Chương 2: Hoàng Tử Tennis (1)

Liền tính cậu thích nam nhân! Cũng không đại biểu việc cậu biến thành nhân yêu a!!!

【 Có hai cái địa phương có thể lăn lộn, không đã sao? 】

Uy uy! Cậu nói gì đó đều tiêu âm đi a!!

001! Cậu ra tới! Tôi bảo đảm không đánh chết cậu ( ╯‵□′) ╯︵┴─┴

Giang Kỳ lăn lộn trong chốc lát, phát hiện bản thân lăn lộn như thế nào cũng không có hiệu quả, chỉ có thể đau khổ tiếp nhận.

Cậu như thế nào cũng chưa nghĩ đến, chính mình có một ngày sẽ xuyên qua, lại sẽ biến thành nhân yêu! Hơn nữa tương lai còn sẽ đẻ con, liền tính cậu cũng không phải thuần đàn ông cũng không nói rằng cậu có thể vui vẻ hòa bình tiếp thu a!!

【 Ký chủ thỉnh mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. 】

Giang Kỳ làm bộ bị điếc nằm ở trên cỏ giả chết, vì cái gì là mặt cỏ? Bởi vì khi Giang Kỳ đang sầu đời, cậu liền xuyên qua.

【 Thỉnh ký chủ vui lên, không cần dùng thái độ tiêu cực đối đãi nhiệm vụ. 】

Vui vẻ cái em gái cậu!!

"Ài, 001, tuy rằng tôi biết hỏi như vậy rất quê mùa, nhưng tôi muốn biết rõ ràng, vì cái gì lựa chọn tôi? Tôi rõ ràng là con người bình thường đến không thể bình thường hơn á!!"

【...... Bởi vì ký chủ phù hợp tiêu chuẩn. 】

Giang Kỳ hắc tuyến, cậu chần chờ đi! Tuyệt đối chần chờ!!

"Nếu không hoàn thành nhiệm vụ làm sao bây giờ?"

【 Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, đem ký chủ đi tiêu hủy. 】

"À." Cái này cậu đã sớm biết.

【......Nam nhân đều là cực phẩm a ~】

Giang Kỳ đột nhiên ngồi dậy, kiên định nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

001: 【......】

"Tốt, 001, đây là nơi đó? Đối tượng công lược là ai?"

"Ây nha! Thật là! Cậu như thế nào lên làm hệ thống a! Sao lại không có một chút nóng nảy nào hết!"

【......】 Nó cư nhiên không lời gì để nói.

【...... Đây là thế giới 《 Hoàng Tử Tennis 》, đối tượng nhiệm vụ của ký chủ là Echizen Nanjiro, nhiệm vụ duy nhất là chơi Echizen Nanjiro, sau đó mang vai chính Echizen Ryoma tới thế giới á. 】

Chơi? Cậu không thể đổi một từ mỹ miều hơn à?

Còn có, hóa ra tương lai mấy người cũng xem nhiệt huyết manga anime à! Trong lòng Giang Kỳ tiểu nhân phun tào.

【 Hệ thống 001 đã dẫn đường kết thúc, mặt sau thỉnh ký chủ tự nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, sau này nhiệm vụ hoàn thành thì 001 mới có thể xuất hiện trước mặt ký chủ.】

Giang Kỳ: "Cái ***!! Cậu không đem thân phận thế giới này cho tôi, muốn tôi trở thành không hộ khẩu sao?!!"

【...... Ký chủ thỉnh không cần lo lắng vấn đề về thân phận, 001 vì ngài truyền ký ức...... Đinh...... Đang ở rà quét...... Đã truyền vào ký ức......001 phục vụ kết thúc......】

Giang Kỳ:...... Ngươi thật giống một trận gió, nói đến là đến, nói đi là đi, ngẫu nhiên tới chơi nguyên cái mưa rền gió dữ!!

Hảo thơ!

Giang Kỳ nội tâm tự động vì chính mình vỗ tay.

Tìm một nơi có vẻ an tĩnh tiếp thu ký ức của 001 đưa, Giang Kỳ vẻ mặt như bị trộm tiền, "Đậu má bị hố!!"

Cư nhiên trừ bỏ cậu là học sinh, cùng hiện tại cậu ở trong trường học ngoại, căn bản không có một chút đồ vật nào liên quan!!

001! Ngươi trở về!! ( ╯‵□′) ╯︵┴─┴

................................................ Ta là Giang Kỳ lạc đường phân cách tuyến................................................

Giang Kỳ lượn lờ khắp trường vài vòng, rốt cuộc xác định được một chuyện, căn cứ vào việc khắp trường lúc này an tĩnh, hiện tại lúc này cậu hẳn là phải ở trong lớp học đi!!! Đậu má! Thân là một học sinh ngoan cậu cư nhiên trốn học!!!!

Từ từ, ngẫm lại còn rất mang cảm xúc = =

Huống hồ hiện tại đã vào lớp lâu rồi, cậu chắc là? Không cần? Để ý đi? A ha ha.... Có thể tránh được mấy tiết khóa a ha ha ~ hoàn toàn không cần phải để ý!! Nội tâm Giang Kỳ khóc lóc lăn lộn đủ kiểu, sảng khoái tìm cho mình một lý do hợp lý.

Giang Kỳ sờ bức tường, cười hắc hắc hai tiếng, đem cặp sách ném qua bên kia, lấy thể lực cậu hiện tại nhẹ nhàng phóng qua vách tường.

Bất quá cậu không nhìn thấy chính là, nơi xa cửa sổ bàn học vai ba nam chính trợn mắt há hốc mồm nhìn một loạt động tác.

Kia không phải học sinh ngoan trầm tính Giang Kỳ ban bọn họ sao??? Như thế nào sẽ trốn học?Còn...... Trốn như vậy thật lớn mật......

Thanh niên bỗng nhiên như nghĩ tới một cái gì đó thú vị, chớp mắt một cái rồi cười tà, sau đó đảo mắt liền ôm bụng đau đớn nhấc tay, "Thầy ơi! Em đau bụng!"

Thầy giáo ngốc lăng nói: "Lớp trưởng mang bạn học Echizen đi phòng y tế đi......"

Echizen Nanjiro cự tuyệt nói: "Không, không cần phiền toái lớp trưởng đâu thầy, tự em có thể đi một mình...... A!!"

Thầy giáo bị hắn hô đau dọa cho nhảy dựng, vội vàng nói: "Em mau đi đi! Đi đi!"

"Cảm ơn, thầy, giáo!"

Nói xong Echizen Nanjiro ôm bụng run run rẩy rẩy rời khỏi phòng học.

Một đoạn đường làm bộ làm tịch, thẳng đến khi rời xa khỏi lớp học, trên vẻ mặt thống khổ được thay bằng đắc ý, đôi tay cũng không còn ôm bụng, hướng về nơi vừa rồi hắn vừa nhìn chạy tới.

Hy vọng tên kia còn chưa đi.

"Hô, rốt cuộc tìm được cậu......" Đột nhiên một thanh âm toát ra từ sau lưng Giang Kỳ.

Da đầu Giang Kỳ tê dại, đậu má, sẽ không nhanh như vậy đã bị bắt được đi? Hiện tại bọn họ đều đang đi học a! Hơn nữa sự hiện diện của nguyên thân tồn tại cực thấp, cho nên sẽ không nhận ra cậu đâu, sẽ không, sẽ không......

"Hú!"

"A ——!"

"Thực xin lỗi thực xin lỗi thầy giáo em không phải cố ý trốn học ô ô em chỉ là mải ngắm phong cảnh trường quá đẹp nên bị mờ mắt mà thôi chỉ là thuần túy thưởng thức một chút anh anh anh anh."

"Ha ha ha ha ha!!! Giang Kỳ, cậu quả nhiên rất thú vị!!" Bị xưng là thầy giáo Echizen Nanjiro nhìn Giang Kỳ nói nhanh đến mức không dấu câu chọc cho cười đến mức lăn lộn.

Quả nhiên quyết định trốn học tới tìm Giang Kỳ là đúng!

Hắn của trước kia sao có thể không phát hiện người này thực thú vị đi?

Giang Kỳ: "......= =# cậu lại đây một chút."

Echizen Nanjiro cười hì hì đem đầu để sát vào, hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Kỳ nhìn kỹ trước mặt là một người đẹp trai ngút trời, trên mặt mang theo nét cười hề hề trông cực kỳ ngu ngục, không chút nào lưu tình bèn cho một cái tát.

"Hàng Long Thập Bát Chưởng!!!"

"A ——!!"

Echizen Nanjiro mộng bức ôm mặt che đi phần bị tát, ngây ngốc nhìn người trước mặt đánh liền chạy Giang Kỳ.

Hắn làm sai cái gì??! Còn không phải là cười cậu một chút sao?!! Thật nhỏ mọn!

Mắt thấy đối phương chạy sắp không còn tàn ảnh, Echizen Nanjiro chạy nhanh đuổi theo, "Ê! Cậu đứng lại đó cho tôi!!"

Tuy rằng Giang Kỳ cải tạo thân thể, làm cậu so với người bình thường khỏe một chút, nhưng là Echizen Nanjiro là người thường sao? Hắn chính là gϊếŧ cụ tổ của tennis!

Cho nên Giang Kỳ trốn chạy một hồi liền bị hắn chộp được.

Echizen Nanjiro túm lấy cổ áo Giang Kỳ, đen mặt chất vấn nói: "Cậu vì cái gì muốn đánh tôi?!"

Ai? Là ai đang nói chuyện? Có người sao? Cậu cái gì cũng chưa nghe được ~

Echizen Nanjiro nhìn người trước mặt giả ngu giả ngơ, tức khắc dở khóc dở cười.

Kỳ quái, hắn như thế nào đột nhiên cảm thấy người này có điểm...... Đáng yêu.

Ngẫm lại, cũng là hắn hù dọa đối phương trước. Echizen Nanjiro nghĩ như vậy, đối Giang Kỳ nói: "Không nghĩ tới Giang Kỳ cậu cư nhiên sẽ trốn học đấy."

"Cậu như thế nào biết......" Giang Kỳ cả kinh, phản xạ tính trả lời, nhưng là lập tức lại che miệng lại, sửa lại đúng nói: "Tôi là nói tôi không phải gọi Giang Kỳ a...... A! Khả năng chúng tôi hai người lớn lên tương đối giống...... Hắc hắc, có lẽ mặt tôi có nhiều người giống."

Echizen Nanjiro: "......"

Hắn không thể tưởng tượng nói: "Ý cậu là không quen biết tôi đi?"

Tôi nên biết cậu sao?

Trên mặt Giang Kỳ mờ mịt lộ ra hai chữ to.

Quả nhiên......

Echizen Nanjiro vỗ trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta cùng lớp lâu như vậy cậu hiện tại cư nhiên nói cho tôi rằng không biết tôi là ai?"

Giang Kỳ chột dạ rời mắt.

"Nghe đây!! Tôi tên Echizen Nanjiro!! Nhớ kỹ chưa?!"

Đôi mắt Giang Kỳ trừng lớn, ngơ ngác nhìn hắn.

Cái ***! Ba của con cậu!!

Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn tu a tu (╥ω╥') mệt chết bảo bảo