- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Tống Anh Mỹ - Giấc Mộng Đẹp Của Siêu Anh Hùng
- Chương 9: (8) NGƯỜI BỆNH CÔ ĐỘC
Tống Anh Mỹ - Giấc Mộng Đẹp Của Siêu Anh Hùng
Chương 9: (8) NGƯỜI BỆNH CÔ ĐỘC
"Ah! Captain, đêm nay cùng nhau uống một chén thế nào?" Sảnh chính S.H.I.E.L.D, một cô nàng đặc công chân dài mông cong chào hỏi vị Captain America vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở vè. Natasha đi đằng sau vừa lúc nghe được lời nói của cô gái kia, môi đỏ cong lên, trong lòng đếm đếm, người thứ 23.
"Xin lỗi, tôi đã kết hôn." Steve · Rogers lễ phép gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng mang theo khiên tiến vào thang máy.
Natasha cũng theo vào, nghiên người dựa vào thang máy: "Cap, buổi họp mặt hôm nay anh có đi không?"
"Ách, tôi tính hay là về nhà trước." Steve ở trước mặt đồng đội có thể thả lỏng đôi chút, anh sờ sờ sống mũi, "Về sau sẽ có cơ hội."
"OK, Cap, nhớ mang theo bao cát của mình đấy." Nhìn đội trưởng đi ra thang máy đến phòng thay đồ của anh, Natasha hơi mang ý cười mà trêu chọc anh, bản thân thì mang theo nhiệm vụ đi lên tầng trên. Fury mấy ngày trước còn cằng nhằn với cô, đội trưởng đã phá hư 5 bao cát trong tuần này, cho dù hôm nay mới là Thứ Năm.
Steve không có quay đầu lại, vẫy vẫy tay ý bảo. Thay xong quần áo thì đeo túi từ cửa sau của S.H.I.E.L.D ra ngoài, hoạt động tối nay của anh là đi phòng tập luyện, sau đó trở về trụ sở ở Brooklyn. Anh tỉnh lại đã được một tháng, nhưng Steve vẫn cảm thấy bản thân mình không phù hợp với thời đại này tí nào, cao tốc phát triển khoa học kỹ thuật, sản phẩm điện tử thay đổi từng ngày, trong mắt Steve đều là những thứ anh không muốn tiếp xúc.
Đồng đội cũng không tệ lắm, Natasha giỏi cùng người giao tiếp, Hawk Eye tính cách ngay thẳng, vấn đề là các đặc công xung quanh thường thường sẽ xin chụp ảnh và kí tên làm anh có chút bối rối, quan trọng nhất chính là...... Steve duỗi tay chạm vào chiếc nhẫn ở ngón áp út —— thời đại này không có cô. Anh từng nhờ Fury điều tra tin tức của cô, nhưng toàn bộ cùng chỉ tới thời điểm Captain America biết mất, tin tức của cô cũng biến mất theo.
Steve không biết mình nghe được tin cô đã qua đời sẽ cho anh cảm thấy chút thoải mái, hay là việc cô biến mất không chút dấu vết làm cho anh ôm chút hy vọng, nhưng đã 70 năm, đối với nhân loại mà nói, thật sự là một khoảng thời gian dài.
Đội lên chiếc mũ trở lại Brooklyn, tắm rửa tắt đèn ngủ, ngày này liền coi như đi qua. Trong mộng có đôi khi sẽ có thân ảnh của cô gái nhỏ xinh đẹp, cô không hề biết mệt mỏi ríu rít vây xung quanh anh, cười tủm tỉm trong ánh mắt như có ngôi sao, luôn kêu gọi anh "Steve" "Steve" "Steve" "......"
7 giờ.
Steve đúng giờ tỉnh lại, ấn chuông báo thức ở đầu giường, rửa mặt xong bánh mì nướng cũng tự động nướng chín, tất cả mấy này đều là Natasha sau khi cài đặt đầy đủ rồi mới giao cho anh, chiên một quả trứng đơn giản, ăn còn chưa xong, máy truyền tin liền vang lên, thanh âm duyên dáng của Natasha vang lên: "Chào buổi sáng Cap, mong là anh đã ăn xong bữa sáng, bởi vì chúng ta có nhiệm vị đột xuất đấy"
"Buổi sáng tốt lành, Natasha." Steve cắn mấy ngụm liền ăn xong bữa sáng, đem dĩa bỏ vào chậu chén, vội vàng xách theo bao ra cửa.
"Cửa ra số ba của đường số 10, chúng tôi ở nơi đó chờ anh, Cap."
"Hiểu rồi."
Lại là một ngày nhiệm vụ hoàn thành, bây giờ đã là 8 giờ tối, sắc trời tối tăm, trên mặt đất đèn Neon năm màu mười sắc chiếu sáng cả bầu trời New York. Ngồi phi cơ trực thăng trở về Natasha nhận được điện thoại Fury, cô đơn giản trả lời vài câu, ánh mắt lộ ý cười nhìn đến trên người vị Captain America đang ngồi nghiêm chỉnh, quyết đoán kết thúc cuộc gọi.
"Cap, Fury bảo anh có thể không trở về S.H.I.E.L.D, trực tiếp về nhà." Cô duỗi tay vỗ vỗ Hawk Eye ở ghế lái, đơn giản nói mấy câu, "Anh có thể xuống ở giao lộ kia, nơi đó hiện tại ít người."
Steve nhíu mày: "Nhưng là tôi còn chưa có thay quần áo." Mặc chế phục Captain America xuất hiện ở trong đám người, cho dù là buổi tối cũng sẽ gây hỗn loạn không nhỏ. Phi cơ trực thăng đã dần dần hạ xuống, tới gần địa điểm Natasha nói. Vị nữ đặc công phong tình vạn chủng mắt trợn trắng: "Bên cạnh có ngõ nhỏ, Cap anh có thể đổi nhanh, được rồi, bây giờ đi xuống đi."
Đội trưởng bất đắc dĩ mà mang theo túi của mình từ độ cao gần 10 mét nhảy xuống, trước khi khiến đám đông xôn xao liền chạy vào ngõ nhỏ, trên trời truyền đến tiếng la của Natasha: "Đúng rồi Cap, phòng tập thể thao hỏng rồi, hôm nay đừng đi nữa!"
A? Cảm thấy đồng đội hôm nay kỳ dị Captain America nghĩ mãi không ra, nhanh chóng ở tại chỗ hẻo lánh thay trang phục bình thường, mang theo mũ đi về hướng nhà mình, lúc đi ngang qua cổng công viên phát hiện có một đám nhóc vây quanh xe đẩy mua kẹo bông gòn cùng hotdog.
Steve ma xui quỷ khiến đi lên mua một cái kẹo bông gòn. Có trời mới biết, anh hiện đang rất đói lại không mua hotdog mà mua kẹo bông gòn một thứ căn bản không ăn bao giờ. Mãi đến khi anh đứng ở cửa lấy chìa khóa, Captain America tư duy nhanh nhẹn còn không có suy nghĩ cẩn thận, như thế nào chính mình bỗng nhiên mua kẹo bông gòn.
Steve phục hồi tinh thần lại, mới vừa đem chìa khóa cắm vào cửa lại mơ hồ nghe đến trong nhà phát ra tiếng động, anh nhíu mày, đem khiên nắm ở trong tay chắn ở trước ngực, chậm rãi đẩy cửa ra.
Không có địch tập kích như tưởng tượng, đèn trong nhà được bật sáng, bài nhạc violin quen thuộc phát ra không biết từ phòng nào, đoạn nhạc nhẹ nhàng thư giản có chút vui tươi, ở phòng bếp đối diện, có một bóng dáng mảnh khảnh mặc tạp dề ở bên trong mà nhẹ nhàng đi lại, Steve còn có thể nghe được âm điêu ngâm nga cùng tiếng cười của cô, hơi nóng bốc hơi ra ngoài, từ phòng bếp tràn ra ngoài cửa, bàn cơm có đặt cái bình hoa, cắm hoa Lily toả hương ngào ngạt.
Steve đánh rơi tấm khiên xuống phát ra tiếng động, anh cảm thấy chính mình như đang nằm mơ, hoặc là vẫn còn đang bị tẩy não ở căn cứ địch, nhưng cái tẩy não nào mà có thể thiết lập được giấc mộng tươi đẹp mà chân thực thế này. Anh nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh khi một giây cũng không rời, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ mờ mịt mà Poppy thường nhìn thấy.
Cô nghe được tiếng vang thì quay đầu, phát hiện thân hình cao lớn cường tráng, một nắm đấm có thể đánh bay 8-9 tên lưu manh ngoài đường, có thể từ độ cao 10 mét nhẹ nhàng nhảy xuống, Captain America, giống một con cún lông vàng ngu ngốc ngồi xổm giữa cửa nhà, ngậm một cây kẹo bông gòn màu hồng phấn, chờ chủ nhân gọi, cô vì thế mà cười rộ lên, lộ ra má lúm đồng tiền, mở miệng anh: "Steve, chào mừng anh về nhà."
"Po...... Poppy ——" Anh ngây ngốc nhìn vợ tắt bếp, đi về phía anh, nắm lấy tay anh, anh có thể thấy chiếc nhẫn cưới trên bàn tay trắng nón, có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại kia trong tay mình, nụ cười cô còn toả sáng hơn ánh đèn, tất cả mọi thứ của cô anh đều có thể chạm vào được, không phải đang nằm mơ, cô sẽ không trong cái chớp mắt mà biến mất.
"Steve, là em." Tiểu đáng thương, Poppy trìu mến mà nhìn anh.
"Poppy ——" nhờ ánh mắt này mà gọi về Steve ngây ngẩn, anh gọi cô có chút không biết làm sao.
"Anh đói không?" Cô lại cười tủm tỉm tách ra khỏi anh, quay đầu trở lại phòng bếp, nghiêng đầu nhìn về phía tượng trang trí hình chó của mình, "Vừa ăn cơm vừa nói, anh nên đi tắm chút đi, tắm xong thì liền có cơm."
Người nào đó như núi mà bất động, làm như thính giác "x4" của mình hoàn toàn mất hiệu lực.
"Em sẽ không đi, em bảo đảm." Vợ nhỏ khẽ đẩy chồng mình về phía nhà tắm, cô vợ trẻ ra sức chiếu cố ông lão 90 tuổi, là chân ái của nhân gian hay là có ẩn tình gì khác (toàn bộ câu hoa rơi)(editor: tui chịu), "Anh dù thế nào cũng có thể nghe thấy tiếng em, em sẽ luôn hát không ngừng, mau đi mau đi."
"Poppy." Steve bắt lấy tay cô, đôi măt xanh ôn nhu nhìn cô chăm chú, đôi lông mi dài màu vàng như nói lên tâm tình của anh "Em làm liên tục để anh có thể nghe được, không?"
"Được rồi!" Tầng phòng thủ của cô gái xinh đẹp bị đáng tan, đóng lại cửa phòng tắm chạy chậm về phòng bếp, phạm quy phạm quy.
Tâm tình cả hai vẫn rất tối mãi đến khi ăn cơm, vẫn như lúc xưa, Poppy ngồi dựa sát vào Steve, như bình thường ôm chặt lấy tay Steve như muốn treo cả người lên, đầu muốn đưa lên cọ cọ hai cái, đôi lúc căng chân nhỏ còn đá đá chân đội trưởng.
"Nhẹ chút, Poppy, nếu không chân em sẽ đau." Qua 70 năm, Steve vẫn như cũ, đối với cái phiền não ngọt ngào này vẫn không có một chút biện pháp nào, tùy ý cho cô trên người mình nhoi nhoi như chó nhỏ.
"Steve, anh xem này, em còn mang theo cả Bucky." Poppy ăn hết một nửa, chợt nhớ tới thẻ tên trên ngực, nhanh chóng móc ra cho Steve xem, "Vốn là đặt ở trong nhà, sau lại vì đi tìm anh nên liền mang theo, còn đeo tốt trên người."
Steve cắt thịt cho cô, nghe cô lải nhải nói chuyện, cảm cả căn nhà như sống lại, bản thân thật sự cũng từ Brooklyn 70 năm trước đi tới hiện tại.
"Em vốn là đang khóc, được rồi, đều qua rồi." Vợ lắc lắc cánh tay anh, ý bảo anh không cần lộ ra vẻ mặt này, "Sau em lại nhìn thấy có một khối đồ vật màu trắng sáng lên, duỗi tay nhặt nó lên, bỗng nhiên có một đợt ánh sáng xuất hiện, bùm bùm." Cô gái "quỷ" ngây thơ hươ hươ tay miêu tả cho lời nói của mình.
"Poppy —— nói điểm chính."
"Được rồi, không có tiếng bùm bùm, lúc ấy em cho rằng mình muốn chết, trong lòng nghĩ nếu có thể gặp lại anh một lần thì thật tốt, sau đó em liền xuất hiện ở cái công viên dưới nhà anh. Em cái gì cũng không mang theo, mọi thứ xung quanh thật xa lạ, chỉ có thể đi cục cảnh sát, sau đó liền có một đặc vụ tên Coulson đến tìm em, ah." Poppy ăn xiên thịt Steve vừa đưa tới, dựa vào anh tiếp tục nói, "Hỏi một chút ít vấn đề, liền giải thích cho em một chút tình huống hiện tại, sau đó em liền ở đây chờ anh trở lại."
"Cứ như vậy?"
"Đúng vậy, hơn nữa đặc vụ Coulson là một người thật tốt, mấy cái đồ hiện đại khiến em có chút không hiểu, nhưng sau đó anh ấy dạy qua vài cái em liền hiểu, thật ra nó còn rất đơn giản."
Steve sờ sờ đầu vợ, ý bảo cô tiếp tục ăn cơm. Poppy ăn có chút no, đem xiên thịt đưa qua đĩa Steve, còn mình ăn rau dưa còn lại.
"Còn anh? Anh tỉnh lại đã bao lâu, như thế nào?" Đôi mắt to tròn lấp lánh của cô gái nhỏ nhìn chăm chú vào người cô yêu, ôn nhu lại thành kính, dương như việc tiến đến một thời đại hoàn toàn khác chẳng ảnh hưởng cô một chút nào.
"Anh tỉnh lại đã hơn một tháng, ngoại trừ có chút không quen cũng khỏe." Anh đem cô gái nhỏ của mình ôm lên đùi, "Công tác...... Chính là anh chàng đặc vụ Coulson em gặp kia, có thể nói là đồng nghiệp của anh, tóm lại mọi thứ cũng khoẻ."
"Steve, không quan, em ở đây. Lúc mới tới em cũng có chút sợ hãi, nhưng mà em tưởng tượng, dù sao còn có anh và Bucky ở bên cạnh, dù cho ở nơi nào thì cũng như thế thôi." Poppy ngẩng đầu hôn hôn lên cằm chồng, bắt lấy tay anh nắm chặt.
Lực đạo trên tay rất nhỏ, nhưng trong tay cô chính là nắm lấy đầu dây diều của anh, mặc kệ cho anh ở đâu, đi nơi nào, cô gái của anh đều nắm chặt không rời đầu dây này, chỉ dẫn cho anh trở lại Brooklyn, từ lúc vẫn còn là Steve có vóc dáng nhỏ kia, đến Captain America Steve như bây giờ, cô gái mêm mại này đối với anh chưa từng thay đổi, chỉ biết một ngày so với một ngày đối với anh cho ra càng nhiều bao nhiêu yêu thương cùng bảo vệ, mặc kệ ở anh có trở nên cường tráng đến đâu.
Ở trước mặt cô, Steve không phải là tượng trưng cho tinh thần nước Mỹ, không phải thần tượng sùng bái khi còn bé, không có những cái chiến tích phát sáng vang danh mà anh cũng không biết; ở trước mặt cô, Steve chỉ là một cậu trai có vóc dáng nhỏ đến từ Brooklyn, một linh hồn trước sau chính nghĩa, vĩnh viễn đều chân thành kiên trì vì lý tưởng bản thân, người yêu.
"A, là khúc nhạc piano kia" Poppy đứng lên, kéo Steve đi phòng khách, âm nhạc của 70 năm về trước quanh quẩn trong căn phòng nhỏ này. Cô cởi giày của mình ra, đi chân trần đứng ở trên đầu dép lê của Steve, cánh tay vòng lấy cổ người yêu, giống như trước kia đem đầu dựa vào đầu vai anh, để cho anh hoàn toàn quấn lấy mình, ở ngay trong điệu nhảy này, nhẹ nhàng chậm rãi cùng anh không tiếng động nói chuyện.
Cô nhắm mắt lại dựa vào vai Steve, an tâm lại thư thả, khoé mắt cô xẹt qua một gột nước mát, dường như quên đi những cơn đau tột cùng từ bước nhảy thời không, đáng giá, chỉ cần trở lại bên anh.
"Steve, nếu có một ngày em biến mất, nhất định phải chờ em trở lại, em nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh."
Poppy nắm lấy cổ tay của mình, xem xét nhiệm vụ.
【Nhiệm vụ 1: Cùng Steve · Rogers kết hôn —— hoàn thành】
【Nhiệm vụ 2: Được Steve · Rogers thổ lộ "Anh yêu em". 】
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Tống Anh Mỹ - Giấc Mộng Đẹp Của Siêu Anh Hùng
- Chương 9: (8) NGƯỜI BỆNH CÔ ĐỘC