- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Tống Anh Mỹ - Giấc Mộng Đẹp Của Siêu Anh Hùng
- Chương 8: (7) NGƯỜI BỆNH CÔ ĐỘC
Tống Anh Mỹ - Giấc Mộng Đẹp Của Siêu Anh Hùng
Chương 8: (7) NGƯỜI BỆNH CÔ ĐỘC
Dear Steve,
Chúc mừng nhé.
Thật là tốt, cuối cùng anh đã tìm được Bucky, cũng có được tiểu đội cho riêng mình nhé. Em rất tốt, từ sau đợt về Brooklyn, phần lớn thời gian là ở bệnh viện làʍ t̠ìиɦ nguyện viên. Chiến tranh tàn khốc khiến em thật không thể tưởng tượng nổi, lúc mới bắt đầu thì em có cảm giác khó chịu, nhưng lúc sau thì là kiên trì tiếp tục thôi, trong lòng nghĩ cùng là vì anh và nước này mà làm một chút đóng góp bé nhỏ. Vì thế mà mỗi một ngày mệt mỏi đều trở thành phong phú vui vẻ.
Em không có thời gian viết được nhiều, nhưng vẫn là em rất muốn nói cho anh, em rất tốt, mong anh cùng Bucky sẽ về sớm.
Mỗi ngày đều nhớ anh 30 lần.
P/s. Nói với Bucky giúp em là em có kiếm cho anh ấy một cô bạn gái, lớn lên xinh đẹp mà tính cách cũng rất tốt.
P/p/s. Mọi người đều khen nhẫn của em rất đặc biệt.
P/p/p/s. Em yêu anh.
Vợ yêu siêu xinh đẹp của anh,
Poppy · Rogers
"Thư của Poppy?" Một bàn tay từ phía sau vươn tới rút lấy lá thư, Bucky vừa tắm xong, ở trần đặt mông ngồi cạnh Steve, bọn họ vừa mới từ chiến trường trở về, tất cả mọi người đều là mặt mày sáng tro, Steve vội vàng đọc thư, không có cùng các đồng đội dành nhà tắm.
"Ngắn gọn như thế mà cậu đọc tốn hết mười phút?" Bucky nhanh chóng lướt qua một lượt thư của Poppy, nói thầm, "Cô ấy thật sự kiếm bạn gái cho ông đây à? Bảo với cô ấy lần sau nhớ gửi ảnh sang đây, nhóc lừa gạt không có đáng tin tí nào."
"Bucky."
"Được rồi, tôi sai." Bucky giơ hai tay làm dấu mình không có tội, "Tôi không nên nói xấu vợ cậu, nói thật, tôi còn cảm thấy hai người phát triển nhanh quá đi? Trong lúc tôi còn ở tiền tuyến đánh giặc, người liền không nói không rằng mà kết hôn." Mèo lớn tỏ vẻ thực buồn bực.
"Sự tình đột ngột phát sinh, không thông báo cho cậu kịp." Trên mặt Steve lộ ra ý cười, những đồng đội vào sau nhìn liền hiểu, chắc chắn là đang nói về vợ của đội trưởng.
Bucky nhìn tên ngốc ngồi trước mặt mà phài bất mãn hừ ra tiếng, lật ngược bì thư, liền sờ được một tấm ảnh: "Ở dưới còn dấu một tấm ảnh." Mấy cái đồng đội "quan tâm đội trưởng" chuyên bát quái nghe được liền hóng chuyện, chạy đến vây quanh cả hai: "Captain, tụi tôi xem với!" "Thật là, đều đã kết hôn, còn ngại ngùng gì nữa." "Mau mau nhìn......"
Cả nhóm người đều dùng ánh mắt kỳ vọng mà nhìn Steve, Steve bất đắc dĩ, dở khóc dở cười bảo Bucky lấy tấm ảnh ra. Bucky đưa cho Steve, vị đội trưởng lòng tràn đầy bất đắc dĩ xé mở tấm giấy dán, rút ra một tấm hình đen trắng.
Poppy ôm trong tay bó hoa Lily đứng trước cửa nhà mà Steve cực kì quen thuộc, cô mặc một chiếc váy dài, nhưng không hề che đi những đường cong duyên dáng của mình. Bởi vì nghĩ đối diện chính là Steve, cho nên cô cười vui vẻ, lộ ra hàm rằng trắng tinh tế cùng má lúm đồng tiền, mắt to bị đèn flash chiếu đến sáng động lòng người, mái tóc quăn dài khoác lên vai rũ xuống đến eo, che đi một phần bó Lily. Cô xinh đẹp như điệu VAns sáng sớm ở Brooklyn.
"Oa, Captain, vận khí cũng thật tốt quá đi! Tới khi nào mới có cô gái xinh đẹp chịu kết hôn với tên nhóc nghèo như tôi đây?"
" Captain cũng không giàu có, cậu vẫn là có cơ hội."
"Bỏ qua đi, cậu ngó mặt với dáng người của Captain xem, cậu chắc có ấy?"
......
......
......
Ai, nhân lúc còn sớm, nghỉ ngơi, may ra có thể gặp được cô gái ấy trong mơ. Nhóm người bị cặp đôi bạo kích nhanh chóng giải tán, vẫn là tự mình an ủi trong mơ đi. Bucky đấm vào một bên tay Steve, thật lòng mà lộ ra tươi cười: "Còn chưa có chúc mừng cậu kết hôn đâu, trở về nhớ mời tôi đi ăn cơm đấy."
"Đương nhiên." Steve nhìn anh em tốt, cũng cười rộ lên, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua gương mặt cô gái đang cười trong ảnh.
Poppy vừa mới từ bệnh viện trở về, sắp tới tình hình Châu Âu sẽ tốt hơn, nước Đức xuất hiện xu hướng lụi bại, người bệnh từ chiến tuyến gửi trở về cũng không còn thường xuyên nữa, cho nên hôm nay trời vừa chập tối thì cô đã được về nhà. Cô tắm rửa xong, cả người mệt mỏi rã rời cũng hồi phụ đôi chút, nghe thấy có người gõ cửa.
"Xin chào, Poppy · Rogers phải không?" Một vị sĩ quan đứng trước cửa, cởi mũ gật đầu chào cô.
"Là tôi, xin hỏi......" Poppy kéo chặt áo khoác trên người, cô chỉ mặc có lớp áo ngủ ở trong, bên ngoài cửa thổi vào làm cô phải rét run.
"Mời cô đi với chúng tôi một chuyến, ngay bây giờ." Sĩ quan nghiên người lộ ra chiếc ô tô đang đậu ở ngoài cổng.
"Steve đã xảy ra chuyện sao? Xin lỗi, tôi đi thay dổ, một phút liền ra." Poppy không kịp nghe trả lời, liền chạy vào phòng nhanh chóng thay một chiếc váy nhung mùa đông, cầm áo khoác vội vã mà theo sĩ quan lên xe. Sắc trời hoàn toàn tối đen, bên đường còn có vài ánh đèn mờ nhạt, Poppy đem đầu dựa vào cửa sổ ô tô, ánh sáng lập loè cứ vụt qua mắt, làm cô toả ra mị lực hư ảo.
"Tới rồi, Mrs.Rogers, Captain đang ở trong." Anh ta mở cửa xe, có chút do dự, " Có một số việc đã sảy ra, vẫn là để Captain giải thich cho cô." Xe ngừng ở trước một phế tích của cửa hàng đồ cổ, nơi này vài tuần trước sảy ra sự cố mà phát nổ, bây giờ nơi này chỉ còn tàn tích được chiếu sáng bởi ánh trăng.
Poppy đưa tay mò mẫm dò đường, nhờ ánh trắng mà có thể nhìn thấy những mái ngói vụn, trong tiệm Steve đang ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ uống rượu, nghe được tiếng vang cũng không có quay đầu lại.
"Steve." Poppy dừng lại cách xa anh vài bước, cuối cùng anh cũng xoay đầu nhìn cô. Trên mặt Steve không có nước mắt, chỉ là chau mày, đôi mắt xanh lam tràn đầy đau khổ: "Poppy, Bucky rơi xuống, anh không kịp túm cậu ấy lại." Cô bước đến bên người Steve, kéo mái tóc vàng vào lòng, vuốt ve đầu anh, đây là hành động an ủi nhau của bọn họ.
"Nói cho em biết, Steve." Poppy nhẹ giọng hỏi anh, anh bắt đầu kể ra hết đầu đuôi mọi chuyện, mọi ý đều trật tự rõ ràng, logic lưu loát, nhưng tới khi nhắc tới thời điểm rơi xuống kia cuối cùng vẫn không đành lòng mà kể, anh không có bắt lấy cậu ấy.
"Đứng ở góc độ của Bucky mà nghĩ đi, Steve. Nếu ngã xuống chính là anh, sẽ hối hận cứu anh ấy sao? Anh thay anh ấy báo thù, chính là cách tốt nhất để tưởng nhớ anh ấy."
"Anh biết, Poppy. Chỉ là anh có chút...... Khó chịu." Anh vùi sâu vào lòng ngực cô, giống một con trai mà đem hé vỏ lộ ra phần mềm mại nhất, để cho cô gái trước mắt mình có thể đem vết thương của anh mà rửa sạch hết đất cát.
"Em biết, Steve." Cảm nhận được chiếc nhẫn ở trên đầu mình di nhè nhẹ, một chút một chút, mặt người con gái này anh luôn cứng cỏi cường ngạnh, nhưng anh cũng có mặt khác tràn đầy thương tích, chỉ nguyện ý lộ ra cho người anh yêu nhất nhìn thấy.
"Anh phải về quân đội" Steve đứng lên, đội lên chiếc mũ tướng quân lên đầu, duỗi tay vuốt ve gương mặt vợ, "Poppy, chiến tranh sẽ nhanh chóng đến hồi kết, mọi người cũng sẽ một lần nữa tươi cười." Ánh mắt anh kiên định, tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, chính là giống hệt thời khắc lần đầu tiên Poppy nhìn thấy anh ở trong hẻm nhỏ kia.
Anh cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của vợ, hương thơm ôn nhu ngọt ngào vây lấy anh, một cổ lực lượng từ ngực truyền đi khắp tay chân anh, anh ôm cô bước nhanh khỏi tiệm đồ cổ, đem cô ngôi vào trong xe, đem vật trong tay đưa cho cô: "Tạm biệt, Poppy."
Bóng dáng của Steve nhanh chóng biến mất ở góc phố, Poppy cúi đầu nhìn vật ở trong tay, là một cái thẻ chứng minh —— James · Barnes.
Poppy chưa từng ngờ rằng ngày "Thấy" đến Steve laị đến sớm đến thế.
Từ sau ngày trở về từ tiệm đồ cổ, cô chọn cho Bucky một chiếc hộp đựng tro cốt, vốn đã đặt xong hết vị trí cất, nhưng giây cuối cùng vẫn là hối hận, đem anh ấy về nhà, đặt trên kệ lò sưởi. Bucky là anh em tốt của Steve, bọn họ vẫn là nên ở cạnh nhau đi. Trên thực tế Poppy vẫn luôn có một cảm giác không thể chấp nhận, cô vẫn không thể tiếp thu được sự thật là Bucky đã chết, lí trí cô dù đã chấp nhận, nhưng là trong lòng lại cảm thấy khi chiến tranh kết thúc, Bucky sẽ lại trở về.
Vẻn vẹn chỉ một tuần trôi qua, cửa nhà cô lại bị gõ vang một lần nữa, người tới là Carter, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, lớp trang điểm trên mặt che đi bớt phần nào mỏi mệt: "Poppy, tôi nghĩ là tốt nhất cô nên đi theo chúng tôi một chuyến."
Lại một lần ngồi trên ô tô, lần này xe đi thật lâu, Carter ngồi bên cô: "Steve chấp hành nhiệm vụ, cậu ấy đang ở trên chiếc máy bay có tình báo là chứa bom nguyên tử đi đến nam cực. Chúng tôi dùng sóng vô tuyến để liên lạc cùng cậu ta, thế nhưng......"
"Thế nhưng anh ấy có khả năng sẽ không trở về phải không?" Poppy ngắm từng hàng cổ thụ vụt qua bên đường, trong lòng lại không có cái gọi là đau khổ tột cùng, ngược lại là cảm giác mơ hồ cùng mờ mịt. Khi một anh hùng xuất hiện, luôn sẽ đi kèm với hi sinh và rời đi, luôn là như thế, Steve cũng sẽ như thế. Gương mặt của cô được tấm kính cửa phản lại rõ ràng, xinh đẹp đến rung động lòng người, biểu tình như là một chú nai mờ mịt lạc đường.
Trong xe không còn ai nói gì nữa, đến khi xe đến một khu đất trống hoang phế, Carter áy náy đưa tay che mắt cô lại, dắt cô đi một quãng đường thật dài, Poppy chỉ có thể nghe thấy tiếng gió nức nở của buổi đêm. Sau đó băng mắt được gỡ ra, cả hai đang đứng trên một hành lang điều khiển.
"Đó chính là thiết bị liên lạc vô tuyến, ấn nút màu đỏ kia xuống liền có thể nói chuyện, Steve đang kết nối."
"Cảm ơn cô, Carter." Poppy mỉm cười với cô ấy, không biết bản thân cười là đến miễn cưỡng như thế nào.
Carter đưa tay lên vai mình, ý bảo mọi người ở phòng điều khiển đều đi ra ngoài,cô ấy đi ra xau cùng, thời điểm đóng cửa nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của cô gái nhỏ, ấn xuống cái nút.
"Steve?"
"Poppy." Bên kia lập tức có tiếng trả lời, giọng nói của Steve vẫn như thế, tầm ổn cùng đáng tin cậy.
Có một vài giây ngắn ngủi bị ngưng trệ, Poppy suy nghĩ một chút, cười rộ lên: "Bây giờ là mấy giờ rồi, Steve?"
"5 giờ hơn 3 phần."(5h45)
"Mặt trời mọc ở nam cực đẹp không?"
"...... Rất đẹp."
"Em mong ràng có thể cùng anh chiêm ngưỡng"
"Chắc là lần sau đi?" Steve buông một câu đùa, hai vợ chồng ngây ngốc mà cười rộ lên.
"Steve......"
"Anh đây, Poppy."
"Em sẽ ở Brooklyn chờ anh, còn có Bucky nữa, em và anh ấy sẽ chờ. Chờ anh cứu vớt thế giới xong, chúng ta có thể cùng nhau mở một cửa hàng nhạc cụ, đàn violin của em sắp bị sâu mọt hết rồi."
"Poppy...... Tít tttttt ——" thiết bị vô tuyến phát ra âm thanh chói tai, Steve ở đầu bên kia sóng đã hoàn toàn ngắt. Poppy mờ mịt nhìn ô kính trươc mắt, hé miệng muốn khóc, lại phát hiện chính mình chỉ có thể giống một chú cá sắp chết mà thở dốc dồn dập, nước mắt tuông trào tuỳ ý rơi từ hốc mắt không ngừng.
【 Poppy, hít sâu. 】mơ hồ trong tầm mắt xuất hiên một con mèo Ba Tư màu trắng, Alpha ngồi trên đùi cô chân trước đưa cao lau đi nước mắt của cô gái, 【 hít sâu, Steve còn chưa chết. 】
"Al...... Alpha?" Hô hấp Poppy có chút chậm lại, nghẹn ngào kêu gọi tên bạn mình.
【 Là tôi, Poppy, cậu đã làm rất tốt. 】Hai chân trước của mèo Ba Tư đặt lên vai cô, dùng chòm râu nhẹ nhàng thân mật cọ lấy gương mặt cô, phát ra tiếng an ủi lộc cộc lộc cộc.
Poppy bình tĩnh trở lại, đôi mắt có chút khô: "Steve không có chết sao?"
【 Đúng vậy, hiện tại chính là sự kiện quan trọng. Xin lỗi Poppy, ở thế giới này tôi không thể cho cậu được nhiều nhắc nhở, trên thực tế nếu không phải bởi vì trước đó cậu làm mọi thứ rất tốt, tôi cũng không thể nào xuất hiện được. Năng lượng của tôi còn quá ít. 】
"Tôi còn có thể nhìn thấy anh ấy sao?"
【 Đúng vậy...... Đây cũng là điều tôi muốn nói với cậu. Steve sẽ tỉnh lại ở 70 năm sau, tôi vốn là có thể cho cậu một bước nhảy vọt thời không ngay, nhưng năng lượng của tôi không có đủ. 】Poppy im lặng lắng nghe, duỗi tay xoa đầu Alpha, ý bảo nó tiếp tục nói.
【Cho nên, quá trình nhảy vọt có thể xuất hiện một vài vấn đề, hơn nữa trong suốt quá trình sẽ cực kì đau đớn......】 nó tạm dừng một chút, 【 Thật sự phi thường xin lỗi, Poppy, là năng lực của tôi không đủ. 】
"Không có việc gì, Alpha, tôi tin là cậu đã cố gắn hết sức rồi" Poppy hôn hôn lên đầu bạn mình, cười rộ lên, "Hơn nữa tôi còn có hy vọng có thể thấy Steve, như thế không phải rất tốt sao. Không cần tự trách, nếu không phải nhờ cậu, tôi đã sớm biến mất. Đến đây đi, Alpha, tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi."
【 Khởi động bước nhảy thời không ——10%】
【 Bước nhảy hoàn thành ——100%】
【 Nhiệm vụ 2 kích hoạt 】
【 Năng lượng hệ thống không đu, khởi động chế độ ngủ đông 】
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Tống Anh Mỹ - Giấc Mộng Đẹp Của Siêu Anh Hùng
- Chương 8: (7) NGƯỜI BỆNH CÔ ĐỘC