôi tay ngọc vươn ra, ngăn cản ý định tránh né bước đi chỗ khác của Tổng Biên Tập.
"Xin cho tôi một ít tin tức về Vệ Triển Dực."
"Ai, cô. . . . . ." Tổng Biên nhìn người đó một cái, quay đầu bước đi.
Cô lại ngăn cản."Cầu xin ông, xin cho tôi một cuộc phỏng vấn Vệ Triển Dực!"
Tổng Biên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cặp mắt kiên định."Cô, cái người này thật sự. . . . . ." Ông ta đổi hướng tiếp tục bước đi.
"Tổng Biên!"
Bên cạnh ba phụ nữ——Al¬ly, Bet¬ty, Cathy, được biết đến với biệt danh"ABC Tam Yêu nữ" , đặc biệt có tiếng trong việc tạo scandal, gây không ít thị phi …..
"Ai hừm! Vẫn còn muốn phỏng vấn Vệ Triển Dực chuyện “ thay cha báo thù” à?"
"Đừng quên, lần đầu tiên cô ra tay, đã khiến tòa soạn chúng ta trở thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh." ( trở thành trò cười cho thiên hạ đó ạ )
Nửa năm trước, lần đầu tiên Đinh Tinh Diễm xung phong nhận việc đi phỏng vấn Vệ Triển Dực, có thể nói là đã đắc tội đến toàn bộ đồng nghiệp, gây tội với cả thế gian. *_*
Ngày đó, sau khi Vệ Triển Dực chỉ nói vỏn vẹn 4 chữ "Không thể trả lời", anh ta liên lập tức lên xe rời đi, tất cả ký giả ở "Sói đến đấy" không kịp trở tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi.
Từ sau lần đó, Vệ Triển Dực không chấp nhận bất kỳ một cuộc phỏng vấn nào cả, tất cả đồng nghiệp đều đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Đinh Tinh Diễm và toà soạn Gió lốc.
Cô không để ý tới lời cười mỉa mai. "Tổng Biên, ông biết rõ tôi là người có năng lực mà!"
"Aiz. . . . . . Cô rốt cuộc muốn tôi phải nói với cô bao nhiêu lần nữa đây?" Tổng Biên không khỏi lớn tiếng than thở. "Một toà soạn nhỏ đã rất khó sinh tồn, nếu lại bị cô tiếp tục như vậy, làm sao sổng sót nổi nữa đây?"
Cô chưa từ bỏ ý định. "Tổng Biên, đây là tâm nguyện duy nhất của tôi, tôi gia nhập giới truyền thông, chỉ có duy nhất một mong muốn. . . . . ."
Nghe câu nói này, Tổng Biên giống như là bị đâm trúng chỗ đau, cặp mắt giống như cây đậu hung hăng nhìn cô. Ông ta đưa tay vào túi trước quần tây móc ra khăn tay có nhiều nếp nhăn, lau lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán. (Won: tội nghiệp chú ý quá đi )
"Tâm nguyện?" Ông ta rống to. "Để tôi nói cho cô biết, cái gì là ‘ tâm nguyện duy nhất ’! Tôi ôm lý tưởng, bước vào giới truyền thông, hi vọng một ngày kia, có thể trở thành Tổng biên tập một toà soạn báo nổi tiếng, nhưng qua ba mươi năm, chỉ quanh quẩn ở cái vị trí này, nói đúng hơn là một Tổng biên “quèn”, không chuyên nghiêp, không biết cách ứng phó với loại tiểu quỷ không biết trời cao đất dày như cô.”
Ông ta tiếp tục lấy khăn lau lau trán. "Tâm nguyện duy nhất, cô có thể hoàn thành từ năm hai mươi ba tuổi ư? Về nhà nằm mơ đi!”
Lời vừa mới dứt, đột nhiên, một tiếng hét giận dữ từ phía sau đại đội nhân mã vang tới.
"Tôi một tay đề bạt Tổng biên Trần, còn dám nói toà soạn này là ‘ không chuyên nghiệp’ hay sao?"
Mọi người quay đầu nhìn lại. Xong rồi! Ông chủ lớn đến rồi!
"Đinh Tinh Diễm, cô không cần đấu với bọn họ."
Chiếc xe chở phóng viên đi lấy tin tức dừng ở bãi đậu xe bên đường, Tiểu Khả và Đinh Tinh Diễm cùng nhau xuống, mang theo đống đồ nghề nặng chết đi được.
"Toà soạn “cùi bắp” cuối cùng cũng chỉ là toà soạn “ cùi bắp”, đến cả cái xe cũng là đồ đồng nát." Cô nhìn vào đồng hồ đeo tay. "Cậu có ba mươi phút để sửa nó, nếu không chúng ta không thể làm gì khác hơn là bỏ xe, đón taxi đi phỏng vấn."
"Vậy. . . . . . Chắc không được rồi!" Giọng điệu của Tiểu Khả rất không xác định.
"Không trách được chúng ta chỉ là tạp chí nguyệt san, với cái loại xe “đồng nát” này mà chạy tin tức, nếu là phát hành tuần san, chạy tới hiện trường mọi người đã đi về ngủ mấy giấc rồi, còn phỏng vấn cái gì?"
" Chỉ cần cậu kiên nhẫn một chút là được mà!" Tiểu Khả bắt đầu ra tay sửa xe, không quên nhẹ nhàng khuyên cô mấy câu.
"Tôi đây không phải là ‘hiếu chiến’, mà chỉ là ‘tiếc rèn sắt không thành thép’." Cô vừa mắng vừa nắm chặt tài liệu phỏng vấn trên tay.
Tiểu Khả mở nắp động cơ, lật tới lật lui, trộm dò xét cô một cái.
"Cậu rõ ràng muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, tại sao lại đông mắng tây như vậy?’
"Đều là người một nhà, không mắng làm sao có thể tiến bộ?"
"Đến cả ông chủ cậu cũng mắng!"
"Ông ta vô dụng, tất nhiên phải mắng." Cô khẳng định rất hùng hồn.
"Cậu không sợ bị đuổi việc sao?"
"Đuổi tôi, thì tôi đi tìm chỗ khác."
Thật ra thì cô hiểu, thời điểm này cô lớn lối mạnh miệng, chỉ là, nếu như lời của cô không có đạo lý, cô đã bị cho cuốn gói ra đi từ tám trăm năm trước rồi, còn có thể đứng đây mà phách lối được sao?
"Đinh Tinh Diễm, cậu thật quá dũng cảm!" Tiểu Khả dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô.
"Hả?" Cô hoàn hổn nhìn tập tài liệu, bất chợt, mắt liếc lên một chiếc xe sang trọng dừng ở ven đường, một người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống. A! Người này nhìn dường như rất quen.
Cô dụi dụi con mắt ——
Vệ Triển Dực! Là Vệ Triển Dực!
Hắn đi vào nhà hàng "Bruno", một nhà hàng siêu cao cấp, giá cả đắt đỏ, cô mê muội nhìn hắn.
"Tiểu Khả! Này, Tiểu Khả!" Cô liều chết húc khuỷu tay cậu.
"Làm gì? Tôi đang sửa xe, không nên hối có được không!" Cả người Tiểu Khả đang vùi trong đống động cơ
"Vệ Triển Dực vào nhà hàng Bruno rồi."
"Sau đó thì sao?" Sửa xe tương đối quan trọng hơn.
Cô thay đổi ý định thật nhanh."Cậu vào hỏi giúp tôi một chút, anh ta có phải là khách VIP ở đây không?"
Tiểu Khả bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô. "Phục vụ chỉ biết trả lời cô một câu ‘không thể trả lời’."
"Vậy thì nhét ít tiền mua tin tức là được mà!" Giọng nói của cô không che giấu được hưng phấn.
Tiểu Khả chần chờ. "Loại chuyện đó, chỉ có đám chó săn ( paparazzi ) mới có thể làm!"
"Ít nói nhảm, chúng ta khác với họ sao? Nhanh lên một chút đi hỏi giúp tôi đi!"
Cô đẩy, Tiểu Khả chùi chùi tay lên ống quần, vừa đi vừa càu nhàu.
"Thật không hiểu được, cậu đối với Vệ Triển Dực làm gì mê mẫn như vậy chứ?"
Đúng vậy! Tại sao cô lại bị anh cuốn hút như vậy chứ? Giống như ‘thầm thương trộm nhớ”, tầm mắt không có cách nào dời khỏi người anh, tâm trí không lúc nào không nghĩ về anh, tựa như trúng một loại cổ độc tên là "Vệ Triển Dực" cả chục năm trời.
Mặc dù trải qua rất nhiều năm nhưng cô vẫn còn nhớ rất rõ, mùa thu năm đó lá rụng rất nhiều, mùa thu năm đó lần đầu. . . bọn họ gặp nhau.
Hôm đó, ba cô dậy thật sớm, ăn mặc chỉnh tề, giày da sáng bóng, nói với mẹ cô, ông muốn đi ra ngoài một chuyến.
"Tôi có lẽ sẽ tới rất khuya mới trở về."
Cô ở một bên mè nheo "Con muốn đi theo ba."
"Đinh Tinh Diễm ngoan ngoãn ở nhà đợi ba."
"Con muốn đi theo ba mà!" Cô cố chấp nói, ba luôn luôn cưng chiều cô, nhưng đến giờ phút này dường như sự mè nheo của cô phát huy công hiệu.
Ba Đinh không dỗ dành được cô, không thể làm gì khác hơn là mua thêm vé xe, nắm tay cô ra nhà ga xe lửa, sau đó phải đi thêm 1 tuyến xe buýt, qua một đoạn đường “ổ gà” thật dài mới đến được một làng quê yên bình.
Địa điểm đến là một ngôi nhà đá đỏ phong cách cổ xưa.
Ở nông thôn rất trống trải, gió thổi mạnh, bên cạnh có mấy cây đại thụ, lá bay xào xạc. Ba Đinh ra lệnh, phải đứng ở xa xa , không được tùy tiện đi lung tung.
Ba cô đi tới gõ cửa, một chàng trai trẻ đi ra. Thấy ba cô, trên gương mặt không chút biểu cảm của anh ta xuất hiện sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lập tức bình thản trở lại.
Ba cô và anh ta ngồi nói chuyện dưới tàng cây một lúc, sau cùng lấy ra một phong bì thật dầy, chàng trai cự tuyệt tiếp nhận. Không chỉ anh ta cự tuyệt, một người phụ nữ trung niên trong nhà đá đỏ đi ra, cũng nghiêm nghị cự tuyệt.
"Bọn họ không cần bố thí."
"Tôi là giáo viên hồi tiểu học của cậu, tuy rằng năng lực có hạn, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể trợ giúp cậu ấy một chút.”
Bà già nói thẳng thừng "Trợ giúp tốt nhât, chính là không cần trợ giúp."
Cô đứng ở một bên, mở to hai mắt nhìn. Báo chí đã đăng tải một bức ảnh người đàn ông trung niên rất giống chàng trai này, bên cạnh những lời cáo buộc đủ loại tội danh của ông ta, còn có tin tức đế quốc kinh doanh suy sụp. Mà thiếu niên ở trước mắt tất phải là con ông ấy, thần thái khó có thể hình dung cùng một dạng với ông ấy.
Sống lưng anh rất thẳng, đôi mắt rất sáng, thái độ từ chối ba Đinh rất kiên định, không mềm mỏng cũng không khoan nhượng, cái loại tư thái đó tựa như. . . . . . Tựa như một bá chủ, quần áo bình dị, cho dù ảm đạm, cũng khó mà giấu được khí chất cuồng ngạo.
Cô nhìn anh liền nhớ lại chuyện xưa của anh,cùng với những gì viết trên báo. Cô quấn lấy ba mình, muốn ông giới thiệu từng ly từng tí về người thiếu niên đó. (Won: Diễm tỷ mê giai từ bé ka ka ka )
Khi đó, cô cũng biết, thiếu niên này sẽ rửa sạch tội danh của ba cậu ấy, kế thừa gia nghiệp, cho nên cô vẫn khát vọng lấy được bất kỳ tin tức nào về anh, càng khát vọng cùng anh mặt đối mặt, nói chuyện nhiều hơn.
Vệ Triển Dực, mười bốn năm sau, mọi người bắt đầu gọi anh là —— “hoàng tử báo thù” ( thay cha báo thù )
"Hân hạnh được phục vụ, Vệ tiên sinh."
Đinh Tinh Diềm mặc đồng phục nhân viên nhà hàng Bruno, đứng ở quầy tiếp tân, nhanh chóng gập cuốn sổ đang ghi chép dỡ lại, lập tức đi tới chào đón .
Nghe giọng nói xa lạ, anh đặc biệt nhìn cô một cái.
Cô gái xa lạ nhìn hơi quen mắt. "Cô là ai?" Thông thường mỗi lần anh đến Bruno, sẽ nhìn thấy nụ cười trầm ổn của Alice.
"Tôi là Jamie, phục vụ bàn." Cô lộ ra nụ cười ngọt ngào, cố gắng che giấu cảm xúc vào đáy mắt. "Hôm nay, Alice nghỉ phép, tôi thay thế cô ấy phục vụ ngài." Thấy anh vẫn nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt suy tư, tim cô không khỏi đập như trống trận. "Xin hỏi. . . . . . Có vấn đề gì sao?"
"Tôi đã từng gặp qua cô chưa?" Gương mặt này thật là càng nhìn càng nhìn quen mắt, anh khẳng định đã gặp qua.
Tim Đinh Tinh Diễm nhảy thình thịch. Muốn chết! Vị Tổng giám đốc này một ngày kiếm cả tỷ bạc, nhân viên cấp dưới có mấy ngàn người, chẳng lẽ còn nhớ rõ vụ“ tai tiếng” của cô ở Tân Xuyên nửa năm trước?
"Không có." Cô nhanh nhanh chóng chóng phát ra một lời nói dối." Tôi mới từ miền Nam lên đây làm việc”
Anh nheo nheo mắt. Có đúng thế không? Một loại cảm giác quen thuộc tập kích đến, cô nhìn bộ dáng của anh, tựa như thợ săn thấy con mồi, cả hai mắt vừa hưng phấn lại vừa tham lam.
"Chỗ của ngài đã chuẩn bị hoàn tất, mời đi theo tôi."
Đinh Tinh Diễm nhanh chóng xoay người, dẫn anh đi về phía chỗ ngồi quen thuộc của anh.
"Rượu khai vị đầu tiên phải không ạ ?" Sau khi anh ngồi an vị, cô hỏi.
"Không cần ."
"Vậy tôi xin phép." Cô lui qua một bên, chờ đợi hỗ trợ mang thức ăn lên.
Vừa rồi trên máy tính cũng có bảng thông bảo, đầu bếp đã biết Vệ Triển Dực tới dùng cơm. ( lịch tiếp đón khách VIP đó ạ )
Nhà hàng Bruno là nơi không có tiền tuyệt đối không vào được, chỉ phục vụ khách quen. Nơi này không có thực đơn, đầu bếp thường chế biến thức ăn theo sở thích, yêu cầu của khách hàng, nấu nướng ngay tại chỗ. Thông thường các vị khách vừa ra tay đã ứng trước cả triệu tiền mặt, vì thế mỗi lần tới đây không cần phải cà thẻ hay trả tiền mặt nữa, thật giống như mọi người nuôi dưỡng đầu bếp ở đây cho riêng mình.
Vốn cô hoàn toàn không có khả năng vào được bất luận vị trí nào trong nhà hàng này, kể cả nhân viên quét dọn, vệ sinh toillet, nhưng cô đã tận dụng hết mọi quan hệ quen biết, thậm chí hy sinh làm không công ở đây nửa tháng thế cho Alice để cô ấy đi du lịch nước ngoài .
Quản lý nhà hàng tha thiết dặn dò cô : "Nhà hàng cao cấp đặc biệt coi trọng sự riêng tư của khách, cô không thể mang những thứ nghe, thấy đem ra ngoài viết lên báo."
"Tôi hiểu biết rõ, tôi hiểu biết rõ." Vì tâm nguyện sắp thành sự thât, cô gật đầu như băm tỏi. "Tôi chỉ là tìm một cơ hội có thể đến gần Vệ Triển Dực, về phần anh ta thích ăn cái gì, không ăn cái gì, hoặc là có sở thích quái dị như trong cà phê thêm muối, thêm dấm, tôi đều sẽ không truyền ra ngoài."
Thấy cô thề thốt không dưới ba trăm lần, quản lý nhà hàng mới đồng ý cho cô vào Bruno làm việc, mỗi tuần đi làm ba ngày, cùng thời gian Vệ Triển Dực sẽ tới nơi này dùng cơm .
Cô chưa bao giờ quan sát Vệ Triển Dực với khoảng cách gần như hiện tại. Anh ở ngoài so với trí tưởng tượng của cô cao lớn hơn, cường tráng hơn, anh tuấn hơn, càng. . . . . .
Ánh mắt của cô lẻn đi lần thứ N, vừa đúng lúc đối mặt với anh. Cô ngẩn ra, ngay sau đó nặn ra nụ cười lễ phép, vội vàng nhìn qua chỗ khác.
Haizza. . . . . . So với tưởng tượng của cô, anh sắc bén hơn rất nhiều.
Hi vọng kể từ bây giờ cô và anh có thể lập quan hệ hữu nghị trước, cô không muốn nhanh chóng bị anh phát hiện mục đích của mình.
Cô gái này rất có sức sống! Sau mấy lần được cô phục vụ bữa ăn, Vệ Triển Dực bỗng dưng sinh ra rất nhiều hứng thú đối với cô.
Đầu tiên, anh muốn thay đổi cách nhìn về cô. Lúc trước anh cho là, cô nhìn anh, giống như thợ săn nhìn con mồi, thật ra thì không đúng lắm. Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng cô thật sự để lộ ra những khát vọng của các ý tưởng, mãnh liệt đến khiến hai mắt sáng lóng lánh, thay vì nói, quan hệ của cô đối với anh là "Con mồi và thợ săn", chẳng bằng nói là lực hút của "Thịt thăn đối với chó săn".
Anh dám đánh cuộc, Jamie rất có hứng thú đối với anh.
"Vệ tiên sinh, hôm nay bữa ăn như thế nào?" Dùng cơm xong, cô bước lại gần anh.
"Không tệ."
"Ngài có muốn dùng ly rượu đỏ không?" Cô chợt nảy ra một quỷ kế nho nhỏ.
Anh nhịp nhịp tay, từ chối cho ý kiến, ngồi tại chỗ, đưa mắt nhìn cô rời đi.
Bước chân của cô giống như một chú thỏ tinh nghịch, sôi nổi, rõ ràng có mờ ám!
Chỉ là. . . . . .Nhìn từ phía sau lưng, dáng người cô cao chừng một mét sáu mươi tư, thân hình cân đối.
Tóc ngắn gọn gàng, trông cô rất vui tươi, và cô luôn nở nụ cười ngọt ngào với anh. Khi cô nhìn anh chăm chú, đáy mắt tựa như có ngọn lửa đang nhảy nhảy, điều này làm cho tâm tình của anh tốt hẳn lên. Anh quan sát thấy, tương tác giữa cô với các vị khách khác chỉ bình thường, có lúc gặp phải những yêu cầu vô lý, cô tế nhị biểu tình biến hóa: mỉm cười → khó chịu → nữa mỉm cười, tất a biểu hiện của cô cũng bị anh nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô chỉ có đối với anh là đặc biệt, nhưng cũng đủ khơi lên hứng thú của anh rồi.
Đinh Tinh Diễm từ chỗ pha chế rượu bưng tới một ly rượu đỏ. "Vệ tiên sinh, mời ngài dùng rượu." Đi tới trước mặt anh, đột nhiên cô bị vấp chân, theo kế hoạch, rượu đỏ sẽ dội chính xác lên người anh.
Dội thôi. . . . . . Ah? Chẳng lẽ anh có giác quan thứ sáu, nếu không như thế nào kịp thời đỡ được ly rượu, may mắn thoát nạn?
Quỷ kế thất bại! Cô ngã sấp trên mặt đất, trong lòng ai oán.
Cách hai ngày, anh lại tới, sau khi ăn bữa trưa, cô lại ân cần đề cử:
"Vệ tiên sinh, ngài có muốn dùng một chút bánh pút-đing caramel không ạ?" Cô tươi cười rạng rỡ, ngọt tựa như mật có trộn lẫn độc dược.
Anh hứng thú nhìn cô."Tôi không ăn đồ ngọt."
" Đầu bếp chúng tôi làm bánh pút-đing caramel rất tuyệt, bảo đảm khiến ngài cảm thấy ngon miệng." Cô kiên trì đề cử.
Anh nhìn cô một cái. Cô gái nhỏ này lại có quỷ kế! Được thôi, xem cô muốn giở trò gì.
"Bưng lên đi!"
"Vâng." Cô vui vẻ trả lời, âm điệu còn hơi cao lên đấy!
Không bao lâu, cô xuất hiện với cái bánh pút-đing caramel trên tay, đầu gối khuỵu xuống, mâm sứ trắng như tuyết suýt nữa lật úp lên đầu anh.
Lòng bàn tay anh hướng lên trời, cái bánh putding vẫn vững vàng nằm gọn trong mâm sứ, thật nguy hiểm cái mâm chỉ cách đầu anh một khoảng ngắn.
Thiếu chút xíu nữa, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi! Cô xoa xoa cái đầu gối đau tê dại, quả thật nổi giận.
"Vệ tiên sinh, thật xin lỗi." Nghe rất không có thành ý.
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ." Ánh mắt của anh nhạy cảm, cũng không bỏ qua sắc mặt thất vọng cực độ của cô.
Cô gái này quả thật là nhằm vào mình! Anh âm thầm điều tra một chút, xác nhận nghi vấn của mình không có lầm.
Lại mấy ngày sau, anh vừa mới ngồi xuống, tự nhiên thưởng thức bức tranh nghệ thuật trên tường. . . . . .
Một bát súp hành tây lạnh lẽo bất thình lình đổ ụp xuống đầu anh!
"Ôi chao! Vệ tiên sinh, thật xin lỗi!" Cô hốt hoảng, vô cùng nghiêm chỉnh cầm khăn ăn, giúp anh lau bên trái, chùi bên phải. "Đều là lỗi của tôi Tôi thật sự quá bất cẩn!"
Giống như xiếc, cô chơi hai lần, lần thứ ba, anh trở tay không kịp, rốt cuộc cô muốn thế nào? Đáp án dường như rất nhanh sẽ biết thôi.
Anh gạt một miếng hành tây còn vương trên trán xuống, hơi bực nhưng lại có điểm buồn cười.
Aizz. . . . . . Đề phòng đến cuối cùng, vẫn rơi vào bẫy của cô.