Chương 1: Người đẹp bạo lực

- Nhìn kìa, hàng ngon!

Dương Vũ Hàn nhìn theo hướng gã bạn Triệu Bính chỉ, giữa ánh đèn lập lòe cùng đám người điên cuồng trong bar, vẫn có thể nhìn ra “hàng ngon” mà gã nói đến là người nào.

Thanh niên mặc một chiếc áo thun đen rộng đính nhũ lấp lánh. Người bình thường mặc kiểu áo đấy sẽ trông cực kì diêm dúa, nhưng khoác lên người cậu lại mang vẻ phong tình. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp. Thanh niên ngũ quan như tạc, mái tóc cắt ngắn gọn gàng càng làm nổi bật làn da trắng nõn, dưới ánh đèn mờ ảo trong bar lại càng giống như phát sáng, cổ áo thun hơi rộng làm lộ ra đường cong nóng bỏng, xương quai xanh mê người ẩn hiện, phía bên dưới hẳn là mỹ cảnh nhân gian.

- Người đẹp như vậy lại ngồi một mình, e rằng đóa hoa này có độc, đừng động vào là hơn. - Dương Vũ Hàn có ý tốt khuyên nhủ bạn mình. Nhưng gã bạn háo sắc đôi mắt sáng lòe lòe, nuốt nước miếng ừng ực kia hẳn là không để vào tai. Gã lè nhè:

- Vì tất cả bọn họ đều bị mù. Nhìn kỹ năng cua giai thần sầu của tao đây này.

Nói rồi lắc lư đi tới chỗ thanh niên xinh đẹp kia. Dương Vũ Hàn nhún vai, quyết định mặc xác gã.

Lưu Hạo Thần hôm nay tâm trạng đang rất tệ. Cậu thế mà lại bị cho leo cây. Trước giờ chỉ có cậu phũ người khác, chứ chưa có ai dám qua mặt cậu. Người muốn bò lên giường cậu còn ít sao? Kẻ kia nghĩ mình là ai chứ? Dù chỉ là bạn chơi qua đường, không có tình cảm gì, nhưng lần đầu bị đối xử như một thằng ngốc, cục tức này quá khó nuốt.

Chính vì nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Lưu Hạo Thần, nên những kẻ xung quanh dù thèm nhỏ dãi cũng không ai dám lại gần. Ở thành phố A này ai mà không biết danh tiếng Lưu Hạo Thần. Đừng nhìn vẻ ngoài xinh đẹp mềm mại như con gái ấy mà coi thường. Lưu Hạo Thần đích thị là một top trong truyền thuyết. Khuôn mặt xinh đẹp không nói, khí chất lạnh lùng như băng sơn vạn năm, đôi mắt phượng cao lãnh không để ai vào mắt khiến người khác phải cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Lưu Hạo Thần còn là một tay đua chuyên nghiệp, vóc dáng hoàn mỹ siêu thực, chân dài vai rộng. Dưới làn da như bạch ngọc kia, ngoài cơ bắp chính là cơ bắp, không phải kiểu ngồn ngộn dung tục, mà săn chắc tinh tế, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác máu mũi phun trào. Lưu Hạo Thần ghét nhất trên đời bị đối xử như bottom. “Người đẹp” ấy có thể dùng một tay đấm vỡ kính xe ô tô, nên cũng không ít gã đàn ông không biết thân biết phận phải nếm trái đắng, nhẹ thì dăm bữa nửa tháng ăn cháo thay cơm, nặng thì vào thẳng khoa chấn thương chỉnh hình. Vì vậy, khi nhìn thấy một gã đàn ông điệu bộ ngả ngớn, lảo đảo tiến lại gần Lưu Hạo Thần, những người xung quanh không khỏi sợ hãi, âm thầm đọc kinh siêu độ cho gã, có người còn cầm sẵn điện thoại, chỉ là phân vân xem nên gọi cứu thương hay dịch vụ tang lễ.

Triệu Bính hôm nay uống không ít, men rượu trong người khiến tinh thần gã không được tỉnh táo. Nếu tỉnh táo, gã ắt đã nhận ra không khí lạnh lẽo xung quanh mình, nhận ra đôi mắt lòe lòe ánh đỏ hung thần ác sát của “người đẹp” trước mặt, giống như mãnh thú chỉ cần một giây có thể lao lên cắn đứt yết hầu gã. Đáng lẽ ra, gã nên nở một nụ cười thân thiện và nói "Thật ngại quá, xin lỗi, nhận nhầm người rồi, haha". Nhưng gã lại không tỉnh táo, nên Triệu - chơi - ngu liền không biết sống chết ngồi xuống cạnh người đẹp, tay không yên vị khoác lên vai cậu:

- Hêy yo em trai, có muốn vui vẻ tí không?

Không gian lặng ngắt như tờ. Người vừa rồi cầm điện thoại định gọi cứu thương, kiên quyết cất đi, thở dài thương cảm: Thôi xong một kiếp người.

Lưu Hạo Thần mặt lạnh tanh, cầm lấy bàn tay trên vai mình, không nhân nhượng vặn một phát, tiếng xương kêu răng rắc khiến người khác ớn lạnh sống lưng. Cơn đau khiến Triệu - chơi - ngu tỉnh táo một nửa. Nhưng đã quá muộn. Lưu Hạo Thần nở một nụ cười đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng rơi vào mắt Triệu Bính lại khiến gã hồn xiêu phách lạc. Một cú đấm trời giáng hướng thẳng mặt gã lao tới, Triệu Bính rất phối hợp, dùng tư thế tiêu chuẩn, ngã lăn quay ra sàn. Lưu Hạo Thần lao tới đè lên người gã, hai bàn tay to hơn người thường nổi gân cuồn cuộn, nhắm mặt gã đánh tới, phát ra tiếng bôm bốp ghê người:

- Đm, mày gọi tao là gì? Mày muốn vui vẻ à? Tao cho mày vui vẻ. Hôm nay tao không đập chết mày, tao không mang họ Lưu.

Đám đông bắt đầu lao nhao, muốn ngăn Lưu Hạo Thần gây chuyện, nhưng cũng không ai dám tiến lên. Đang yên đang lành lao vào có khi lại thêm một mạng người.

Triệu Bính nằm trên đất thảm thương không chịu được, chỉ biết ôm lấy mặt chống đỡ phần nào uy lực của những cú đấm cứng như sắt, đầu óc ong ong đau đớn. Cho đến khi gã chuẩn bị đến giai đoạn hồi tưởng lại những chuyện thời ấu thơ, thì nhận ra Lưu Hạo Thần đã dừng lại. Gã hé đôi mắt sưng vù ra xem, mất một lúc lâu mới định hình được người bạn chí cốt của mình - Dương Vũ Hàn, đang cầm chặt tay thiếu niên, ngăn cậu ta tiếp tục đánh gã. Lúc này, gã mới thở phào nhẹ nhõm, an ổn ngất đi.



Lưu Hạo Thần nhíu mày, đôi mắt phượng bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo cực điểm nhìn người đang ngăn cản mình. Cậu cố sức giằng tay lại, nhưng người này rất khỏe.

- Đủ rồi, có chuyện gì từ từ nói, động tay động chân làm gì.

- Không phải chuyện của anh. Cút đi! - Lưu Hạo Thần gằn giọng.

Nhưng người kia không hề nao núng, vẫn giữ ngữ điệu ôn hòa:

- Anh ta là bạn tôi. Chúng tôi lần đầu đến đây, không biết nên vô tình đắc tội. Đánh thì cũng đánh rồi. Tôi thay mặt anh ta xin lỗi cậu. Cậu rộng lượng bỏ qua cho anh ta đi.

Lưu Hạo Thần liếc nhìn bàn tay anh ta vẫn đang siết chặt cổ tay mình. Dù có muốn xuống tay, cậu cũng không thể nào nhúc nhích. Người kia khuôn mặt vẫn tươi cười nho nhã, lời nói nhún nhường lễ độ, nhưng hành động khiến cậu không thể phản kháng. Lưu Hạo Thần nghiến răng:

- Buông tay!

Người kia vẫn vững như bàn thạch.

- Tôi bảo buông tay. Đm. Nói chuyện thì nói, lôi lôi kéo kéo làm cái mẹ gì.

Dương Vũ Hàn liền buông tay, tươi cười nói:

- Xin lỗi, thật ngại quá.

Lưu Hạo Thần đứng dậy, nhìn thẳng vào người kia. Phút chốc, cậu liền nghĩ:

"Đm, đây đúng là gu của mình"

Lưu Hạo Thần vốn là một kẻ duy mỹ, yêu cầu về bạn tình của cậu cũng rất khắt khe. Ngoài ngoại hình cực phẩm, phải có khí chất thanh thuần sạch sẽ, có cá tính nhưng vẫn biết điều, ngoài đường đứng đắn lên giường *** ****. Lưu Hạo Thần cực dị ứng với kiểu bot ẻo lả, bóng bẩy, nhão nhoẹt. Chính vì thế, nhìn người trước mặt, Lưu Hạo Thần lập tức thấy vừa mắt.

Ngoại hình cực phẩm ư? Người này chính là cực phẩm của cực phẩm. Từng đường nét đều hoàn mỹ đến cực điểm. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt hoa đào phong tình vạn chủng, đôi môi mỏng lúc nào cũng cười như không cười, dưới môi còn có một nốt ruồi nhỏ, ghẹo người hôn lên. Anh vận một thân tây trang, nhưng không khiến người ta thấy cứng nhắc, mà lại lộ ra thần sắc cấm dục, không khỏi dụ người nhào tới, lột đi từng lớp từng lớp trang phục, để xem dưới lớp vải kia là mỹ cảnh như nào. Cả người đều tỏa ra khí chất ôn văn nho nhã, thanh cao sạch sẽ. Dù có hơi cao một chút, cao hơn cả Lưu Hạo Thần, nhưng không sao, Lưu Hạo Thần khẽ liếʍ môi, vòng eo nhỏ nhắn kia rất vừa tay.

Đôi mắt phượng híp lại, Lưu Hạo Thần nở nụ cười:



- Tha cho hắn cũng được thôi. Với điều kiện - ngón tay không an phận lướt trên ngực Dương Vũ Hàn - anh trai đây, lấy thân báo đáp.

Dương Vũ Hàn hứng thú nhìn thanh niên xinh đẹp trước mặt, không do dự đáp ứng:

- Được thôi. Nhưng mai tôi có việc quan trọng, hôm nay không thể phóng túng. Tối mai thì sao?

- Được - Lưu Hạo Thần rất nhanh đồng ý. Hôm nay xảy ra một đống việc, cậu cũng không ở tâm trạng tốt - Nhưng người đẹp đây sẽ không chạy mất chứ?

Dương Vũ Hàn bật cười:

- Đừng lo, đây là danh thϊếp của tôi. Mai nhắn thời gian địa điểm cho tôi, nhất định tôi sẽ tới.

Lưu Hạo Thần cầm lấy danh thϊếp, lướt qua rồi bỏ vào túi áo. Sau đó liếc nhìn người đang nằm sõng soài dưới đất, biểu cảm lập tức cực kì chán ghét:

- Mau mau mang hắn ta cút khỏi nơi này. Đừng làm bẩn mắt tôi.

Dương Vũ Hàn tiến lại lôi lôi kéo kéo Triệu Bính dậy, hai người lảo đảo ra khỏi quán bar. Đến được bãi đậu xe, Dương Vũ Hàn cũng toát cả mồ hôi, liền mở cửa, thô bạo tống gã vào, không quên mắng một câu "Thằng ngu". Sau đó lái xe tới một bệnh viện tư nhân vẫn còn mở cửa ở gần đấy.

Vừa nhìn thảm trạng của Triệu Bính, vị bác sĩ bình thản hỏi:

- Hai cậu là lại chọc vào Lưu Hạo Thần?

- Lưu Hạo Thần? - Dương Vũ Hàn hỏi lại - Cậu ta là ai?

- Các cậu ở nơi khác tới hả? Nơi đây không ai không biết. Bệnh viện này ăn nên làm ra cũng một phần nhờ cậu ta.

Dắt gã bạn bị quấn băng trắng toát như xác ướp ra khỏi bệnh viện, Dương Vũ Hàn nhớ tới lời ông bác sĩ nói. Cậu nhóc kia vẻ ngoài xinh đẹp mềm mại, tính cách lại ác liệt như vậy. Tối mai có lẽ sẽ hơi vất vả một chút. Nghĩ đến đó, Dương Vũ Hàn kéo khóe miệng, đôi mắt nheo lại, vẻ ôn hòa bay đi sạch, trông anh bây giờ lại phảng phất sự nguy hiểm.

A, không ngờ phía dưới lại cứng.