Chương 45 (2)

Ngày hôm sau, khi mặt trời sắp lặn, Trương Lô cùng với một người bằng hữu, ngồi nói chuyện rất lâu.

Bằng hữu mà hắn đang nói chuyện là Lục Tiều, nhi tử thứ hai của Hầu gia. Lục Tiều tới quận Hàm Phụ vì công việc liên quan đến một dự án xây dựng quan trọng trong Quận thành. Đây vốn là việc mà trước đây Đàm quận thừa chịu trách nhiệm, nhưng do Đàm quận thừa đã bị điều đi nơi khác nên Thẩm Đinh đã tiếp quản.

Thẩm Đinh thấy quy trình xây dựng trước đây quá phức tạp, việc phòng thủ cũng chỉ là hình thức. Vì vậy, Thẩm Đinh đã bẩm báo vấn đề lên Kỳ Trường Yến. Sau khi nghe qua, Kỳ Trường Yến đích thân đi kiểm tra thực địa, rồi đề xuất cụ thể các chi tiết cần thay đổi, trình lên bệ hạ.

Cuối cùng, bệ hạ đã phê duyệt tấu chương của Kỳ Trường Yến, phái Lục Tiều- người có kinh nghiệm nhất về việc xây dựng công trình, đến để hỗ trợ hoàn thành công sự.

Vì vậy nên Lục Tiều mới đến quận Hàm Phụ.

Lục gia và Trương Lô có mối quan hệ tương đối thân thiết, vì thế hai người cũng có giao tình. Lúc này nghe Trương Lô than phiền Kỳ Trường Yến đã ra tay với hắn, Lục Tiều tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Kỳ Trường Yến có tính cách như vậy sao?”

Trương Lô nhìn biểu cảm của Lục Tiều, thấy Lục Tiều có vẻ không tin. Điều này khiến Trương Lô không khỏi tức giận, bởi không chỉ Lục Tiều mà ai hắn kể cũng đều có cùng phản ứng. Tất cả đều không tin, khiến hắn có cảm giác như mình bị xử oan mà không ai tin tưởng.

Bực bội, Trương Lô đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào mặt mình: "Ngươi nghĩ ta sẽ đem mặt mũi của mình ra để đùa giỡn hay sao?"

Lục Tiều cười nhẹ: "Chẳng lẽ không phải?"

Trương Lô hừ lạnh: "Ngươi tin rồi đúng không?"

Lục Tiều gật đầu: "Đúng vậy."

Ngay lập tức, Trương Lô nói: "Vậy ngươi phải giúp ta trả thù!"

Lục Tiều im lặng một lúc, sau đó nói: "Bệ hạ phái ta đến đây vì một nhiệm vụ quan trọng. Nếu có sai sót gì xảy ra, không phải chỉ Kỳ Trường Yến gặp rắc rối, mà ta cũng khó tránh khỏi liên lụy."

Trương Lô hiểu ý, liền vẫy tay: "Ta không bắt ngươi cản đường hắn trong chuyện này, chỉ cần tìm vài việc nhỏ nhặt gây chút phiền toái cho hắn là được. Ta nuốt không trôi cục tức này."

Chỉ cần vậy thôi? Lục Tiều gật đầu.

Tuy nhiên, hắn vẫn cảnh báo trước: “Đừng kỳ vọng quá cao.”

Kỳ Trường Yến là người có bản lĩnh. Nếu bị hắn ta phát hiện ra điều gì, Lục Tiều sẽ rút lui ngay lập tức. Lúc đó thì tình huynh đệ là gì, Lục Tiều cũng không quan tâm đến nữa.

Trương Lô tỏ vẻ hiểu ý và gật đầu, lại rót rượu mời Lục Tiều như một lời cảm ơn.

Sau đó, hai người tiếp tục uống đến lúc mặt trời lặn. Khi uống xong, Trương Lô còn có công việc khác nên phải rời đi trước.

Lục Tiều rời đi sau Trương Lô một bước. Lúc rời khỏi tửu lâu, hắn cố ý đi bộ một đoạn để ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.

Khi đi được một quãng, Lục Tiều đột ngột dừng lại. Phía trước hắn có một chiếc xe ngựa lao nhanh đến, và không xa chỗ đó, một cậu bé đang ngồi chơi dưới đất, ngay trên đường mà xe ngựa sắp lao qua.

Lục Tiều lập tức rùng mình, vội bước nhanh đến, nhanh chóng bế đứa trẻ lên, tránh kịp trước khi xe ngựa lao qua sát bên cạnh. Lục Tiều phản ứng nhanh nhẹn, tránh khỏi cú va chạm với xe ngựa.

Điều kỳ lạ là chiếc xe ngựa suýt gây tai nạn này không hề dừng lại mà tiếp tục lao đi.

Lục Tiều thả đứa trẻ xuống, cau mày nhìn theo chiếc xe ngựa. Khi đang nhìn theo, hắn nghe thấy một giọng trẻ con reo lên: "Nhìn xem!”

Nghe vậy, Lục Tiều quay lại, ánh mắt đầu tiên thấy một bé gái trắng trẻo dễ thương đang nhìn mình, bên cạnh bé gái là một nữ nhân xinh đẹp, mỹ mạo phi phàm.

Lục Tiều nhìn thêm một lúc, rồi bất ngờ khi nhận ra nữ nhân này dường như cũng quen biết mình, nàng gật đầu chào hắn. Lục Tiều có chút bối rối, nhưng lúc này, nàng đã nắm tay bé gái rời đi, phía sau là các ma ma và tỳ nữ đi theo.

Lục Tiều không khỏi tự hỏi liệu mình đã từng gặp nàng ở đâu. Hắn suy nghĩ một lúc nhưng không nhớ ra.

Tuy nhiên, không lâu sau đó hắn đã biết nàng là ai. Nàng chính là phu nhân của Kỳ quận thủ, người mà trước đó Trương Lô đã than phiền với hắn.

Ngày hôm sau, khi đến Quận thủ phủ để thăm viếng, hắn lại gặp nàng. Lần này, nàng không còn ăn mặc giản dị như hôm trước, mà đã trang điểm kỹ càng với trang sức vàng và bộ diêu.

Tại sao hắn lại chú ý đến những chi tiết trang sức này? Có lẽ bởi mỹ nhân thường thu hút ánh nhìn của người khác, khó tránh khỏi ánh mắt của hắn cũng bị thu hút.

Lục Tiều cười, rồi thuận miệng hỏi Kỳ Trường Yến: "Hôm qua trên phố, ta có gặp phu nhân. Dường như phu nhân nhận ra ta?"

Yến Ương gật đầu, nhìn sang Kỳ Trường Yến, rồi nói: "Kỳ thi mùa xuân yết bảng lần trước, ta có cùng đại tẩu và các con đến xem. Khi đó đã gặp qua Lục đại nhân một lần.”

Lục Tiều chợt hiểu ra, thì ra là vậy.

Kỳ Trường Yến cũng gật đầu. Lục Tiều từng là Thám Hoa của năm đó, tài mạo đều xuất chúng.

Tuy nhiên, Kỳ Trường Yến cũng nghe nói Lục Tiều có mối quan hệ khá thân thiết với Trương Lô, hôm qua hai người đã gặp nhau. Kỳ Trường Yến không để lộ cảm xúc, nhưng trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhiệm vụ lần này có thể sẽ không suôn sẻ như mong đợi.