Chương 3: Tôi không phải gái bán da^ʍ
Trần nhà sang trọng lòa nhòa trước mắt, Hạ Khinh khẽ lắc lắc đầu để có thể nhìn rõ hơn. Khung cảnh này? Hạ Khinh cố gắng nhớ lại, chẳng phải cô và người đàn ông kia đã... Nghĩ đến khung cảnh thân mật khi đó, Hạ Khinh không tự chủ được mà toàn thân nóng rực, hai má đỏ ửng.
- Hừ, tỉnh rồi sao?
Người đàn ông từ trong nhà tắm bước ra, cả người đều khiến Hạ Khinh có chút sợ hãi. Thân hình cao lớn, khuôn mặt hoàn mĩ giống như soái ca vừa bước ra từ truyện ngôn tình, chỉ có điều lại không hề an toàn chút nào.
Sở Bạc Nghiên chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn tắm ở hông lại tiến gần tới chỗ Hạ Khinh làm cho cô có phần hoảng hốt, theo phản xạ mà cuộn chặt mình vào trong chăn, ánh mắt chăm chăm nhìn hắn.
Nhận thấy vẻ mặt của Hạ Khinh, Sở Bạc Nghiên nhếch miệng cười thích thú, hắn ném một cọc tiền xuống giường rồi thoải mái ngồi xuống ghế uống rượu.
- Tiền của cô.
Giọng nói lạnh lùng của Sở Bạc Nghiên giống như là đang không thèm quan tâm đến cô, Hạ Khinh bĩu môi tức giận. Gì chứ, chẳng phải hắn ta đã lấy mất thứ quý giá của cô ư?
- Anh nghĩ tiền là giải quyết được sao, anh là đang cưỡиɠ ɧϊếp phụ nữ, là phạm pháp.
Hạ Khinh trừng mắt nhìn Sở Bạc Nghiên, giọng nói vô cùng cương quyết.
- Gái bán da^ʍ dạo này thật lắm lý thuyết.
Sở Bạc Nghiên nhàn nhạ uống rượu, đôi mắt băng lãnh nhìn về phía Hạ Khinh làm cô có chút giật mình, nói năng trở nên hồ đồ.
- Tôi...tôi không phải loại người đó, tôi chỉ là đến tiếp khách thôi.
"" cạch""
Rượu từ trên tay bị đặt xuống bàn, Sở Bạc Nghiên chậm rãi đến gần Hạ Khinh, đôi mắt hẹp sắc lạnh của hắn nhìn chằm chằm cô, cả người Hạ Khinh nhất thời hoảng loạn, sợ hãi co rúc trong chăn.
Mặt đối mặt, mùi hương của Sở Bạc Nghiên xộc vào mũi, hắn kề sát tai cô, phả hơi ấm khiến cả người Hạ Khinh như tê liệt, run lên vì ngứa.
- Vậy theo cô, tiếp khách là như thế nào?
Đôi mắt sáng mở to, cả mặt nóng bừng, đôi môi nhỏ khẽ run lên từng hồi, thì ra cảm giác bị lừa là đây, thật không ngờ cô có thể ngây thơ ngoan ngoan nghe lời Trương Vương như vậy, tiếp khách ư? Chẳng qua là đem bán cô đi giống như hình thức mua bán gái mại da^ʍ, thật bẩn thỉu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận mà bật khóc, Hạ Khinh cúi gầm mặt xuống, trong lòng vô cùng căm ghét chính bản thân mình.
Sở Bạc Nghiên mặc quần áo chỉnh tề lại nghe thấy tiếng thút thít, hắn nheo mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, khuôn miệng khẽ nhếch lên thích thú.
- Phụ nữ ngốc, ngủ cùng tôi không thích sao, đừng giả bộ làm trò.
Đôi mắt đỏ hoe của Hạ Khinh quật cường nhìn Sở Bạc Nghiên, cái miệng nhỏ nhắn nói ra những lời tốt đẹp.
- Tên đồϊ ҍạϊ , sở khanh, biếи ŧɦái, đê tiện.
Hạ Khinh giống như là đang trút hết tức giận lên người Sở Bạc Nghiên, trong lòng đang thoải mái, Sở Bạc Nghiên hắn bỗng cảm thấy không vui trước lời nói này.
Bàn tay to lớn hùng hổ túm lấy mảng tóc trên đầu Hạ Khinh, ép buộc cô phải nhìn hắn.
- Nghe đây, cẩn thận cái miệng của cô đấy.
Hạ Khinh cắn môi vì đau, mặt trắng bệch không một giọt máu nhìn hắn, cô giống như là sắp bị ăn thịt vậy.
Vẻ mặt của Hạ Khinh làm cho Sở Bạc Nghiên vô cùng hài lòng, hắn lấy từ trong người ra một tờ giấy đưa cho Hạ Khinh.
- Đừng có trưng bộ mặt ngu ngốc ấy nhìn tôi.
Sở Bạc Nghiên mặc áo vest rồi lạnh lùng ra ngoài, để lại Hạ Khinh ngẩn ngơ ở bên trong. Hạ Khinh cầm tờ giấy, tò mò đọc nội dung, cả người run lên bần bật vì sốc. Cái gì thế này, tại sao lại như vậy?