Chương 6.2: Hiểu Lầm Vương Lỗi Một Chân Với Chính Thụ

Sau khi ăn xong bát canh cuối cùng thì đã hơn bảy giờ. Điện thoại di động của Doãn Nhiên reo lên, đó là một số lạ.

Khóe miệng của hắn hơi cong, dường như đã đoán được là ai.

"Alo, xin chào." Doãn Nhiên bình tĩnh lên tiếng.

"Doãn Nhiên, là anh, Vương Lỗi. Khi nào thì em trở về?"

Thanh âm bên kia truyền qua điện thoại có chút không đúng, nhưng vẫn khiến tâm trạng của Doãn Nhiên cảm thấy vui vẻ.

"Ngay bây giờ đây, em đang..."

"Vậy bây giờ anh ra ngoài đón em."

Hắn còn chưa kịp nói từ "ăn canh" thì người kia đã cúp máy với một tiếng "tút" thật dài, Doãn Nhiên há hốc mồm trợn mắt.

"Mẹ, tối nay con không ở nhà, con có chút việc."

Ngay từ khi Doãn Nhiên nhấc máy, nét mặt ngập tràn vui vẻ, mẹ Doãn đã âm thầm quan sát biểu cảm và hành động của con trai.

Bộ dáng này, lấy kinh nghiệm nhiều năm của bà mà nói, con trai nhất định là đang yêu đương.

"Được rồi, được rồi, có việc thì về trước đi, có đối tượng thì mang về nhà cho mẹ nhìn một chút... Mẹ cũng không cổ hủ như vậy."

Bà cho rằng người mà con trai mình nói đến có gia cảnh không tốt nên mới không dám dẫn về nhà.

"Được, nếu có cơ hội."

Doãn Nhiên vừa trả lời vừa đổi giày, hắn cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị về lại nhà riêng.

"Con đi đây ạ!"

"Này, đừng vội, mẹ chuẩn bị hoa quả mang ra xe cho con đã!"

Mẹ Doãn gọi bảo mẫu mang hoa quả ra cũng không còn kịp, sau bóng lưng vội vã của hắn, bà chỉ có thể dặn dò, "Đi đường cẩn thận."

Đáp lại bà là tiếng gầm rú của ô tô, Doãn Nhiên đã sớm chạy rất xa.

Gấp rút đi nhanh như vậy, lúc gần về đến nhà cũng đã mất hơn nửa giờ.

Trên đường trở về, Doãn Nhiên phải đi ngang qua khu đèn đỏ, hắn sẽ lại lãng phí rất nhiều thời gian để lái xe vòng quanh.

Vì vậy, để tiết kiệm thời gian, Doãn Nhiên đã dứt khoát dừng xe ở một nơi khác, đi bộ xuyên qua khu đèn đỏ.

Doãn Nhiên đi vào những lối hẻm chằng chịt, lúc này đã là hơn chín giờ.

Bên trong con hẻm nhỏ tối tăm, đại bộ phận kỹ nữ buôn da bán thịt đều đã nhận được khách, sẵn sàng cởϊ qυầи ở ven đường tùy ý làm bậy.

Dưới ánh đèn u ám, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những thân ảnh giao điệp, giống như dã thú động dục, nam nam nữ nữ nối tiếp nhau thở dốc rêи ɾỉ.

Doãn Nhiên vẫn bình tĩnh, mắt điếc tai ngơ trước những âm thanh này.

Hắn đối với khu đèn đỏ này thập phần quen thuộc, cho dù ánh đèn phủ xuống u ám tối tăm, thì cũng không làm chậm tốc độ đang đi nhanh của hắn.

Hắn cầm di động lên xem một chút.

Hơn nửa giờ cũng không liên lạc lại, tên ngốc này là đi đâu đón hắn?

Doãn Nhiên thấp giọng than thở, sau khi nghĩ lại liền cảm thấy không ổn, hắn quyết định gọi điện cho hỏi Vương Lỗi, hỏi anh đã đi đâu.

Đinh linh linh…… Đinh linh linh……

Khi Doãn Nhiên quay số điện thoại, một loạt nhạc chuông vang lên xung quanh.

Lúc đầu hắn chỉ nghĩ đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, còn bất mãn oán giận, "Sao còn không nghe điện thoại.”

Kết quả hắn vừa cúp máy, tiếng chuông điện thoại di động vang rung trời cũng ngừng.

Trong đầu Doãn Nhiên bay đầy dấu chấm hỏi, hắn tiếp tục bấm điện thoại, tiếng di động lại vang lên, âm thanh rất lớn, hẳn là ở trong con hẻm cách đó không xa.

Tình huống quái quỷ gì đang diễn ra?

Doãn Nhiên choáng váng, nhưng hắn vẫn bước ra khỏi con hẻm đang đứng, lần mò theo tiếng chuông kêu để tìm điện thoại của Vương Lỗi gần đó.

Tiếng chuông vang lên cách đó không xa, Doãn Nhiên đối với ngõ hẻm chằng chịt rất quen thuộc, rẽ hai vòng liền nhìn thấy Lỗi ca của hắn ở ngay đầu hẻm ngắn.

Chỉ là không phải một mình Vương Lỗi, trên người anh còn vác theo một người, nhìn qua vóc dáng còn rất ưu việt.

Người đàn ông xa lạ đó giống như gấu koala treo trên người Vương Lỗi, trong miệng mơ hồ nói cái gì không rõ, nhìn cực kì mập mờ ái muội.

Cảnh tượng trước mặt không thể không khiến người ta nghi ngờ, hai người bọn họ chỉ kém một bước bán da^ʍ nữa là thành.

Chứng kiến một màn này, Doãn Nhiên máu nóng dâng lên, hắn tức giận đến muốn nổ tung luôn rồi.

Trăm triệu lần cũng chưa từng nghĩ tới, đời này kiếp này, hắn còn có cơ hội bắt gian tại trận bạn trai mình.

Chính lúc này, hệ thống còn không biết điều nhảy ra, gửi đến một loạt cảnh báo trong đầu Doãn Nhiên, “Nhân vật chính thụ đã xuất hiện, nhân vật chính thụ đã xuất hiện, kí chủ chú ý.”

“Câm miệng.” Doãn Nhiên cáu tiết ngắt lời cảnh báo của hệ thống. Thậm chí, hắn còn gầm lên, không kiểm soát tốt âm lượng.

Vương Lôi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt âm tình bất định của Doãn Nhiên, mặc dù hắn đã thay vào một bộ quần áo nam nhưng vẫn như cũ, trông vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn tất cả những người mà Vương Lỗi đã từng gặp qua.

Doãn Nhiên có vẻ đang tức giận, nhưng không đợi anh kịp mở miệng giải thích, đối phương đã lạnh lùng liếc anh một cái, ánh mắt không có lấy một tia xúc cảm.

Trái tim Vương Lỗi chợt run lên, anh há miệng không biết nên nói gì, hoảng hốt nhìn Doãn Nhiên không chút lưu tình sải bước rời đi.