Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tống Dư

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
9

Từ hôm đó trở đi, thỉnh thoảng tôi lại ăn sáng với Tống Dư, nói thỉnh thoảng là bởi vì tôi thực sự rất bận.

Buổi sáng bận học từ đơn, bận đi phiên dịch, lên lớp, làm thêm.

Nghe Đường Đường bảo trên diễn đàn vẫn còn có người đu CP Dư Khả, chỉ là gần đây cũng chả có dưa gì mới, sự quan tâm của mọi người với vấn đề này cũng từ từ vơi dần.

Sau khi đăng ký tham gia cuộc thi học thuật, tôi lại càng bận rộn hơn, bình thường lúc đi làm thêm, nếu được ngơi tay tôi sẽ lấy từ điển tiếng anh ra học từ vựng.

Không phải nói chơi chứ điều này thực sự khá hiệu quả.

Các ứng cử viên của vị trí giải nhất cuộc thi lần này, tôi cũng có biết chút chút, trừ tôi ra còn có một đàn chị năm ba tên Hạ Tâm Nhiên và một đàn chị năm hai họ Lưu.

Trình độ chuyên môn của họ rất cao, đặc biệt là đàn chị Hạ, chị ấy từng tham gia các cuộc thi quốc tế, thậm chí còn từng giành được giải thưởng.

Nhưng mà tôi cũng có ưu điểm của riêng mình chính là khả năng nhảy số rất nhanh, vốn liếng tiếng anh cũng khá chắc.

Một tháng trước cuộc thi, tôi gặp đàn chị Hạ Tâm Nhiên trong thư viện.

Chị ấy thấy tôi, đột nhiên đi về phía tôi, hỏi: “Đàn em, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Tôi đi theo chị ấy ra khỏi thư viện.

Đàn chị thật sự rất xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, dáng đi dịu dàng uyển chuyển, thật sự là đẹp động lòng người.

“Đàn chị tìm em có chuyện gì vậy ạ?”

“Em với Tống Dư ở bên nhau rồi sao?”

Tôi ngạc nhiên nhìn chị ấy: “Sao đàn chị lại hỏi cái này thế?”

“Hai người thường cùng nhau ăn cơm, ra vào có đôi.”

Tôi lắc đầu, "Không phải như chị nghĩ đâu. Tóm lại là tụi em không có ở bên nhau."

Hạ Tâm Nhiên nghe tôi nói thế có vẻ rất vui, không giấu được ý cười trên mặt: “Thế à? Chắc là chị nghe nhầm rồi. À phải rồi, em cũng tham gia cuộc thi học thuật phải không? Đến lúc đó chúng ta cùng so tài một phen nhé.”

“Hẹn gặp lại chị ở trận đấu.”

Chiều chủ nhật, Tống Dư chơi bóng rổ, tôi ngồi trên khán đài học từ vựng.

Có ai đó đột nhiên ngồi xuống cạnh tôi, hỏi, “Khả Khả, siêng thế?”

Tôi ngẩng đầu lên, là Hứa Tiêu Nhiên ở ban Thông tin, là bạn hồi cấp ba của tôi, quan hệ của hai chúng tôi rất tốt.

“Tiêu Nhiên, cậu tới đây làm gì thế?”

Hứa Tiêu Nhiên nói: “Bố mẹ tớ gửi ít đặc sản dưới quê lên, nhiều quá ăn không hết nên chia cho cậu một ít.”

Hai mắt tôi sáng lên: “Cảm ơn nha. Món gì thế?”

Hứa Tiêu Nhiên đưa cho tôi một cái túi, “Cậu thích ăn gì thì tự lấy đi.”

Tôi mò mò trong túi, lấy bừa một túi quả hạch, mở ra rồi chia cho Hứa Tiêu Nhiên một ít.

“Ninh Khả Khả, cậu ta là ai?”

10

Không biết từ lúc nào, Tống Dư chơi bóng xong đứng trước mặt tôi, vẻ mặt không vui giơ tay về phía tôi.

Tôi đặt chai nước vào bàn tay anh ấy theo bản năng.

“Đàn anh, ăn nhẹ không anh?”

Tôi lấy một gói đồ ăn vặt khác trong túi ra đưa cho anh ấy.

Hứa Tiêu Nhiên nói: “Khả Khả, đó là đồ ăn vặt mình cho cậu.”

Lúc cậu ấy nói chuyện còn cố ý nhấn mạnh từng chữ một.

Tôi không hề khách khí vỗ vai cậu ấy: “Cậu vừa mới nói cho tôi thì chính là của tôi rồi. Đàn anh, ăn đi, đừng khách sáo ha.”

Sau khi nghe tôi nói câu đó xong, vẻ mặt Tống Dư có vẻ khá hơn một chút, nhưng nhìn thấy tay của tôi, anh ấy nhìn chằm chằm một lúc, nhăn mày gỡ nó ra khỏi vai Hứa Tiêu Nhiên, thuận thế kéo tôi bước ra ngoài.

“Ấy, ấy, ấy, đồ ăn của em.”

Tống Dư quay người, cầm túi đồ ăn lên, vừa đi vừa lẩm: “Đồ ăn vặt mà làm như bảo bối ấy, anh mời em ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”

Đi được mấy chục mét, tôi chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn Hứa Tiêu Nhiên, cậu ấy vẫn đang đứng ở chỗ cũ.

Tôi hét lớn: “Tiêu Nhiên, cảm ơn quà quê của cậu nhé. Gặp lại sau nha.”

Hứa Tiêu Nhiên mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt với tôi.

Tống Dư kéo tôi đi nhanh hơn, tôi phải chạy bước nhỏ mới theo kịp anh ấy, vừa chạy vừa thở hồng hộc.

Tôi chạy không nổi nữa, dằng tay ra, “Tống Dư, anh phát điên cái gì đấy?”

Tống Dư bị tôi chọc giận tới bật cười: “Không phải chỉ là không cho em nói chuyện với tên đó nữa thôi sao? Bây giờ đến cả đàn anh cũng không gọi nữa luôn à?”

“Em……”

Đây là nguyên nhân à? Rõ ràng là do anh vô duyên vô cớ nổi quạu mà?

Tôi nhìn khuôn mặt nhăn như đít khỉ của anh ấy, sợ rồi.

Dạo này đi ăn với nhau nhiều quá, tôi sắp quên mất anh ấy là trùm trường cmnl rồi!

Anh ấy có kéo tôi đến nơi vắng vẻ sau đó giêt người giấu xác không trời?

“Đàn anh, em sai rồi. Anh đừng đi nhanh như thế được không?”

Ngữ khí của tôi dịu lại tám phần.

Bộ không biết chân mình dài lắm hả?

Cứ thích bắt nạt tôi chân ngắn thôi.

Vẻ mặt Tống Dư cũng dịu lại, đưa tay phải ra, “Qua đây.”

“Làm gì thế?”

Tôi giấu tay ra sau lưng.

“Không phải em nói em mệt à? Tôi dắt em đi.”

“Ò, OK!”

Tôi cẩn thận đưa tay qua, anh nắm lấy cổ tay tôi, bước đi cũng chậm lại.

Lúc sắp tới phòng thay đồ, có mấy chàng trai nghênh ngang đi tới, đi đầu là một chàng trai có mái tóc đỏ chói, hắn nhìn Tống Dư chằm chằm, giống như sói đói nhìn thấy cừu non.

“Tống Dư, cuối tuần sau chúng ta đấu một trận đi, lần này chúng ta cược lớn một chút.”

“Không rảnh.”

Tống Dư chỉ thờ ơ phun ra hai chữ.

11

Tóc đỏ liếc nhìn tôi một cái, “Không đấu à? Nếu cậu không đấu, tôi không ngại chở bé cừu nhỏ sau lưng cậu đi dạo quanh trường một vòng đâu.

Tôi sai rồi, cả đám bọn họ đều là sói.

Chỉ có tôi là cừu non bé nhỏ thôi.

Tống Dư giấu tôi sau lưng mình càng kĩ hơn, lười biếng nói.

“Nói tôi nghe xem cược cái gì nào?”

“Ai thua phải ở giữa quảng trường hét “Tôi không bằng cậu”, thế nào?”

“Trẻ trâu.”

“Ngoài ra còn thêm 3 vạn tiền thưởng.”

Tống Dư tựa như quay đầu nhìn tôi một cái, “Thành giao. Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”

“Gì?”

“Mỗi người mang theo một bạn nữ làm bạn đồng hành.”

“Cứ quyết định vậy đi.”

Mấy chàng trai đi cùng tóc đỏ sau khi nghe được câu trả lời đồng ý của Tống Dư thì quay người rời đi.

Tống Dư thay quần áo xong, lại muốn kéo tôi ra ngoài ăn cơm.

“Em không đi, em còn phải về ôn bài.”

Cuộc thi học thuật sắp bắt đầu tới nơi rồi.

“Ôn thi cũng cần ăn cơm mà? Ăn trước đã rồi đi.”

“Không được, đi đi về về tốn thời gian lắm. Anh chơi bóng xong, cũng thay đồ xong rồi, em đi trước đây.”

Tôi quay đầu đi về kí túc xá.

“Sợ em luôn rồi đó. Chúng ta cùng xuống căn tin ăn cơm, được chưa?”

Vốn là định lát nữa đi căn tin lấy đồ ăn, muộn một chút mọi người cũng ăn gần xong cả rồi, dì phụ bếp đang vội tan làm chắc chắn sẽ cho tôi thêm đồ ăn.

“Được rồi.”

Nếu tôi lại từ chối nữa, có khi nào Tống Dư lại nổi đóa lên nữa không?

Nhưng mà tôi không dám bứt râu hổ của anh ấy.

Dù sao thì tôi cũng còn trẻ.

Vẫn còn muốn sống thêm ít năm nữa.

“Ninh Khả Khả.”

“Dạ?”

“Cuối tuần em làm bạn đồng hành trong trận đấu của tôi với tên ban nãy được không?”

Tay tôi run lên, lắc đầu như trống bỏi.

“Thôi đừng, anh tìm người khác đi.”

Tôi nhát gan lại sợ chết, lái xe điện đã là cực hạn rồi, nếu cùng anh ấy tham gia thi đua xe, tôi sợ máu bắn tung tóe khắp hiện trường mất.

Không phải tôi chưa từng xem “Fast and Furious”, trông thì có vẻ như đang thỏa sức đam mê, thực tế thì vô cùng mạo hiểm, tôi có điên mới tham gia với anh ấy đấy.

“Nhưng mà, tôi không có bạn nữ đồng hành nào khác cả.”

Anh có mà, ví dụ như hoa khôi khoa A, hoa khôi khoa B blabla….

“Anh vẫy tay một cái thôi thì lượng người muốn ngồi yên sau của anh chắc phải chất kín cả mấy sân vận động luôn đó.”

“Ninh Khả Khả, em thật sự muốn tôi tìm người khác?”

Yes, yes, đi lẹ đi!

Đi thong thả, không tiễn.

“Tiền thưởng chia cho em một nửa. Đi không?”

Hả???

Cuối cùng tôi cũng ngước mắt lên nhìn anh ấy.

“Anh chắc chắn mình có thể thắng được hắn ta à?”

“Không có lòng tin với anh thế à? Nhét trái tim em vào lại trong bụng đi, anh đây nhất định sẽ thắng. Đi không?”

Tôi do dự ba giây.

“Thế để em thử xem nhé. Lỡ thua cũng đừng có trách em, nhưng mà tốt nhất là anh đừng có để thua.”

“Ừa. Không để một nửa tiền thưởng của em bay mất đâu.”

3 vạn tiền thưởng, mỗi người một nửa là được 1 vạn rưỡi. Trả cho Tống Dư 8000 thì vẫn còn dư 7000, đủ sinh hoạt phí cho cả học kỳ sau của tôi luôn rồi. Cái này chẳng phải là cách kiềm tiền nhanh nhất tôi biết luôn rồi sao?

Tôi phải thừa nhận là không phải tôi bị 1 vạn rưỡi tiền thưởng kia quến zũ đâu, là tại giọng điệu của Tống Dư quá thành khẩn, tôi là bị sự chân thành của anh ấy làm cho cảm động đó.

12

Tôi hối hận rồi.

Giờ phút này tôi đang đứng ở sân đua Nặc Đại, hai bắp đùi run cầm cập.

Một nhóm thanh niên nam nữ mặc quần áo đen, quần đen, đội mũ bảo hiểm đen, lái những chiếc xe mô tô ngầu như mũi tên lao về phía tôi, bụi bay tứ tung như đang quay phim võ thuật.

Tống Dư lấy ra một đôi găng tay đen vào tay mình, lấy một cái mũ bảo hiểm nhỏ từ yên sau đội lên đầu tôi, lấy miếng bảo vệ đầu gối đeo vào chân tôi, lại như có phép thuật biến ra một chiếc áo khoác da nữ, đưa cho tôi, “Mặc vào.”

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, không nhúc nhích.

Anh ấy nhíu mày lại, cầm áo khoác mặc vào cho tôi.

Tống Dư ngồi lên xe của mình, đôi chân dài chống trên đất, tay vỗ vỗ yên sau: “Lên xe.”

Tôi nắm chặt tay lái không buông, “Đàn anh, bây giờ em rút lui còn kịp không?”

Tống Dư cười dịu dàng, nhưng lời nói lại có ba bốn phần tức giận: “Em dám!”

Tôi dám!

Mặc dù tôi thiếu tiền thật, nhưng không thể cái gì kiếm ra tiền cũng làm được.

Bây giờ tôi không cần tiền nữa.

Tôi cần mạng.

Mạng không còn nữa, tôi kiếm nhiều tiền để làm gì?

Huhuhu~~

Tui xin lỗi, tui về ăn năn sám hối đây.

Tôi không nên bị đồng tiền che mờ độ mắt, không nên để anh ấy lấy một nửa tiền thưởng ra dụ dỗ tôi.

Tóc đỏ đứng ở một chỗ không xa, cười nói.

“Tống Dư, bé cừu nhỏ của anh không hợp tác lắm thì phải? Hay là bây giờ nhận thua luôn còn kịp đó!”

Tống Dư từ kẽ răng rít ra hai chữ: “Đừng mơ!”

Anh ấy nhón chân, đỗ xe xuống, đứng trước mặt tôi, hơi cúi người xuống, giọng nói tràn đầy tự tin.

“Ninh Khả Khả, tôi lấy tính mạng mình cam đoan với em, sẽ không xảy ra chuyện gì hết. Tin tôi!”

Nói xong, hai tay anh xách nách tôi bế lên xe. Tôi như con rối bị giật dây, lúc phản ứng lại thì đã ngồi trên xe rồi.

Sau khi Tống Dư ngồi lên xe, anh nắm lấy tay tôi đặt lên eo anh.

“Em đừng sợ, ôm chắc lấy tôi, nhất định không được buông tay, hiểu chưa?”

Tôi nghẹn ngào đáp lại một tiếng, nhưng phản ứng của tôi rất thành thật, tôi ôm lấy eo anh, hai tay siết chặt không buông.

Tống Dư nhìn hai bàn tay trắng nõn của tôi, không biết vì sao lại cười một tiếng.

“Đúng rồi. Làm tốt lắm, cứ ôm chặt vào.”
« Chương TrướcChương Tiếp »