- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được
- Chương 13
Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được
Chương 13
Công tác chuẩn bị xuất bản tạp chí mới rốt cục cũng xong một giai đoạn, nhìn bản báo cáo tiến độ hoàn thành, ông chủ mở lòng từ bi, vì vậy, toàn thể nhân viên ngoài ý muốn nhận được ba ngày nghỉ.
“Ba ngày a…”
Lâu lắm rồi không nghĩ, Trương Nghệ Hưng vươn tay tính toán, mắt tràn đầy mơ ước tốt đẹp đối với thời gian sinh hoạt sắp tới, “Nên đi tân trang lại một chút.”
“Em muốn đi suối nước nóng! Em muốn đi Disney Land!” Hoàng Tử Thao rất hưng phấn.
“Ai…” Độ Khánh Thù vừa dọn dẹp bàn làm việc vừa than: “Lịch trình của em đầy rồi, mẹ an bài hết rồi.”
“Xem mắt à?” Kim Chung Đại hỏi.
“Đúng a…” Độ Khánh Thù phiền muộn muốn chui vào tường bức hoa.
“Ai, Lộc Hàm, lần này nghĩ anh định làm gì?” Kim Chung Đại khều khều thanh niên nghiêm túc Lộc Hàm ngồi cạnh.
“Mặc kệ a, không chứ sao.”
Mấy ngày nay Lộc Hàm bị công việc cường độ cao ngược thảm, đột nhiên nhận được tin cho nghĩ, cậu cũng thật sự không kéo lên được tí sức nào, vẻ mặt chán chường nói: “Đợi ở nhà, nghỉ ngơi thật tốt, ngủ thật ngon.”
“Xì, thật không có tiền đồ!”
Sau khi biết được tin, Phác Xán Liệt vẫn luôn cười đặc biệt xán lạn, thậm chí còn lộ rõ hàng răng trắng tinh, mãnh liệt bày tỏ khiển trách, dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lộc Hàm, cổ vũ nói: “Đây chính là ngày nghỉ hiếm khi có được đó ôi chao! Tất cả một người yeah một tiếng nào!”
“Tự cậu đi yeah đi…”
Lộc Hàm gục xuống bàn thay đổi tư thế, rầu tĩ nói: “Anh đang buồn ngủ lắm.”
Là người đàn ông Bắc Kinh tinh khiết, từ trước đến nay nói được thì làm được.
Nào ngờ, ngày nghỉ đầu tiên, Lộc Hàm liền lôi kéo Ngô Diệc Phàm nằm trên giường, ngủ một trận thiên hôn địa ám chẳng màng thế sự, chờ đến khi mở mắt tỉnh lại, phát hiện sắc trời bên ngoài đều biến thành màu đen.
“Dậy dậy!”
Ngô Diệc Phàm vẫn còn nằm trong chăn rầm rì, Lộc Hàm đè lên người hắn, nỗ lực muốn banh mắt ai kia ra: “Mau dậy đi, đói chết rồi, mình ra ngoài ăn cơm đi.”
“Em đừng quấy a.”
Ngô Diệc Phàm xoay mặt đi, giọng nói mềm nhũn phản kháng.
“Cứ quấy cứ quấy, mau dậy!”
Lộc Hàm hạ quyết tâm muốn gọi người dậy, không chút ngại ngùng nào quấy rồi người ta.
“Ai…”
Ngô Diệc Phàm nghiêng người, nghiêm nghiêm thật thật áp Lộc Hàm dưới thân, nhãn thần hắn tan rã, cười cười rồi hôn lên môi Lộc Hàm một cái, lại dùng hạ thể cương cứng chọc chọc cậu, nói: “Em xem, đã nói đừng quấy mà.”
“Mẹ nó, biếи ŧɦái!”
Mặt Lộc Hàm đỏ bừng, nói bừa chỉ trích hắn.
“Nào có, sáng sớm vậy mà…”
Ngô Diệc Phàm rất vô tội: “Rất bình thường mà.”
“Bây giờ trời đã tối rồi còn sáng sớm gì! Anh nói nhảm vừa thôi!”
Thân thể phía dưới liều mạng giãy dụa, nhưng lại không nhúc nhích được Ngô Diệc Phàm chút nào, chịu thua, Lộc Hàm mới bằng lòng thừa nhận chênh lệch thể trạng giữa hai người, cầu xin tha thứ: “Được rồi, em sai rồi, mau buông em ra đi.”
“Không buông.”
Ngô Diệc Phàm di chuyển trên người cậu, vật kia càng trướng đến lợi hại: “… Thật khó chịu.”
Theo lý thuyết thì họ là quan hệ yêu đương, đều đã ở cùng nhau rồi, Lộc Hàm cũng không phải là người ngây thơ gì, nếu không muốn thì càng nhất định là có vấn đề… Nhưng mà! Bây giờ đã đói bụng lắm rồi, bầu không khí lại không hoàn hảo, Lộc Hàm không muốn lần đầu tiên của hai người như thế này.
“Hàm Hàm ~”
Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ không chút nào hiểu được khổ tâm của cậu, mềm giọng làm nũng, làm cho người ta ngưa ngứa trong lòng: “Cho anh được không?”
“Thật là… Sợ anh rồi.”
Đã như vậy rồi thì đương nhiên Lộc Hàm chỉ còn cách thỏa hiệp, sau lại nhìn thấy Ngô Diệc Phàm như lang như sói nhào tới, trong thoáng chốc cậu còn não bộ ngao ô một tiếng muốn kêu cứu.
Ngô Diệc Phàm luống cuống tay chân không cởi được nút áo, Lộc Hàm bất đắc dĩ, đành vươn tay tự lột sạch quần áo của mình trước mặt hắn.
Thân thể của Lộc Hàm rất hấp dẫn, làn da trắng nõn đường cong ưu mỹ, trên ngực là hai chấm đỏ mềm mại ướŧ áŧ, Ngô xử nam ngây thơ lần đầu tiên thưởng thức loại mỹ cảnh, mất mặt đến mức phun máu mũi.
Vươn tay chọc chọc chấm đỏ nhỏ, Ngô Diệc Phàm ngượng ngùng bưng kín mặt.
“…”
Rõ ràng là mình bị đùa giỡn, nhưng người đi đùa mình lại ở bên cạnh làm ra vẻ phụ nam đàng hoàng, Lộc Hàm vừa bực mình vừa buồn cười, mở miệng thúc giục: “Mau cởϊ qυầи áo đi.”
“Nga nga.”
Hai người đều mặc áo ngủ, so với Lộc Hàm, đồ của Ngô Diệc Phàm càng dễ cởi hơn, vì vậy hắn hai ba cái đã lột sạch quần áo, sau đó vô tội nhìn Lộc Hàm: “Kế tiếp… làm sao bây giờ?”
“Anh thật là…”
Lộc Hàm bị hắn chọc cười, nghĩ lần đầu tiên cũng không thể yêu cầu gì nhiều, liền chủ động bỏ qua, cởi cái qυầи ɭóŧ màu đen của Ngô Diệc Phàm ra, thấy khí quan hình dạng hùng vĩ bắn ra ngoài, Lộc Hàm cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Chờ chút nữa nhét vào, chắc sẽ rất đau đây.
Tính toán một chút rồi mặc kệ, xem như là vì yêu mà hy sinh đi… Nghĩ vậy, Lộc Hàm cũng không chần chờ, há miệng liền ngậm cái đó của Ngô Diệc Phàm vào, chọc cho người kia vô ý thức kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt hiện ra ham muốn tìиɧ ɖu͙©.
Thật ra Lộc Hàm chưa từng khẩu giao cho người khác, kĩ thuật đương nhiên rất trúc trắc, nhưng đối với Ngô xử nam hiển nhiên đã đủ xài.
Cậu cũng không biết mình đi gì, rõ ràng rất bài xích việc dùng miệng giải quyết cho người ta, lần này lại ma xui quỷ khiến chủ động phục vụ cho Ngô Diệc Phàm… Cũng may vị của Ngô Diệc Phàm cũng không tệ lắm, trong mũi tràn đầy mùi xạ hương đặc trưng của đàn ông, Lộc Hàm ngậm tính khí nhẹ nhàng mà liếʍ cắn gặm nhắm, không tự chủ được cũng có chút say mê.
Nhưng tên Ngô Diệc Phàm kia thật sự quá lớn, chỉ dùng miệng thôi là không đủ, vì vậy tay của Lộc Hàm cũng không nhàn rỗi, vuốt ve bên dưới, Ngô Diệc Phàm đè gáy cậu, sướиɠ đến hoảng hốt.
Thật vất vả mới tiết ra, có một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên mặt Lộc Hàm.
Nhìn đôi môi sưng đỏ của Lộc Hàm hé ra, bên môi còn vương lại vài tia dịch thể màu trắng đυ.c, nhìn có vẻ phá lệ hương diễm động nhân, trong đầu Ngô Diệc Phàm ầm vang một tiếng, như pháo hoa nổ tung trên nền trời.
“Đệt…”
Lộc Hàm còn chưa lấy lại tinh thần sau vụ bị bắn tinh trong miệng, mới cúi đầu, đã nhìn thấy thằng bé bự con của Ngô Diệc Phàm lại uy vũ đứng lên, vẻ mặt cậu nháy mắt cương lại, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Lại cứng nữa?”
“Ừ ~”
Ngô Diệc Phàm làm bộ ủy khuất rầm rì một tiếng, lại bừng bừng ngẩng đầu, năn nỉ nói: “Hàm Hàm em xem, làm sao bây giờ.”
“Thao…”
Lộc hàm còn đang đầy lòng oán niệm mà cảm thán, nghĩ người trẻ tuổi tinh lực thật tràn đầy.
“A, biết rồi.”
Nào ngờ Ngô Diệc Phàm lại cố ý xuyên tạc ý tứ của cậu, hắn đè Lộc Hàm xuống, hai tay không thành thật sờ mó, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đúng vậy, thao em là được rồi.”
“Anh im đi!”
Lộc Hàm bị hắn sờ đến nhũn ra, ngoài miệng vẫn không buông tha: “Ông đây nói không phải ý đó!”
“Không sao không sao.”
Ngô Diệc Phàm một bên dùng lực vuốt ve mông cậu, một bên liếʍ cắn gáy Lộc Hàm, mơ hồ nói: “Anh sẽ làm em thoải mái…”
“Em mới không tin! Anh là xử nam đó! … Ưm … A…”
“Hàm Hàm, tin anh đi nào ~”
“Cút ngay, anh là cẩu à, đứng có cắn… A, ở đâu cũng không được… Đừng có cắn…”
“Rõ ràng là rất thoải mái mà… Còn cứng rắn cãi.”
“Anh bớt nhiều chuyện đi!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được
- Chương 13