Chương 2: Ngủ cùng sói (phần 2)
Tối hôm sau, Hạ Khinh làm theo lời tên Trương nói mà chọn bộ váy trắng bó sát đẹp nhất mà cô có trong tủ, mái tóc đen chải chuốt cẩn thận xõa ngang vai. Vì từ bé đến lớn cô chưa từng trang điểm nên trong nhà chả có lấy một bộ, đành để mặt mộc mà ra ngoài.
Hạ Khinh tập tễnh đi trên chiếc giày cao gót, khó khăn tìm số phòng trong khách sạn mà Trương Phong gửi tới.
- Phòng 203, kia rồi.
Hạ Khinh vui vẻ, vui sướиɠ mà mỉm cười vô cùng thanh thuần. Cô từ từ tiến lại gần căn phòng rồi lễ phép gõ cửa.
"" Cốc cốc""
- Có ai ở đây không?
Giọng nói êm dịu của Hạ Khinh vang lên trong không gian tĩnh lặng, đã mấy phút nhưng vẫn chưa có ai ra mở, Hạ Khinh đành mở cửa bước vào.
- Xin chào, tôi là Hạ Khinh.
Hạ Khinh đề phòng hỏi lại lần nữa, cái đầu nhỏ dò xét nhìn khắp phòng. Biết chắc là không có ai, cô mới dám tự nhiên ngồi xuống chiếc giường lớn.
- Chắc bọn họ chưa tới.
Hạ Khinh vô cùng vui mừng mà đùa nghịch, cô vội vàng tháo bỏ đôi giày cao gót ra rồi vứt xuống sàn, tội nhân đã làm cho bàn chân nhỏ nhắn của cô sưng tấy. Cảm giác nằm trên giường lớn khiến cơ thể Hạ Khinh vô cùng thoải mái, cô lăn lộn trên giường.
Chơi một lúc đã gần 11h đêm, Hạ Khinh bỗng sốt sắng ngồi dậy, cả người nóng hừng hực, có lẽ cô nên gọi thử cho Trương Phong xem thế nào.
Gọi mãi nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng nói của phụ nữ vô cùng dịu dàng và quen thuộc, vì vậy mà Hạ Khinh chán nán tắt điện thoại. Đã vậy, cô đi ngủ luôn.
Hạ Khinh mệt mỏi chìm ào giấc ngủ, thân hình thon thả nghênh ngang chiếm trọn chiếc giường lớn làm hắn có phần sửng sốt.
- Vật phẩm của Trương Phong đây ư? Thật hư đốn.
Sở Bạc Nghiên khẽ đưa tay vuốt lấy đôi má mịn màng đỏ ửng kia, đôi mắt hẹp dài lướt qua thân hình trắng trẻo của Hạ Khinh mà nhếch miệng cười. Dáng người này có vài phần khiêu gợi, đồi núi trắng nõn thoát ẩn thoát hiện bên dưới lớp áo mỏng, cặp đùi nhỏ nhắn bóng mịn như đang mới gọi hắn khiến thân dưới của Sở Bạc Nghiên bỗng chốc nóng rực. Hắn không thể làm chủ được bản thân mà hung hăng xé toạc quần áo trên người cô, cơ thể trần cường tráng hung hãn tiếp xúc da thịt với Hạ Khinh. Sở Bạc Nghiên giống như một con sói đói khát lâu ngày chiếm trọn lấy đôi môi nhỏ nhắn của Hạ Khinh mà cắn, mυ"ŧ, đầu lưỡi linh hoạt hút lấy mật ngọt.
Hạ Khinh từ trong cơn mê bỗng tỉnh lại, ánh mắt mở to tròn nhìn con người trước mặt, vùng vằng đẩy hắn ra khỏi người. Sở Bạc Nghiên tức giận, ánh mắt của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Khinh.
Hạ Khinh sợ hãi ôm cơ thể chỉ còn lại đồ lót vào góc giường, ánh mắt bỗng trở nên nhạt nhòa nhìn nam nhân trước mặt.
- Đừng lại đây.
Giọng nói thút thít của Hạ Khinh vang lên liên tục giọng như con thỏ trắng, tuyệt vọng van xin.
- Ngoan ngoan mà phục vụ tôi cho tốt, đừng giả bộ cao sang.
Sở Bạc Nghiên lạnh nhạt túm lấy cô rồi thô bạo đè xuống, bàn tay nhanh thoăn thoắt cởi bỏ vật cản trên người Hạ Khinh. Trước mắt hắn, phong cảnh thơ mộng mĩ miều hiện ra làm du͙© vọиɠ của Sở Bạc Nghiên như tới cực điểm, hắn hung hăng chiếm đoạt cô, đầu lưỡi vân vê nhụy hoa đỏ hồng khiến cơ thể Hạ Khinh khẽ run rẩy.
Nhận thấy phản ứng của cô, Sở Bạc Nghiên lại càng hứng thú, hắn thô bạo mở hai chân của Hạ Khinh ra mặc cho cô chống cự, vật nóng mạnh mẽ tiến vào bên trong hang động thần bí.
- A, đau quá...
Hạ Khinh kêu lên, nước mắt của cô chảy xuống vô cùng đáng thương. Sở Bạc Nghiên có phần bất ngờ, nhận ra cô vẫn còn là xử nữ. Động tác mạnh mẽ từ từ chậm lại, ánh mắt khẽ nhìn biểu hiện của Hạ Khinh. Một lúc sau, thấy lông mày của cô từ từ dãn ra, hắn lại hung hăng đâm mạnh vào.
- Làm ơn, đau quá...
Hạ Khinh mệt mỏi nắm chặt ga giường, đôi môi vì bị cắn quá mạnh mà rỉ máu. Từng đợt tấn công mạnh mẽ của Bạc Nghiên khiến cơ thể của cô như bị xé nát, mềm nhũn. Hạ Khinh đau đớn mà ngất lịm đi.
* Cảnh H ta đã từng đọc nhưng chưa tả bao giờ, chỗ này chỉ là học hỏi mà thôi, hehe.