Chương 40

Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng khóc trong trẻo của trẻ nhỏ.

Kỳ Trường Yến khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng quyết định của mình là hoàn toàn đúng đắn.

Có trẻ con trong phòng thì chẳng lúc nào yên tĩnh được.

Vì vậy, hắn lại nói: “Sáng mai thu dọn đồ đạc đi, buổi chiều bên Quận thủ phủ sẽ đến báo là đã dọn dẹp xong, ta sẽ bảo Hứa Ký lập tức đi thông báo với nàng.”

Yến Ương bật cười nhẹ, đáp: “Được.”

Ngày hôm sau, vào buổi trưa.

Người của Hứa Ký phái đến sớm hơn dự kiến, Kỳ Trường Yến hôm qua nói là chiều, nhưng mới vừa ăn trưa xong, người đã đến rồi.

Người đến cúi đầu: “Phu nhân, bên Quận thủ phủ đã dọn dẹp xong rồi.”

“Tiểu nhân cũng đã điều mấy chiếc xe ngựa, nhận lệnh đến giúp phu nhân chuyển đồ.”

Yến Ương gật đầu: “Được.”

Nàng quay đầu báo với Lý ma ma, bảo bà dẫn người mang những rương hòm đã thu dọn từ sáng đi.

Tất nhiên, đồ đạc được chuyển ra từ cửa sau của tiểu viện, không đi qua cửa chính của Trị sở.

Lý ma ma đáp lời ngay, lập tức dẫn người thu xếp.

Khi họ tới lui chuyển đồ, Thiều Thư tò mò đứng bên cạnh quan sát, nhìn một lúc, rồi cũng chạy ra chạy vào theo giúp chuyển đồ.

Nhưng những gì cô bé chuyển chỉ là mấy món nhỏ, mà cũng là vì Yến Ương thấy cô bé đứng ngồi không yên, rất muốn tham gia, nên chỉ vào mấy bộ y phục mới thu dọn xong, bảo bé mang đến để vào cái rương nhỏ bên cạnh.

Thiều Thư nghe xong thì vui mừng khôn xiết.

Bé ôm lấy tay mẫu thân một cái, rồi phấn khởi chạy đi lấy y phục.

Cô bé còn cẩn thận gấp gọn từng cái, nhưng sau khi hết y phục để lấy, cô bé lại quay đầu nhắm đến mấy thứ khác.

Cô bé chạy vào phòng, gom hết chén bát lớn nhỏ mà mẫu thân định để lại dự phòng vào một ngày nào đó quay lại, đều đem gói vào.

Yến Ương nhìn nhi nữ mải mê chơi đùa, chuyển hết thứ này đến thứ kia, đến nỗi tay đỏ cả lên mà vẫn không thấy mệt, cũng không thấy lạnh, nên nàng để mặc cô bé chơi đùa.

Thiều Thư nghĩ mình thật giỏi giang, cuối cùng khi đã dọn dẹp sạch sẽ trong phòng, thấy mẫu thân gọi chuẩn bị lên xe ngựa để đi, cô bé lập tức chạy tới: “Dạ.”

Quận thủ phủ cách Trị sở không xa, ngồi xe ngựa chỉ mất chừng một khắc cộng thêm thời gian uống một chén trà là đến.

Vừa vào Quận thủ phủ, Lý ma ma liền quan sát kỹ lưỡng xung quanh, nhìn qua một lượt, trong lòng thầm nghĩ gia quyến của Quận thủ tiền nhiệm cũng là người gọn gàng, không để lại việc gì cần phu nhân phải bận tâm.

Bà bẩm báo lại việc này với Yến Ương, nàng rất hài lòng, ai mà muốn dọn vào một nơi bị người khác làm bừa bộn không ra hình thù gì chứ.

Khen ngợi vài câu, sau đó dặn dò: “Bà dẫn người dọn dẹp sạch sẽ tất cả các phòng một lần.”

“Vâng!”

Lý ma ma nhanh chóng bắt tay vào việc, và đã kịp hoàn thành trước khi trời tối, ít nhất cũng đã dọn dẹp xong toàn bộ chủ viện.

Tối hôm ấy, không giống như đêm đầu tiên ở Hàm Phụ phải lấy cơm từ quán về, tối nay bữa cơm được ăn ngay trong Quận thủ phủ, đầu bếp vẫn là người được đưa từ Quốc công phủ đến, không cần vội vã tìm người.

Thiều Thư và Tễ An ăn ngon miệng, ăn đến khi bụng nhỏ phình tròn.

Yến Ương thấy vậy thì bảo Lý ma ma đi lấy nước sơn trà từ nhà bếp, rồi đưa mỗi đứa một chén để uống.

Kỳ Trường Yến đợi bọn trẻ uống xong, mới nói ra chuyện đã được tìm tiên sinh: “Ngày mai ta sẽ dẫn con và Thiều Thư đến bái kiến tiên sinh.”

Tễ An gật đầu: “Dạ.”

Yến Ương nhìn sang Kỳ Trường Yến, hỏi: “Tiên sinh mới tìm lần này cũng là ở cùng một chỗ?”

Kỳ Trường Yến gật đầu: “Đúng vậy.”

Nhưng chỉ sau mấy ngày, khi đến ngày nghỉ đầu tiên, Tễ An và Thiều Thư đều không muốn đến học đường đó nữa.

“Không muốn đi?” Kỳ Trường Yến nheo mắt lại, rồi gật đầu, hỏi: “Vì sao?”

Tễ An nói: “Con đã học xong ‘Mạnh Tử’* rồi, con đã nghiêm túc nói với tiên sinh rằng con đã học đến đâu, nhưng tiên sinh lại nói rằng con còn nhỏ, nên bắt con học lại từ đầu với ‘Đại Học’*.”

(*): Tứ Thư (四書) là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm: Đại Học (大學), Trung Dung (中庸), Luận Ngữ (論語), Mạnh Tử (孟子)

Thậm chí thực ra “Trung Dung” Tễ An cũng đã học rồi, Tứ thư cậu đều thuộc lòng cả, nhưng lúc đó cậu nghĩ tiên sinh có lẽ thấy cậu học chưa sâu, muốn cậu học chắc hơn, nên mới nhất định bắt cậu học lại từ đầu. Cậu bé nghĩ rằng sau này khi tiên sinh thấy được sự chăm chỉ của cậu, thầy sẽ bắt đầu dạy cậu từ “Trung Dung”. Nhưng mấy ngày qua học, cậu cảm thấy tiên sinh chỉ muốn khẳng định uy quyền của mình thôi.

Tất nhiên, không thể nói rằng tiên sinh này không tốt, chỉ là cậu bé không cảm thấy thoải mái khi học dưới sự chỉ dạy của tiên sinh ấy.

Kỳ Trường Yến trầm ngâm.

Suy nghĩ một lát, hắn lại nhìn Thiều Thư: “Thiều Thư, tại sao con cũng không muốn đi?”

Thiều Thư do dự một lúc.

Sau đó cô bé xoa xoa bàn tay nhỏ của mình, rồi chìa ra, nói: “Tiên sinh đánh vào lòng bàn tay con.”

Sắc mặt Kỳ Trường Yến trầm xuống.

Hắn gửi nhi nữ đến đó không phải để bị đánh, hơn nữa tính cách của Thiều Thư tuy có phần hoạt bát, nhưng từ trước đến nay cô bé luôn nghe lời, chưa bao giờ làm điều gì vượt quá giới hạn.

“Tiên sinh đánh con khi nào?”

Thiều Thư ban đầu không muốn nói, vì trước đây ở Cửu Kê cũng từng bị đánh vào lòng bàn tay một lần, nhưng lần đó đúng là lỗi của cô bé, nên cô bé chưa từng nói với phụ mẫu.

Lần này lại bị phạt, cô bé dù cảm thấy mình không sai nhưng vẫn sợ là mình có lỗi mà không nhận ra, nên không nói gì. Nhưng sau mấy ngày học, cô bé càng ngày càng không thích, vì tiên sinh chỉ dành rất ít thời gian dạy chữ và đọc sách, còn lại toàn dạy cô bé cách làm một cô nương thục nữ đoan trang, từ cách ngồi, cách đứng, đến thêu thùa, cầm kỳ thi họa. Tất nhiên trong đó có những thứ học cũng không tệ, nhưng những thứ này ở nhà cũng có ma ma dạy rồi! Mà ma ma còn dạy hay hơn, thậm chí có những thứ cô bé không thích học, chẳng hạn như may vá... ma ma cũng nói có thể không học, không ép buộc cô bé.

Cô bé thấy học những thứ này không vui, lại còn bị đánh vào tay.

Thiều Thư bĩu môi, chạy đến bên chân phụ thân ngẩng đầu lên nói: “Phụ thân ơi, con không muốn đi nữa.”

Tễ An cũng kiên định nói: “Phụ thân, con cũng không muốn đi.”

Kỳ Trường Yến nhìn sâu vào đôi mắt của hai đứa, cuối cùng gật đầu: “Ừ, vậy thì không đi nữa.”

Ngày hôm sau, hắn phái người đến học trường thông báo rằng từ nay Tễ An và Thiều Thư sẽ không học ở đó nữa.

Tiên sinh dạy ở trường nghe xong, sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng dù sao đối diện với người đến thông báo là người của Quận thủ phủ, ông ta cũng không biểu hiện quá rõ. Chỉ khi không còn ai ở đó, ông mới ngấm ngầm chửi thầm một câu thiển cận, làm sao hiểu được thánh hiền chi thư!

Những đứa trẻ thiếu kiên nhẫn như vậy, về sau làm sao có thể thành tài!

Sau đó, Tễ An và Thiều Thư có một khoảng thời gian không có tiên sinh dạy, cả hai tự học.

Đến ngày 25 tháng 3, Kỳ Trường Yến lại tìm một tiên sinh mới.

Lần này chỉ tìm một tiên sinh, vì về phần Thiều Thư, sau khi Yến Ương trao đổi với vị ma ma đang dạy Thiều Thư, biết được bà ấy thông thạo y lý, thậm chí tinh thông cách bào chế dược liệu, nàng đã riêng tư hỏi Thiều Thư xem cô bé có muốn học không, Thiều Thư cũng không biết mình có muốn học hay không, nhưng cô bé cảm thấy hứng thú, nên đã đồng ý.

Vì vậy, giờ đây Thiều Thư hoàn toàn theo học với vị ma ma đó, không cần tìm tiên sinh khác nữa.

Kỳ Trường Yến dẫn Tễ An đến gặp vị là Công tiên sinh. Sau khi kiểm tra một lượt, thấy Tễ An có tư chất tốt, ông cuối cùng cũng nhận Tễ An làm học trò.

Trên đường về, Kỳ Trường Yến nói với Tễ An: “Nếu cảm thấy không phù hợp với cách dạy của tiên sinh, con cứ nói với ta.”

Đúng vậy, hắn nói là không phù hợp, chứ không phải không tốt. Vì vị tiên sinh lần này là người mà hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định, hắn đã xác định đối phương có thực tài, nhân cách cũng không khắt khe, mới để Tễ An theo học.

Tễ An nghiêm túc gật đầu: “Dạ, phụ thân.”

“Ừ.”

Nhưng sau đó, Tễ An rất thích vị tiên sinh này, dù thỉnh thoảng tiên sinh có nóng tính, nhưng tiên sinh thật lòng dạy dỗ, khiến cậu học rất vui vẻ.

Lúc này, đã là ngày 29 tháng 3.

Yến Ương thấy Tễ An lần này hài lòng với tiên sinh dạy học, liền nói với Kỳ Trường Yến về một việc khác.

“Ta muốn gửi một ít quà về Quốc công phủ, chàng nghĩ nên gửi gì?”

“Ừm?” Kỳ Trường Yến ngẩng đầu: “Lại sắp đến lễ à?”

“Không phải, là vì chuyện của ma ma dạy Thiều Thư.” Yến Ương nói: “Mẫu thân đã rất dụng tâm, trước đây người có nói với ta rằng Thiều Thư cũng dần lớn, cần học lễ nghi, nên lần này người mới phái một ma ma theo chúng ta. Lúc đó ta thật sự nghĩ rằng mẫu thân chỉ muốn Thiều Thư học lễ nghi cho tốt, nhưng bây giờ mới hiểu mẫu thân từ lâu đã muốn Thiều Thư học nhiều hơn, vì vậy mới đặc biệt phái một ma ma tài giỏi như vậy đi cùng. Nếu Thiều Thư chăm chỉ học, sau này sẽ có ích cho con bé.”

Vì việc đó? Kỳ Trường Yến gật đầu.

“Mẫu thân thích thưởng trà, ta sẽ tìm ít trà ngon, và một ấm trà đẹp, rồi gửi về.”

“Vậy chàng mau chuẩn bị, ta cũng sẽ chuẩn bị thêm vài thứ.”

“Được.”

Nhưng trước đó, còn có một việc khác.

Kỳ Trường Yến nói: “Ngày mai, Đàm Quận thừa gia mở tiệc, mời chúng ta đến dự, ngày mai chúng ta cùng đi.”

“Được.”

Ngày hôm sau, chỉ có Tễ Tuẫn còn quá nhỏ nên không tiện ra ngoài, phải ở nhà, còn lại Yến Ương cùng cả nhà đều đến Đàm Quận thừa phủ.

Yến Ương chỉ khi đến nơi, mới nhận ra từ hành động của Kỳ Trường Yến, cũng như cách xử sự của đối phương, có lẽ hai người này sẽ không đi cùng một con đường.

Hành động của đối phương thật sự tinh vi, mời cả nhà nàng đến dự tiệc, trong khi Kỳ Trường Yến là Quận thủ, cao hơn hắn ta một bậc. Quan sát kỹ mới thấy, sự tiếp đãi của hắn ta chỉ mang tính khách sáo bề ngoài, trong số các vị quan lại khác của quận đến dự, dường như có một số người lại tỏ ra ủng hộ vị Quận thừa này hơn.

Yến Ương không để lộ cảm xúc gì, một lúc sau, Quận thừa phu nhân đến, cười rạng rỡ kéo nàng đến chỗ nữ quyến.

Yến Ương bèn đưa con cái tạm thời tách khỏi Kỳ Trường Yến.

Bên phía nữ quyến không ít người, một nửa khu vườn tràn ngập tiếng cười. Lại còn có tiếng trẻ con nô đùa, nên cũng có không ít người giống nàng đưa con cái theo cùng.

Một lúc sau, bữa tiệc bắt đầu.

Vì thời tiết đẹp, bàn tiệc được bày ngay trong vườn, nam quyến và nữ quyến được ngăn cách bởi một cổng trăng tự nhiên. Từ phía nữ quyến qua cổng trăng là có thể sang khu vực của nam khách, tương tự, từ phía nam quyến qua cổng trăng cũng có thể đến khu vực của nữ quyến.

Vì vậy, khi tiệc bắt đầu, đôi khi bên nữ quyến có thể nghe thấy tiếng cụng ly chúc tụng bên nam quyến, tiếng hô vang dội của các nam nhân nối tiếp nhau.

Vài phụ nhân cười nói: “Bên đó uống vui quá nhỉ.”

“Hay là chúng ta cũng uống chút?”

“Được đấy!”

Lập tức, họ gọi người hầu lấy rượu, chẳng mấy chốc, bên này cũng bắt đầu nâng ly đổi chén, tiếng cười không dứt.

Yến Ương không hề uống rượu.

Không phải vì nàng không uống được, mà vì không yên tâm khi uống ở đây. Nên nàng nói thẳng rằng mình không được uống rượu, dù chỉ một giọt cũng không.

Tất nhiên, vì điều này mà có người nói ra nói vào, nhưng họ không nói thẳng trước mặt nàng, mà chỉ mượn cớ chạm cốc, cười đùa mà thì thầm với nhau.

Thiều Thư và Tễ An ngồi cạnh mẫu thân, thấy mấy vị phu nhân nâng ly cười nói vui vẻ, một đứa thì chăm chú ăn uống, một đứa thì mở to mắt tò mò quan sát.

Thiều Thư là đứa tò mò, đôi mắt to tròn chăm chú theo dõi từng cử chỉ uống rượu của các phu nhân, mông nhỏ ngọ nguậy, bé khẽ kéo tay áo mẫu thân.

Yến Ương cúi xuống: “Có chuyện gì thế?”

Thiều Thư nói nhỏ vào tai mẹ: “Nương, rượu có ngon không?”

Yến Ương: “…”

Thiều Thư ngẩng đầu chờ mẫu thân trả lời.

Yến Ương nói: “Nương cũng chưa từng uống, nên không biết.” Dù sao Thiều Thư cũng chưa từng thấy mẫu thân uống rượu, và đúng là nàng đã lâu không uống.

Thiều Thư ngoan ngoãn đáp một tiếng, rồi tiếp tục xem mấy vị phu nhân nâng ly cụng chén, gần như say mê.

Lúc này, Yến Ương thấy bóng dáng một người xuất hiện ở cổng trăng, từ lúc người đó đứng ở đó, nàng đã nhìn thấy ngay.

Bởi vì vị trí ngồi của nàng đối diện với bên ấy.

Người đó là một tiểu đồng bên cạnh Hứa Ký, lúc này đang như thể tìm kiếm vị trí của nàng.

Yến Ương nhớ đến lời Kỳ Trường Yến đã dặn, hắn nói rất có thể sẽ bị chuốc rượu, nếu đang dự tiệc mà nàng thấy hắn cho người đi tìm, thì bảo Thiều Thư đến chỗ hắn.

Yến Ương cầm một quả táo trên đĩa trái cây, lấy cớ đưa cho Thiều Thư đang tựa vào người nàng, chăm chú nhìn mà mỉm cười: “Thiều Thư, con đến chỗ phụ thân đi.”

Nói nhỏ, vì tiếng cười nói ồn ào xung quanh nên chỉ có Thiều Thư nghe thấy, những phu nhân khác đều chìm đắm trong sự vui vẻ, không chú ý.

Thiều Thư chớp chớp mắt, sau đó đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết, hớn hở nhảy xuống ghế.

Cô bé chạy thẳng tới cổng trăng.

Khi cô bé chạy đi tất nhiên có người để ý, nhưng không ai bận tâm, chỉ có nha hoàn trong Quận thừa phủ thấy cô bé đi một mình, lại chạy về phía khách nam, sợ cô bé bị lạc hoặc có chuyện gì, nên chạy tới hỏi han.

Thiều Thư trả lời trong trẻo: “Ta đi tìm phụ thân.”

Sau đó, cô bé không để ý đến nha hoàn kia nữa, ôm chặt quả táo đỏ trong tay, tiếp tục chạy.

Quả táo này hơi lạnh tay, vì mới được lấy ra từ hầm, nhưng đôi tay nhỏ của Thiều Thư cầm rất chắc, cô bé chạy một mạch qua cổng trăng.

Tiểu đồng bên cạnh Hứa Ký đã sớm lui ra một bên, như thể vừa rồi hắn ta đứng ở cổng trăng chỉ là tình cờ thoáng qua.

Thiều Thư chạy qua cổng trăng, đôi chân nhỏ bỗng khựng lại, vì cô bé chưa nhìn thấy phụ thân mình đâu.

Ngẩng đầu lên, cô bé quay qua trái rồi lại sang phải nhìn một lúc lâu, mới xác định được phương hướng và tiếp tục chạy nhanh tới.

Bên phía khách nam bỗng xuất hiện một cô bé xinh xắn, dễ thương, nhanh nhẹn lướt qua các bàn tiệc. Cuối cùng, cô bé dừng lại, kiễng chân, trèo lên đầu gối của Quận thủ đại nhân, vui vẻ gọi: “Phụ thân ơi!”

Hóa ra là nhi nữ của Quận thủ đại nhân... Vì sự ngây thơ, đáng yêu của bé, vài người không khỏi mỉm cười.

Ở bàn của Kỳ Trường Yến, ánh mắt của mọi người đều lập tức đổ dồn về phía Thiều Thư.

Kỳ Trường Yến đặt ly rượu xuống, nhìn nhi nữ, dường như có chút ngạc nhiên khi thấy cô bé đến đây: “Sao con lại tới đây?”

Thiều Thư với vẻ ngây thơ trẻ con, kiễng chân lên cao hơn: “Con đến tìm phụ thân!”

Nói xong, cô bé kéo kéo áo Kỳ Trường Yến, như thể muốn hắn bế lên.

Kỳ Trường Yến thoạt đầu không bế cô bé ngay, phải đến khi Thiều Thư kéo vài lần, hắn mới bế cô bé lên và đặt ngồi trên đùi mình.

Khi đã bế Thiều Thư, hắn không còn đυ.ng đến ly rượu trước mặt nữa.

Tham Quận thừa nhìn thấy vậy: “…”

Kỳ Trường Yến lúc này lại quay sang nhìn Quận thừa, mỉm cười: “Nhi nữ ta ở đây, không tiện uống rượu, mong Quận thừa thông cảm.”

Quận thừa im lặng.

Một lát sau, ông ta mới nói: “Quận thủ đại nhân có thể để lệnh kim quay về với phu nhân chứ?”

Kỳ Trường Yến dường như nghe theo, gật đầu, cúi xuống nhìn Thiều Thư: “Con về với mẫu thân được không?”

Thiều Thư vẫn ôm chặt quả táo trong tay, ngẩng đầu lên.

Nhưng, cô bé ngồi trên đùi phụ thân mà không hề nhúc nhích, kiên quyết nói: “Con muốn ở với phụ thân.”

Kỳ Trường Yến cười, xoa đầu nhi nữ.

Rồi quay lại nhìn Quận thừa, bất lực nói: “Con bé bám người quá.”

Quận thừa: “…” Vậy thì làm sao ép rượu hắn được đây?

Nếu không chuốc say hắn, làm sao moi được những gì ông ta muốn biết?

Quận thừa gần như nhíu mày.

Hơn nữa, ánh mắt ông ta lại nhìn về phía những tỳ nữ đang rót rượu, những thiếu nữ xinh đẹp được ông ta cố tình chọn lựa, giờ đây khi nhi nữ Kỳ Trường Yến ở đây, họ còn có cơ hội đến gần hắn không?

Đúng là họ không có cơ hội đến gần Kỳ Trường Yến nữa.

Không xa Kỳ Trường Yến, là tỳ nữ xinh đẹp nhất trong số đó. Khi nàng ta định tiến lại gần để rót rượu cho Kỳ Trường Yến, chưa kịp đến gần thì đã bị đôi mắt to tròn của Thiều Thư nhìn chăm chú.

Tỳ nữ: “…”

Những người khác trong bàn: “…”

Tỳ nữ đỏ bừng mặt, không thể tiến thêm bước nào nữa.

Kỳ Trường Yến liếc nhìn nàng ta, nhưng đó chỉ là một cái nhìn thờ ơ. Sau đó, như thể hắn đang giải vây cho nàng ta, hắn nói: “Không cần phục vụ Thiều Thư, ngươi lui xuống đi.”

Tỳ nữ ngập ngừng: “…”

Nhưng nàng ta không phải đến để phục vụ cô bé mà là để phục vụ hắn cơ mà.

Thiều Thư như chợt hiểu ra, hóa ra người này định mang thức ăn đến cho cô bé sao? Nhưng cô bé đã no rồi, mà có phụ thân ở đây, cô bé cũng không cần nàng ta nữa.

Thiều Thư gật gù, vẫy tay nói: “Ừ, ngươi đi đi, không cần mang thức ăn cho ta.”

Quận thừa: “…” Khuôn mặt ông ta hoàn toàn đơ ra, không thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa.

Rất lâu sau, ông ta mới hít một hơi thật sâu, cuối cùng cố gắng như không có chuyện gì xảy ra.

Ông ta đành đuổi tỳ nữ đang bối rối không biết làm gì, đợi lệnh cuối cùng từ ông ta, “Nếu Quận thủ đại nhân đã nói không cần, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.”

Người hầu rót rượu đã bị đuổi đi, Thiều Thư cứ bám riết lấy Kỳ Trường Yến nên không còn ai có thể cố tình hay vô tình ép rượu hắn nữa.

Còn Kỳ Trường Yến, lúc này chỉ nhàn nhã nhìn họ uống rượu, thỉnh thoảng khi tất cả cùng nâng ly, hắn mới cầm ly không lên cụng một cái.

Nếu là quan nhỏ nào đó dám làm như vậy, Quận thừa sớm đã giận tím mặt, thậm chí chẳng buồn để ý đến họ, nghiêm trọng hơn là tìm một cái cớ để đuổi họ đi, cớ thì tùy tiện nghĩ ra thôi. Nhưng người trước mặt thì khác, hắn không chỉ là Quận thủ, mà hắn còn có gia thế nữa!

Hắn là Quận thủ có gia thế lớn nhất trong những Quận thủ mà ông ta từng gặp, không cần nhắc đến Trấn Quốc Công, chỉ riêng Công chúa Bình Ninh cũng đủ khiến ông ta phải kiêng dè.

Vì vậy, lần này, ông ta không thể giữ quyền lực như khi Quận thủ tiền nhiệm còn tại vị. Tất nhiên, cũng vì ông ta không đủ sức, chỉ mới một tháng, Kỳ Trường Yến đã kiểm soát được một nửa công việc ở Quận Hàm Phụ, từng bước xâm chiếm quyền lực mà trước đây ông ta nắm giữ trong bóng tối.

Điều này khiến ông ta lo lắng, ông ta cũng rất muốn biết họ Kỳ này sẽ ở lại bao lâu, nếu chỉ hai ba năm thì tốt, ông có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu hắn còn tái nhiệm nữa…

Quận thừa chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, với một Quận thủ mạnh mẽ như vậy, ông ta làm sao có thể sống thoải mái như trước đây?

Ban đầu ông ta định dùng kế liên tục chuốc rượu để khiến hắn say, nhưng giờ người ta mới uống chưa hết nửa bình đã không uống nữa.

Sắc mặt Quận thừa không giấu nổi vẻ sa sầm.

Kỳ Trường Yến quan sát rõ ràng phản ứng của ông ta, nhưng biểu cảm của hắn vẫn bình thản, như thể chỉ đang chăm sóc cho nhi nữ, thỉnh thoảng gắp vài miếng thức ăn bỏ vào bát nhỏ của cô bé.

Thiều Thư ăn không biết bao nhiêu, bụng béo tròn, không thể ăn thêm nữa, cô bé đẩy bát ra rồi lặng lẽ kéo tay phụ thân

“Chuyện gì thế?” Cảm nhận được lực kéo nhỏ trên tay, Kỳ Trường Yến cúi đầu, nhìn phụ thân.

Thiều Thư nhún vai nhỏ, nói: “Phụ thân ơi, con no rồi.”

“...Ừ.”

“Con không ăn nữa.”

“Được.”

Thiều Thư che miệng, đánh một cái ợ nhỏ. Vừa che miệng lại, bé bỗng thấy trên trán có gì mát lạnh.

Mắt bé chớp chớp, nghi hoặc ngẩng đầu, phụ thân bị dột nước à?

Khi bé vừa ngẩng đầu, mấy giọt mưa liên tiếp rơi xuống, có một giọt rơi trúng mí mắt cô bé, khiến cô bé giật mình.

Lúc này, Kỳ Trường Yến đã phát hiện trời đang mưa, liền dùng tay áo che đầu cho Thiều Thư.

Vừa che xong, mưa càng nặng hạt, trong chốc lát chẳng ai kịp tránh. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, cả bàn tiệc náo loạn, mọi người vội vàng tìm chỗ tránh mưa.

Kỳ Trường Yến là người phản ứng nhanh nhất, cũng là người đầu tiên bế Thiều Thư rời khỏi bàn tiệc, nhưng lúc này hắn lại đi ngược hướng với mọi người.

Hắn bước nhanh về phía cổng trăng. Thiều Thư chỉ cảm thấy cảnh vật vụt qua, chẳng mấy chốc, cô bé đã được phụ thân bế đến cổng trăng.

Ngay sau đó, cô bé nghe thấy tiếng phụ thân hỏi: “Yến Ương đâu?”

Hắn hỏi tiểu đồng đã đến cổng trăng ra hiệu cho Yến Ương.

Khi Kỳ Trường Yến đến cổng trăng, tạm thời tránh mưa nhờ mái che ở đó, nhìn về phía nữ quyến, hắn thấy một nhóm phụ nhân đang luống cuống tìm nơi trú mưa, nhưng hắn không thấy Yến Ương đâu.

Tiểu đồng đáp một cách bối rối: “...Tiểu nhân không biết.”

Kỳ Trường Yến không vui.

Sau đó, khi Quận thừa điều động người hầu mang ô tới, Kỳ Trường Yến tìm được Quận thừa phu nhân để hỏi, mới biết Yến Ương đã đi đâu.

Bà ta nói Yến Ương đã rời bàn tiệc cùng với Tễ An từ trước, giờ bà cũng không biết nàng đang ở đâu.

May thay, lúc này có một tiểu đồng trong Quận thừa phủ đội mưa chạy tới, vội vàng nói: “Quận thủ phu nhân cùng tiểu công tử đang bị mắc mưa, kẹt trong rừng trúc, phu nhân xem…”

Sắc mặt Quận thừa phu nhân biến đổi, nghĩ bụng xem cái gì nữa, tất nhiên là phải mang ô tới ngay! Không thấy Quận thủ bên cạnh bà ta khi nghe thấy từ “mắc kẹt” thì sắc mặt đã không còn bình tĩnh nữa sao?

“Nhanh mang ô tới!” Bà ta ra lệnh.

Nhưng ngay trước khi bà ra lệnh, Kỳ Trường Yến đã bảo Hứa Ký trông chừng Thiều Thư, ánh mắt chuyển sang tiểu đồng, bước nhanh về phía trước.

Nam nhân trực tiếp nói: “Dẫn đường.”