Chương 41

Tiểu đồng vâng một tiếng, vội vàng che ô rồi nhanh chóng tiến lên phía trước dẫn đường.

Kỳ Trường Yến bước đi trong mưa rất nhanh.

Thậm chí, tiểu đồng cũng bị bỏ lại phía sau. Vì vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là phải quay lại chờ tiểu đồng đó.

Sau hai lần bị chờ đợi như vậy, tiểu đồng mới cảm thấy sắc mặt của vị đại nhân này dần trở nên u ám, còn thiếu đi vẻ kiên nhẫn. Khuôn mặt tiểu đồng trở nên ngượng ngùng, lại nghĩ đến thân phận của đối phương, hắn ta liền dứt khoát chạy nhanh lên phía trước để dẫn đường.

Chạy được một lúc, cuối cùng tiểu đồng cũng thấy rừng trúc phía trước, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Hắn ta vội vàng giơ tay chỉ, trong màn mưa rơi ào ào, tiểu đồng lớn tiếng nói: "Đại nhân, ngay phía trước kia rồi!"

Kỳ Trường Yến không cần hắn ta chỉ, đã sớm nhìn thấy.

Chỉ thúc giục hỏi: "Nàng ấy tránh mưa ở đâu?"

"Trong rừng trúc có một cái lều uống trà được dựng bằng cột gỗ và rơm rạ, phu nhân và tiểu công tử cùng với vài nha hoàn đang tránh mưa ở đó."

"Đi tới bằng đường nào?" Lại một giọng nói của Kỳ Trường Yến vang lên.

Tiều đồng nhón chân chỉ: "Đường này, cứ đi thẳng theo lối nhỏ trải đá là tới."

Nói xong, sợ Kỳ Trường Yến không nhìn rõ hướng mà hắn ta chỉ, hắn ta cố ý nghiêng ô sang một bên để vị Quận thủ đại nhân có thể thấy rõ tay hắn ta chỉ hướng nào. Nhưng khi vừa nghiêng, hắn ta không biết đại nhân có nhìn thấy không, chỉ biết trong chớp mắt, trước mặt trở nên tối sầm lại. Kỳ Trường Yến đã bước nhanh vượt qua hắn ta, đi thẳng theo lối đá nhỏ về phía sâu trong rừng trúc.

Tiều đồng vội vã đuổi theo.

Những người hầu cận và nha hoàn theo sau mang ô cũng tăng tốc theo.

Sau một chén trà, khoảng cách giữa tiểu đồng và Kỳ Trường Yến ngày càng xa, vì vậy, khi hắn đến chỗ lều trà, vị Quận thủ đại nhân đã đến nơi từ lâu.

Hắn ta nhanh chóng bước lên, chuẩn bị nghe lệnh.

Lúc này, Kỳ Trường Yến đã quan sát qua Yến Ương và Tễ An, cả hai đều ướt hơn cả hắn, nhưng may mắn chưa đến mức ướt đẫm toàn thân.

Hắn đưa khăn cho Yến Ương lau mặt, rồi nhận lấy chiếc ô mà tiểu đồng vừa đưa tới, để nha hoàn giương lênm che cho Yến Ương.

Sau khi nha hoàn đã che ô, Kỳ Trường Yến nhìn ra ngoài mưa, rồi nhìn về phía Yến Ương, trầm ngâm một lúc, nói: "Ra khỏi rừng trúc, chúng ta sẽ về nhà."

Yến Ương gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy, cả người đã ướt thành ra thế này, nàng cũng không muốn ở lại nhà người khác thêm nữa.

...

Sau một chén trà, Kỳ Trường Yến và Yến Ương một trước một sau đội mưa ra khỏi rừng trúc. Khi đi, Kỳ Trường Yến thỉnh thoảng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Yến Ương.

Đi được một lúc, khi trở lại khu vườn, Kỳ Trường Yến đã thấy Quận thừa và Quận thừa phu nhân đang chờ tránh mưa ở nơi có thể trú.

Kỳ Trường Yến tiến lên cảm tạ.

Đàm Quận thừa lắc đầu: "Hạ quan hổ thẹn, là hạ quan chuẩn bị không chu đáo, khiến ngài và phu nhân bị dính mưa, nào có thể nhận cái cảm tạ này của ngài."

"Hạ quan đã chuẩn bị sẵn than lửa, ngài và phu nhân mau vào nhà sưởi ấm đi..."

Áo đã khô, các tỳ nữ cũng có thể vào phục vụ! Hắn còn đặc biệt chia ra mấy căn phòng khác nhau, đảm bảo rằng Kỳ Trường Yến sẽ không bị con cái quấy rầy!

Đàm Quận thừa nồng nhiệt nhưng không ngờ người trước mặt lại thẳng thừng từ chối. Hắn nói phu nhân và nhi tử đều đã bị ướt, không tiện làm phiền nữa nên quyết định về nhà ngay.

Đàm Quận thừa: "..."

Mở miệng muốn giữ lại.

Nhưng Kỳ Trường Yến đã nể mặt ông ta rất nhiều. Hắn cũng đã nói lời cảm tạ, còn cất công đến đây một chuyến. Bây giờ cả người Yến Ương và Tễ An đều đã bị ướt, hắn làm sao còn kiên nhẫn ở lại?

Cuối cùng, Kỳ Trường Yến chỉ gật đầu chào một tiếng rồi dẫn Yến Ương và các con rời khỏi Quận thừa phủ.

Hắn không để ý đến sắc mặt đang dần khó coi của Đàm Quận thừa, Kỳ Trường Yến sau khi lên xe ngựa đã bảo Hứa Ký trả lại ô giấy dầu cho Quận thừa phủ rồi lập tức giục phu xe nhanh chóng về phủ.

Chỉ trong chốc lát, mấy chiếc xe ngựa phóng đi xa.

Đàm Quận thừa đứng ở cửa chính tiễn khách, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, sắc mặt càng lộ ra vẻ khó chịu.

...

Khi về đến phủ, trời vẫn mưa.

Quản gia trong phủ bước lên giương ô đón nhị gia và phu nhân xuống xe ngựa.

Kỳ Trường Yến cầm lấy ô trong tay quản gia, chỉ về phía một chiếc khác: "Đi che cho Thiều Thư và Tễ An."

Quản gia đáp: "Vâng."

Ông nhanh chóng mở một chiếc ô khác, bước lên che cho hai tiểu chủ tử xuống xe.

Trong lúc cẩn thận che chở không để tiểu chủ tử bị mưa tạt, ông thoáng thấy bóng dáng nhị gia và phu nhân trong mưa sánh vai bên nhau.

Giọt mưa đuổi theo từng bước chân của hai người, nhị gia hơi nghiêng ô, che gần hết cho phu nhân.

Quản gia nhìn mà cười thầm, nghĩ rằng chỉ có nhị gia của mình mới biết yêu thương người khác như vậy.

...

Khi về đến chính viện, Yến Ương toàn thân ướt sũng.

Nhưng việc đầu tiên nàng làm không phải là thay y phục mà là bảo nha hoàn đi lấy nước nóng và y phục cho Tễ An, rồi sắp xếp cho Tễ An đi tắm.

Còn Thiều Thư thì chỉ ướt phần tà váy và mép giày, không cần phải tắm, chỉ cần thay quần áo là được.

Sau khi Tễ An đã đi tắm, Yến Ương bảo nha hoàn đi lấy quần áo trong phòng cho Thiều Thư, nàng sẽ tự tay thay đồ cho cô bé.

Tại sao không gọi Lý ma ma và Hoàn Chi? Bởi vì hai người họ cũng ướt cả rồi, cũng cần thay đồ.

Trong lúc nàng thay quần áo cho Thiều Thư, Yến Ương cũng thay đồ cho mình.

Mẹ con nàng thay đồ trong phòng, còn Kỳ Trường Yến thì thay đồ ở ngoài, động tác của hắn nhanh hơn nhiều so với các nàng. Hắn đã thay xong, nhìn vào phòng trong thì nghe thấy tiếng Yến Ương bảo Thiều Thư lúc thì đưa tay, lúc thì nhấc chân.

Không lâu sau, bất ngờ hắn nghe thấy tiếng cười khúc khích của Thiều Thư. Thiều Thư vừa cười xong thì nghe thấy Yến Ương cũng cười.

Rồi hắn nghe Yến Ương nói với Thiều Thư: "Được rồi, đừng nghịch nữa, đừng làm nhăn y phục của ta."

Thiều Thư rõ ràng không nghe, Kỳ Trường Yến nghe thấy Thiều Thư cười một lúc nữa, trong phòng mới yên tĩnh trở lại.

Lúc này, ngay cả Tễ An cũng đã tắm xong bước ra, nhưng cửa phòng của hai mẹ con bên trong vẫn đóng kín.

Kỳ Trường Yến tiến lên một bước, gõ cửa nói: "Đừng đùa với Thiều Thư nữa, nàng đi tắm trước đi."

Chắc là trước khi vào lều trà tránh mưa, nàng đã che cho Tễ An, tóc của Tễ An không bị ướt chút nào, nhưng tóc nàng lúc đó đã ướt khá nhiều, giờ dù có thay y phục, cũng nên tắm và gội đầu ngay.

Nhưng trong phòng không có tiếng đáp lại, Kỳ Trường Yến không khỏi cau mày. May thay, giây tiếp theo là tiếng mở cửa, vừa mở cửa ra đã thấy khuôn mặt của Yến Ương.

Tóc nàng vẫn còn ướt đẫm, chỉ có y phục trên người là đã được thay.

Kỳ Trường Yến liếc qua rồi lại nói: "Tễ An đã tắm xong rồi, người nàng cũng ướt hết, mau đi tắm đi."

Yến Ương gật đầu.

Sau đó, khi nàng tắm xong bước ra, trong phòng không còn thấy bọn trẻ, nàng hỏi thăm Kỳ Trường Yến, từ miệng hắn mới biết bọn trẻ đã về phòng mình.

Nàng gật đầu, tiếp tục sấy mái tóc đã được lau khô khoảng bảy phần trong phòng tắm. Trong lúc làm việc này, cánh tay đang cong lên của nàng đột nhiên bị ai đó nắm lấy.

Khi bị nắm lấy, chưa kịp ngước mắt lên nhìn Kỳ Trường Yến, hắn đã đưa một bát canh nóng đến trước mặt nàng.

"Canh nóng bếp vừa nấu, uống một bát."

Yến Ương đáp: "Được."

Nàng thuận tay đón lấy, uống được hai ngụm rồi mới hỏi hắn: "Chàng và các con đã uống chưa?"

Kỳ Trường Yến ngồi xuống bên cạnh nàng: "Ừ, đều đã uống rồi."

Yến Ương gật đầu, tiếp tục uống, uống đến hai ngụm cuối cùng, nàng có phần hơi gấp nên bị sặc. Yến Ương ho khan dữ dội hai tiếng, nàng cảm thấy sau lưng mình ngay lập tức bị ai đó vỗ nhẹ, rồi ngay sau đó nghe thấy tiếng hắn đột ngột tiến gần, cùng với l*иg ngực của hắn áp sát: "Bị sặc à?"

"Ừ." Đây là khi Yến Ương cuối cùng cảm thấy cổ họng mình không còn khó chịu nữa, mới trả lời.

"Về sau uống chậm một chút." Nam nhân nói.

"Biết rồi."

Yến Ương khẽ cười, cầm khăn tiếp tục lau tóc, vừa lau, hai người vừa nói chuyện. Nhưng sau một lúc lại im lặng, vì Yến Ương đang chuyên tâm lau tóc. Khi mái tóc đen đã khô, Yến Ương quay đầu lại mới thấy hắn vẫn đang ngồi bên cạnh nàng, trong lúc hai người tạm ngừng nói chuyện, hắn vẫn chưa rời đi.

Lúc này khi nàng vừa nhìn thấy hắn, hắn liền nhẹ nhàng kéo nàng lại gần, Yến Ương ngã vào vòng tay hắn.

"Khô chưa?"

"Ừ, khô rồi." Không hiểu sao, Yến Ương khẽ cười, cười xong thì mắt cong cong nhìn hắn: "Chàng không bận rộn gì sao?"

Dạo gần đây hắn ít khi có thời gian rảnh rỗi như vậy.

"Hôm nay không bận." Kỳ Trường Yến mở rộng vòng tay, ôm nàng vào lòng. Đồng thời, bàn tay hắn luồn vào tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Vuốt ve một lúc, mắt hắn nhìn nàng, khẽ mỉm cười: "Hôm nay nàng đã thấy Quận thừa không phục ta rồi chứ?"

Yến Ương gật đầu.

Gật đầu xong liền nói: "Đã biết ông ta không hài lòng vì chàng được điều đến, vậy sao hôm nay chàng vẫn đến?"

Kỳ Trường Yến ngước mắt lên, nói: "Để cho ông ta được thể diện lần cuối.”

Còn muốn xem hôm nay những người khác đến dự yến tiệc có thái độ gì, đây mới là mục đích chính của hắn.

Nghĩ đến đây, hắn khẽ cười, hóa ra không phải ai ở đây cũng đều không phân biệt rõ ràng.

Khi cười, hắn cảm thấy áo của mình bị ai đó kéo, cúi mắt xuống, nhìn thấy Yến Ương đang kéo áo mình, nàng hỏi: "Chàng cười gì vậy?"

Nụ cười dần tắt, Kỳ Trường Yến xoa đầu nàng, "Ngày mai nàng sẽ biết."

"Không thể nói bây giờ sao?"

"Ừ." Vì dù sao Thánh chỉ chưa đến, chưa thể chắc chắn điều gì.

Nhưng khi nghe vậy, nàng nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau đó làm ra vẻ không quan tâm, đẩy bụng hắn, định đứng dậy.

Kỳ Trường Yến không cản nàng đứng lên, chỉ khi Yến Ương đã đứng được nửa vai, hắn đột nhiên cúi đầu, đưa tay nâng cánh tay đang giơ lên của nàng, kéo nàng lại vào vòng tay mình. Yến Ương giữa chừng bị hắn kéo lại, không khỏi vung tay đập vào mu bàn tay còn lại của hắn. Nếu hắn không muốn nói, nàng không hỏi sâu là được. Nàng còn muốn đi xem Tễ Tuẫn nữa, nếu không đi xem, ma ma chắc sắp bị bé làm cho phát khóc rồi, dù sao thì suốt cả ngày hôm nay là lần đầu tiên bé không gặp nàng, chắc chắn đã khóc không biết bao nhiêu lần. Hắn thì hay rồi, lại còn kéo nàng lại.

"Ta đi xem đứa nhỏ đã." Yến Ương nhẹ nhàng trách móc.

Nhưng sau lời nói này, mặc dù Yến Ương nghe thấy Kỳ Trường Yến đáp một tiếng, nhưng hắn vẫn không buông cánh tay, đã không buông tay lại còn nói: "Không vội, chờ một chút."

Sao lại không vội? Chỉ cần một lúc là đủ để Tễ Tuẫn khóc thêm một chặp nữa, nàng liếc hắn một cái, vừa liếc, đã thấy hắn cong môi, ngay sau đó, nàng cảm thấy cằm hắn nâng lên, đỉnh đầu của nàng cũng thêm chút nặng, chút ấm áp, hắn hôn lêи đỉиɦ đầu nàng.

Lời trách cứ trên mặt Yến Ương không giữ được nữa, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy cằm hắn ra. Nhưng cằm hắn lại hạ xuống, lần này là một nụ cười sâu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

"Ma ma sẽ giữ Tễ Tuẫn." Hắn nói một cách lười biếng.

Nhưng cả ngày không thấy nàng, ma ma làm sao mà giữ nổi, Yến Ương nói ra điều này, nói xong, thấy mắt hắn đen lại, bàn tay vẫn siết chặt quanh eo nàng, không khỏi cười nói: "Được rồi được rồi, không đùa với chàng nữa. Nếu không đi xem Tễ Tuẫn, thì lát nữa thể nào mắt nó cũng sẽ sưng lên vì khóc mất.”

Kỳ Trường Yến lúc này mới dừng lại.

Nhưng hắn lại cúi xuống hôn môi nàng, mới chịu dừng lại.

Sau khi dừng lại, hắn lại vuốt vuốt tóc nàng, rồi mới để nàng đứng lên.

Hắn đứng dậy cùng nàng: "Ta cũng đi xem."

Yến Ương dĩ nhiên không ngăn cản hắn đi, phu thê hai người cùng nhau đến chỗ Hầu ma ma.

Hầu ma ma mừng rỡ, vội vàng bế đứa trẻ nói: "Tiểu công tử, mau nhìn xem, phu nhân và nhị gia đã trở về rồi!"

Tễ Tuẫn không tin, bé đã bị lừa bao nhiêu lần rồi, vẫn nức nở khóc.

Nhưng dù không tin, bé cũng lờ mờ qua hàng lệ lắng nghe ma ma dỗ dành mà nhìn về hướng bà chỉ. Khi tầm nhìn nhỏ bé của bé nhận ra đúng là có mẫu thân, bé lập tức không chịu ở trong vòng tay này nữa.

Lúc thì vặn vẹo, lúc thì đẩy, vội vàng giơ cánh tay mũm mĩm đòi Yến Ương bế. Yến Ương bế lấy bé, vỗ về lưng bé dỗ dành.

Vừa dỗ dành, nàng vừa hỏi Hầu ma ma đang thở phào nhẹ nhõm: "Ma ma, Tễ Tuẫn khóc mấy lần?"

Hầu ma ma thở dài: "Khóc ba lần, đều khóc vào buổi chiều."

"Sáng nay tiểu công tử vẫn ngoan ngoãn, chỉ đòi tìm phu nhân thôi, nhưng ngủ trưa dậy phát hiện phu nhân chưa về, mới khóc ba lần."

Vậy sao... Yến Ương gật đầu.

Cũng không khỏi xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, thật ra khóc ít hơn nàng dự đoán.

Nàng lại xoa trán nhỏ của bé: "Không sao rồi, nương về rồi đây."

Nói xong, lại quay sang nói với Hầu ma ma: "Ma ma vất vả rồi."

"Không sao, không sao, đều là việc ta phải làm."

Yến Ương vẫn cảm tạ.

Sau lời cảm ơn, nàng đặc biệt dặn nhà bếp tối nay chuẩn bị thức ăn phong phú hơn để thưởng cho bà.

Hôm sau, buổi chiều.

Tại nha môn của Quận thành xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Thánh chỉ từ Kinh thành truyền tới, họ nghĩ rằng Đàm Quận thừa - Đàm đại nhân vẫn sẽ tiếp tục giữ chức Quận thừa, nay sắp phải từ chức, bị điều đi quận khác đảm nhiệm chức Quận thủ.

Mọi người: "..." Nói thật, bất ngờ không thể diễn tả hết được tâm trạng của bọn họ lúc này.

Bởi vì Đàm Quận thừa đã liên tiếp giữ chức Quận thừa hai nhiệm kỳ rồi. Hồi tháng hai vừa rồi, tin tức mà Quận thừa tiết lộ đều là ông ta sẽ tiếp tục giữ chức vụ này.

Trong ba năm tới, ông ta vẫn sẽ ở Hàm Phụ.

Nào có ngờ đâu... đúng vào hôm nay, ngày mùng bốn tháng bốn! Thánh chỉ từ Kinh thành bất ngờ tuyên rằng Đàm Quận thừa bị điều đi.

Mặc dù nhìn bề ngoài thì có vẻ như được thăng chức, vẫn đảm nhiệm chức quan cao nhất của một quận - Quận thủ, nhưng ai mà không biết rằng, nơi đó xa xôi không bằng được quận Hàm Phụ. Bề ngoài có vẻ thăng chức, nhưng sao lại cảm thấy giống như bị giáng chức vậy!

Mọi người bắt đầu trao nhau những ánh mắt khó hiểu.

Về phần người trong Thánh chỉ, bản thân Đàm Quận thừa, sắc mặt ông ta đã bắt đầu trở nên cứng ngắc. Nếu không phải người truyền chỉ vẫn đang ở phía trước, sắc mặt ông ta lúc này chắc chắn đã rất khó coi.

Cái vẻ mặt cứng đờ này là kết quả của sự nhẫn nhịn hết sức có thể. Nhưng đúng lúc đó, người ở phía trước còn đổ thêm dầu vào lửa: "Tân Quận thừa Thẩm đại nhân đang trên đường tới, ngày mùng mười sẽ nhậm chức, mong Tạ đại nhân cũng chuẩn bị sẵn sàng, qua ngày mùng mười thì sớm đến nơi nhậm chức mới."

Sắc mặt Đàm Quận thừa hoàn toàn không giữ nổi nữa.

Nắm tay ông ta siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên, nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng hai tay nhận lấy Thánh chỉ, cúi đầu nói: "Thần, tiếp chỉ."

Người truyền chỉ gật đầu.

Sau đó, hắn ta không nán lại lâu, lập tức lên ngựa trở về Kinh thành.

Lúc này, Đàm Quận thừa không nói một lời nào, cầm lấy Thánh chỉ trở về chỗ làm của ông ta.

Ông ta đóng mạnh cửa lại.

Mới đóng cửa, người đi ngang qua bên ngoài đã đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn, kẻ đi ngang qua giật nảy mình, không khỏi nhăn mặt nhăn mày, rồi nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.

Trong phòng, sắc mặt Đàm Quận thừa đã xanh như tàu lá!

Rõ ràng là ông ta đã vận động ở Kinh thành để ông ta tiếp tục được giữ chức vụ này, hơn nữa những việc trong tay ông ta cũng bắt buộc phải để ông ta tiếp tục làm, nếu không đột nhiên thay người giữa chừng, chẳng phải sẽ mất thêm một công đoạn sao?

Nhưng ngay vừa rồi, ông ta lại bị thay thế.

Vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng Kỳ Trường Yến sẽ là người đi trước, dù sao ông ta cũng đã làm Quận thừa ở Hàm Phụ quận được sáu năm, còn Quận thủ thì đã thay đến ba người, ông ta tin rằng với sự vun đắp của ông ta ở đây, cùng với sự sắp xếp ở Kinh thành, thế nào cũng sẽ là Kỳ Trường Yến đi trước.

Kết quả là hôm qua ông ta mới định chuốc rượu thăm dò hắn, hôm nay đã nhận Thánh chỉ.

Đàm Quận thừa khẳng định Kỳ Trường Yến đã âm thầm ra tay.

Ông ta tức đến phát điên, không thể nhịn nổi nữa, bất ngờ đá đổ một cái ghế.

Khi rời khỏi trị sở vào buổi tối, sắc mặt ông ta càng không che giấu nổi sự khó chịu, suốt dọc đường về mặt ông ta cứ hằm hằm, trên đường không giao tiếp với bất cứ ai.

Bầu không khí trong trị sở vì hành động này của ông ta trở nên càng vi diệu hơn.

Đặc biệt, những người trước đây lén lút theo phe của Quận thừa, giờ đều rơi vào cảnh vừa ngượng ngùng, tiến thoái lưỡng nan.

Hồi tháng ba, bọn họ lén nghe theo lời của Quận thừa, đối với tân Quận thủ cũng nhiều lần làm khó dễ, nhưng bây giờ, Đàm Quận thừa sắp bị điều đi...

Mấy người đó bỗng có cảm giác như ngồi trên đống lửa, đêm về đến về phủ, trằn trọc khó ngủ, lo rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ đột ngột bị điều đi.

...

Ngày mùng mười tháng tư, tân Quận thừa Thẩm Đinh đến nhậm chức, cùng Đàm Quận thừa tiến hành bàn giao.

Nhưng Đàm Quận thừa hoàn toàn thể hiện thái độ tiêu cực và hời hợt, ông ta chỉ giao lại những việc trong tay cho Thẩm Đinh, những việc Quận thừa cần làm cũng giao lại cho hắn, còn phải làm như thế nào, cần chú ý điều gì, ông ta không nói một lời.

Ngoài ra, lúc chuyển ra khỏi Quận thừa phủ, ông ta còn cố ý bảo gia nhân không cần vội, cứ từ từ dọn dẹp.

Vì vậy, Thẩm Đinh phải ở tạm tại trị sở sơ sài suốt ba đêm, đến khi Đàm Quận thừa phải lên đường nhậm chức mới có thể dọn vào Quận thừa phủ.

Thẩm Đinh suýt nữa đã chửi bậy.

Đặc biệt, khi vào Quận thừa phủ xem xét, thấy trong phủ tuy không đến nỗi lộn xộn, nhưng có một vài thứ thực sự khiến người ta không thể chịu nổi.

Ví dụ, những chiếc ghế tốt của gần như tất cả các gian phòng chính đều bị cào rách không ra hình dạng. Hoặc chỉ mới ở một ngày, ngày hôm sau quản gia trong phủ đã đến báo rằng chỗ này thiếu ngói, chỗ kia dột mưa...

Thẩm Đinh nổi giận, không thể kìm nén, chửi thề một câu: "Tiểu nhân!"

Không chỉ làm khó dễ trong công việc, ông ta còn cố tình làm cho Quận thừa phủ trở nên tồi tệ đến mức khiến người ta khó chịu!

Nếu không phải ông ta đã rời khỏi quận Hàm Phụ, thì Thẩm Đinh tức đến mức muốn đến cửa mắng chửi ông ta một trận! Đương nhiên, hắn cũng không nuốt trôi cục tức này, hôm đó liền viết thư cho một người thân, người đó vừa khéo là một ngự sử!

Vì vậy, không lâu sau đó, Hoàng đế trong buổi triều kiến buổi sáng đã thấy có ngự sử dâng sớ, nói về thủ tục của các quan chức trong triều đình khi rời nhiệm sở.

Trong đó, đưa ra ví dụ về vị Quận thừa trước đây là họ Đàm, tất nhiên không chỉ có ông ta, còn có những người khác, chỉ là những người khác không có chức quan cao như họ Đàm.

Hoàng đế nghe xong, trên đại điện không nói gì. Nhưng về sau, các quan viên địa phương khi được điều chuyển, đều đồng thuận ngầm là khi rời khỏi phủ đệ không cố ý phá hoại. Vì bọn họ nghe nói rằng, vị Đàm Quận thừa kia sau khi được thăng chức nhưng thực ra là giáng chức, mới đến nơi nhậm chức không lâu thì đã bị Hoàng thượng trách mắng một phen. Bọn họ cũng không muốn đâm đầu vào chỗ chết vào lúc này.

...

Về phần Thẩm Đinh, kể từ lần gửi thư cho người thân làm ngự sử, hắn đã bận rộn đến mức không có thời gian để đặt chân xuống đất, vì những công việc mà Đàm Quận thừa đảm nhận hắn cần phải nhanh chóng nắm bắt.

May mắn thay, tuy Đàm Quận thừa không phải người tốt, nhưng những người khác trong trị sở lại rất hợp tác. Ban đầu hắn còn nghĩ, may mà trong ổ này chỉ có mỗi họ Đàm là khác biệt, nếu không thì hắn thật sự sẽ phải đau đầu. Nhưng sau đó hắn mới biết không phải như vậy, sở dĩ mọi người trong trị sở bây giờ phối hợp như vậy, là vì họ có phần e ngại Quận thủ đại nhân.

Đây là điều hắn nghe được từ một đồng liêu khi uống rượu, đối phương nói trong lúc say.

Người đó uống say khướt, mặt đỏ bừng, thở dài nói với hắn: "Ngươi không biết đâu, trước Quận thủ đại nhân đến đây thì không phải thế này đâu, không ít người đều có những toan tính riêng của mình!"

"Đặc biệt là những người đi theo Đàm Quận thừa lúc đó, không ít lần gây khó dễ, làm Quận thủ đại nhân gặp không ít phiền phức. Sau đó là chuyện Đàm Quận thừa âm thầm bị một đạo Thánh chỉ bất ngờ điều đi..."

Mọi người mới chợt hiểu rằng, thế lực phía sau Quận thủ đại nhân không chỉ là vẻ bề ngoài có sức uy hϊếp mà thôi, mà là thật sự có thể động chạm đến căn cơ của họ, thế nên tất cả mới đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.

Bây giờ, đối với những việc mà Quận thủ đại nhân giao phó, không dám đảm bảo hoàn thành tròn trịa mười trên mười, thì ít nhất cũng phải làm được bảy đến tám phần.

Thẩm Đinh: "..." Thì ra là còn có chuyện này nữa.

Thì ra, trước khi nhậm chức, phụ thân hắn gửi thư bảo hắn đến quận Hàm Phụ chỉ cần chăm chỉ làm việc là có ý này.

Dưới cơ một người như vậy, đúng là không dám có suy nghĩ gì khác.

Hôm sau, cuối tháng tư.

Yến Ương cùng cả nhà ra ngoại ô thành chơi, vì Thiều Thư gần đây đang học nhận biết thảo dược với Hầu ma ma, muốn tự mình đi tìm kiếm, cả nhà vì vậy liền đến vùng ngoại ô phía Đông.

Thiều Thư ngay khi còn trên xe ngựa đã vui mừng không dứt, xuống xe rồi lại càng hớn hở chạy đi, không ai ngăn được.

Chẳng bao lâu, trong tay cô bé đã cầm mấy bông hoa chạy về, nhón chân hỏi ma ma: "Hầu ma ma, đây là hoàng hoa địa đinh() không? Con hái đúng rồi phải không?"

(*): Hoàng hoa địa đinh là tên gọi khác của bồ công anh. Dùng để điều trị các bệnh về da, ghẻ, ngứa do nấm…

Hầu ma ma mỉm cười gật đầu: "Đúng, Thư tỷ hái đúng rồi."

Thiều Thư gật đầu nhỏ, vui mừng không ngớt.

Sau đó lại chạy đến chỗ Yến Ương và Kỳ Trường Yến, giơ cao cho hai người xem.

Yến Ương nói: "Để ta xem nào."

Thiều Thư nhón chân, giơ hoa lên cao hơn nữa.

Kỳ Trường Yến cũng cúi đầu liếc nhìn, hắn nhận ra loài hoa này, nó rất phổ biến, hắn cũng biết nó có tác dụng thanh nhiệt, giải độc.

Yến Ương cũng biết, ở nhà cũ trước đây, hoa này mọc dại đầy sân.

Nàng xoa đầu nhỏ của Thiều Thư, khen ngợi một câu.

Thiều Thư tràn đầy năng lượng, lại tiếp tục chạy đi tìm, còn tìm thấy xuyến thảo(*), thậm chí còn tìm được một vài loại rau dại có thể ăn được.

(*): Xuyến thảo hay còn được gọi là thiến thảo, dùng để chữa các bệnh như chảy máu cam, ho ra máu…

Những thứ này được bỏ vào chiếc giỏ nhỏ cô bé đeo trên vai, bận rộn một lúc, cuối cùng cũng thu được nửa giỏ, cô bé mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Cô bé chạy nhanh về đòi Yến Ương cho uống trà.

Yến Ương đợi cô bé uống xong, nhìn trời: "Về thôi?"

Chậm hơn nữa thì mặt trời sẽ càng gay gắt.

Thiều Thư gật đầu đáp lại.

Buổi trưa, phòng bếp mang ra đĩa rau dại mà Thiều Thư đã hái, đặt lên bàn của chủ nhân. Thiều Thư rất vui, ăn được không ít.

Còn hỏi Yến Ương khi nào thì lại đi tìm thảo dược, hái rau dại.

Yến Ương nói: "Thích lắm sao?"

"Dạ!" Thiều Thư mạnh mẽ gật đầu.

Yến Ương nói: "Vậy đợi con học nhận biết thêm một số loại thảo dược nữa, ta sẽ dẫn con đi tiếp."

"Được!" Thiều Thư cười tít mắt.

Tiểu nhi nữ cười tít mắt, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của cô bé giống y như Yến Ương lúc vui vẻ, Kỳ Trường Yến giơ tay, xoa xoa đầu cô bé.

Ngày mùng tám tháng năm, Yến Ương một lần nữa đưa Thiều Thư đi tìm thảo dược.

Lần này chỉ có nàng, Thiều Thư và Tễ Tuẫn, Kỳ Trường Yến phải trực, không có thời gian, Tễ An phải học, cũng không có thời gian.

Lần này Thiều Thư tìm được ngải diệp(*), và một loại cúc hoa có thể làm thuốc.

(*): Ngải diệp hay còn gọi là ngải cứu. Giúp làm ấm dạ dày, điều hòa huyết mạch, kinh nguyệt bế tắc…

Nhưng chỉ tìm được một hai loại đó nàng cũng rất thỏa mãn, trên đường về vẫn luôn vui vẻ trêu đùa Tễ Tuẫn.

Yến Ương mỉm cười nhìn tiểu nhi nữ. Nhưng đến khi vào cổng thành, nàng lại không thể cười được nữa, vì nàng nhìn thấy một người mà đã lâu nàng không gặp.