Chương 6

Trước khi đến cuối tuần, Lộc Hàm lại phải đối mặt với một thử thách vô cùng khó khăn.

Phỏng vấn tiểu Thiên vương Ngô Thế Huân.

Thật ra việc này là cậu đi làm cùng chủ biên đại nhân, nhưng vấn đề ở đây là hai người ở nhà là hàng xóm tốt, vô cùng hòa thuận, nhưng vừa ra ngoài liền cãi nhau.

Nguyên nhân thực sự rất đơn giản. Hôm nay, Ngô Diệc Phàm theo thói quen sang nhà Lộc Hàm ăn ké bữa sáng, kết quả ăn nhầm bánh bao nhân có hành.

“Tại sao lại có hành?”

Ngô Diệc Phàm mặt liệt nhìn Lộc Hàm, ý trách cứ trong mắt rất rõ ràng.

“… Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, là mua nhân thập cẩm, làm sao tôi biết được nó có hành hay không chứ!”

Lộc Hàm cứng mặt ngồi ở đối diện.

“Tôi cắn nhầm hành rồi.”

Ngô Diệc Phàm thoạt nhìn còn rất ủy khuất.

“Đúng vậy a, sau đó anh còn nhổ ra sàn nhà của tôi nữa.”

Vừa nghĩ tới phải dọn lại sàn nhà, tâm tình của Lộc Hàm càng thêm không xong.

“Không kịp vào WC nhổ.”

Mặt lạnh cuối cùng cũng có chút biến hóa, tuy rằng vẫn là diện vô biểu tình.

“Được rồi, dọn dẹp chút đi.”

Lộc Hàm thật sự hết chỗ nói rồi.

“Cậu đang giận sao.”

Ngô Diệc Phàm tốt xấu gì cũng có mắt nhìn, mở miệng hỏi.

“Không có.”

Lộc Hàm rõ ràng đang giận dỗi, trả lời.

“Nga, vậy là tốt rồi.”

Ngô Diệc Phàm còn bày ra vẻ mặt yên tâm, nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ giận chứ.”

“…”

Gần tới giờ phỏng vấn, lúc đang chuẩn bị bản thảo, Ngô Diệc Phàm một mực ngồi cạnh đọc đọc lầm bầm, còn Lộc Hàm thì vẫn đang tức, càng nhíu mày.

“Được rồi được rồi, anh đừng đi, tôi có thể tự đi phỏng vấn được.”

Lộc Hàm tiện tay đóng sầm cửa, tâm phiền không chịu được.

“… Lộc Hàm, cậu vừa dọa tôi giật mình đấy.”

Ngô Diệc Phàm mặt không đổi, tay ôm ngực.

“Làm sao tôi dọa được anh chứ?”

Lộc Hàm nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

“Cửa đóng, quá đột ngột.”

Vẻ mặt Ngô Diệc Phàm đương nhiên: “… Tim chịu không nổi.”

“Được rồi, ngài là đại gia.”

Lộc Hàm bị hắn làm cho nghẹn lời, trực tiếp cắm đầu vọt vào thang máy.

Ngô Diệc Phàm sững sờ, không hiểu gì mà đi theo sau, hình như rốt cuộc cũng cảm thấy không đúng, vẻ mặt nghiêm túc xác nhận lần nữa: “Lộc Hàm, cậu thật sự không giận sao?”

Lộc Hàm cuối cùng bị Ngô Diệc Phàm triệt để đánh bại, suy yếu khoát khoát tay với hắn.

Chờ đến khi Ngô Thế Huân ngồi xuống trước mặt, bầu không khí giữa hai người họ vẫn không có chuyển biến gì tốt đẹp. Ngô Thế Huân chỉ nghi ngờ quan sát họ vài lần, cũng không nói gì thêm.

“Xin hỏi, cậu có ý kiến hay suy nghĩ gì về sự nghiệp biểu diễn hiện giờ của mình hay không?”

Lộc Hàm vươn tay đẩy mắt kính lên sống mũi, cuối đầu nhìn bảng phỏng vấn, đặt câu hỏi.

“Cũng ổn, chừng nào kiếm không ra tiền nữa thì bỏ.”

Ngô Thế Huân thờ ơ vuốt bật lửa trên bàn.

“…”

Lộc Hàm không nói gì, ngẩng đầu nhìn cậu ta, Ngô Diệc Phàm bên cạnh vẫn mặt không đổi sắc.

“Sao vậy? Không trả lời như vậy được à?”

Ngô Thế Huân cười đến bỡn cợt.

“Không, được chứ.”

Lộc Hàm mất tự nhiên dừng một chút, tiếp tục hỏi: “Tốt lắm, còn một vấn đề, có rất nhiều người hứng thú với phương diện tình cảm của cậu. Cho hỏi, bây giờ cậu có đang gặp gỡ ai không?”

“Hỏi cái này làm gì?”

Ngô Thế Huân dùng tay phải chống cằm, nhíu mày: “Anh muốn theo đuổi tôi sao.”

“… Đây là phỏng vấn.”

Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy mình có tính kiên nhẫn rất cao.

“Như vậy a,”

Ngô Thế Huân ra vẻ “tôi biết mà”.

“…”

Lộc Hàm vô ý thức lại đẩy kính mắt một cái.

“Lần trước anh không có đeo kính.”

Ngô Thế Huân nhìn cậu một lúc, mở miệng nói.

“… Nga, khi làm việc tôi mới đeo.”

Lộc Hàm sửng sốt một chút, mới phản ứng được giải thích.

“Đừng đeo kính, nó che mắt anh mất rồi.”

Ngô Thế Huân ngồi đối diện vươn tay tháo kính cậu, thở dài nói: “Mắt anh rất đẹp.”

“…”

Mẹ nó chứ, mình đang bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© sao?

Sau khi giao hết phần kế tiếp cho Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm chạy vào toilet muốn tìm chút không khí. So với tên tiểu Thiên vương không bình thường này, chủ biên đại nhân thật sự dễ đối phó hơn nhiều.

Quả nhiên có thứ so sánh thì mới nhận ra độ khó cao nha.

Ở thật lâu trong phòng rửa tay, Lộc Hàm mới chậm rãi lê từng bước quay về.

Đợi đến khi Lộc Hàm vừa vào phòng nghỉ thì đã nhìn thấy chủ biên đại nhân cùng Ngô Thế Huân đang mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói gì, bầu không khí yên lặng xấu hổ.

“Phỏng vấn xong rồi sao?”

“Ừ, không sai biệt lắm.”

Ngô Diệc Phàm ổn trọng gật đầu, nói: “Cậu ta nói muốn để vấn đề cuối cùng cho cậu hỏi.”

“Vấn đề cuối cùng?”

Lộc Hàm lại phải ngồi xuống lần nữa, cậu liếc qua bảng phỏng vấn, thần sắc vô thức lóe lên vẻ lúng túng.

“Hỏi đi.”

Chủ biên đại nhân thoạt nhìn rất muốn nhanh hoàn thành công việc, mặt không thay đổi thúc giục Lộc Hàm.

“Vấn đề cuối cùng, là ai viết?”

Lộc Hàm cứng mặt hạ giọng hỏi.

“Do tôi viết.”

Ngô Diệc Phàm đáp.

“Anh định dùng cái này làm câu hỏi kết thúc?”

Lộc Hàm mục trừng khẩu ngốc.

“Đúng vậy, fan sẽ rất cam tâm tình nguyện đọc.”

Ngô Diệc Phàm mặt tê liệt giải thích.

“… Anh chắc chứ?”

Lộc Hàm trừng hắn.

“Chắc.”

Ngô Diệc Phàm khí định thần nhàn nhấp một hớp cà phê, nói.

“… Vậy được rồi.”

Nhìn Ngô Thế Huân ở đối diện đã có chút không kiên nhẫn, Lộc Hàm đành phải hít sâu một hơi, thấy chết không sờn mà mở miệng: “Xin hỏi, cậu có thích ăn hành không?”

“Hành… Củ hành sao?”

Nếu như nhìn không lầm, biểu tình của Ngô Thế Huân trong máy mắt có vết nứt.

“Đúng.”

Ngô Diệc Phàm bên cạnh còn đang nhiệt tình bổ sung: “Cái loại này rất khó ngửi, cũng rất khó ăn, thật ra cũng không có bao nhiêu dinh dưỡng.”

“…”

Buổi phỏng vấn cứ như thế kết thúc bằng chuỗi câm lặng dài dằng dặc, bỏ qua vẻ mặt nát bét của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm vội vã bám theo chủ biên đại nhân rời công ty.

“Chủ biên, câu hỏi cuối cùng kia là sao?”

Ngô Diệc Phàm chân dài đi băng băng phía trước, Lộc Hàm chưa từ bỏ ý định theo sát.

“Không gì cả, phỏng vấn thôi.”

Ngô Diệc Phàm không thèm quay đầu lại.

“Tôi còn nghĩ anh còn mang thù chứ, cái bánh bao hồi sáng đó.”

Vừa nói, Lộc Hàm yên lặng oán thầm trong lòng, rõ ràng tôi mới phải là người tức giận.

“Mới không có.”

Ngô Diệc Phàm mặt lạnh mở miệng.

“Hay anh thật sự mang thù mà còn giả vờ, chậc chậc, thật đúng là như trẻ con ấy, không thích ăn hành thì thôi, còn tính toán chi li như vậy…”

Đang thao thao bất tuyệt quở trách sung sướиɠ, Ngô Diệc Phàm đột nhiên xoay người lại, Lộc Hàm không kịp phản ứng liền đυ.ng phải ngực hắn.

“Lộc Hàm.”

Ngô Diệc Phàm nhãn thần thâm thúy cúi đầu nhìn cậu chằm chằm.

“… Ừ?”

Lộc Hàm vươn tay bưng cái mũi mới bị đυ.ng, đau đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.

“Nói thêm câu nữa, trừ lương.”

Ngô Diệc Phàm mặt liệt mở miệng.

“Xì.”

Lộc Hàm giận mà không dám nói gì bĩu môi.