Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôn Trọng Nhau Như Khách Năm Thứ Sáu

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng tiếp theo, người từ từ xuất hiện trong tầm mắt của nàng không phải nha hoàn nào cả, mà là hắn. Lông mày, mắt của hắn đen đặc, thần sắc có chút lạnh lùng, bên ngoài toát ra một loại khí chất lạnh lẽo, từng bước từng bước tiến lại gần nàng.

Vừa đi, ánh mắt hắn vừa trầm xuống, liếc nhìn nàng một cái, trên người hắn đẫm sương lạnh. Yến Ương dừng lại. Lý ma ma thì kinh hãi. Đôi mắt không thể kìm chế mà mở to, Nhị gia đã trở lại?

Nhớ đến lời vừa rồi phu nhân nhẹ giọng nói đầy tức giận, dù giọng phu nhân rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình bà nghe thấy, người ngoài tuyệt đối không thể biết được phu nhân nói gì, nhưng, Nhị gia tai thính mắt tinh, từ nhỏ đã theo Quốc công gia học võ!

Lý ma ma hoảng hốt không yên. Bà siết chặt bàn tay, trong đầu lo lắng nghĩ cách làm sao để Nhị gia nguôi giận. Những lời đó thực sự chỉ là lời nói trong lúc tức giận của phu nhân mà thôi, ngày nào bà cũng hầu hạ bên phu nhân, bà còn không biết tính cách của phu nhân sao?

Miệng bà mấp máy mấy lần, lòng đầy lo âu. Nhưng Kỳ Trường Yến liếc nhìn bà một cái, mở miệng, chỉ nói hai chữ, "Ra ngoài." Lý ma ma lại ngậm lời vào.

"Vâng." Bà thở dài nói ra từ này, lo lắng nhìn phu nhân một cái, lòng đầy lo lắng mà lui ra.

Yến Ương đã hồi thần. Nàng nhìn sắc mặt của hắn, sau đó, nhíu mày không hiểu.

"Sao chàng lại về?"

Hắn sao lại đột ngột xuất hiện ngoài cửa?

Ma ma mới nói với nàng rằng bốn mươi mấy ngày trước hắn mới trở về, đầu tháng năm hắn còn được triệu hồi về kinh thăm Thái hoàng thái hậu trong cung, giờ chưa được bao lâu, sao hắn lại về?

Rõ ràng lần trước hắn đi một lèo hơn ba năm, sau đó, chỉ về một lần.

Kỳ Trường Yến không nói, nhướng mày liếc nhìn bụng nàng một cái, tiến lại gần.

"Lời vừa rồi, có ý gì." Thẳng thắn, nam nhân nhíu mày.

Yến Ương: "… Lời nói trong lúc tức giận."

Nhìn hắn, vẻ mặt có chút thản nhiên, không có vẻ bất an.

Kỳ Trường Yến gật đầu.

"Những lời như vậy sau này đừng nói nữa."

Vừa bước đến cửa, đột nhiên nghe được câu nói của nàng, hắn lập tức nhíu mày. Dù biết nàng không dám, không có gan đó, người trong phủ Quốc công cũng không để cho nàng có cơ hội lén lút với ai khi hắn đang đi công vụ bên ngoài, nhưng nghe thấy chuyện này, nam nhân nào mà không tức giận?

Vì vậy dù sau đó lại nghe thấy nàng và ma ma nói thêm mấy câu, sắc mặt hắn vẫn có chút không vui.

Lúc nói ra câu đó, hắn vẫn đang cau mày.

"Ừ, biết rồi." Yến Ương dựa lưng về phía sau, xoa bóp eo lưng mỏi mệt, xoa ngực.

Xoa một chút, nhìn hắn, "Ta hơi khó chịu, không xuống giường được. Chàng vừa mới về đường xá mệt mỏi, nếu đói rồi, thì bảo Lý ma ma đi gọi người dọn cơm đi."

Kỳ Trường Yến đã đi ra ngoài, "Ừ."

"Chàng bảo bà ấy chuẩn bị nước, ta đi thư phòng một lát, lát nữa sẽ quay lại."

"Được."

Hắn đi rồi, Yến Ương không lập tức gọi Lý ma ma, nàng nhíu mày một mình dựa vào giường.

Dựa một lát, không nhịn được lại xuống giường lật lịch hoàng đạo, quả nhiên, dù xem lại mấy lần vẫn là ngày mùng một tháng tám năm thứ mười chín, thật sự đã qua một năm rồi.

Nhìn chăm chú lên đó không biết bao lâu, sau đó nhìn bụng mình, lại thấy không thoải mái.

Mọi thứ đều rất thật.

Một lúc sau, nàng thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng chấp nhận tình hình trước mắt.

Nàng chịu đựng sự khó chịu trở lại giường, gọi ma ma vào.

"Vâng!" Lý ma ma chạy vội vào.

Yến Ương nằm úp trên chăn, "Đi nấu lại một bát thuốc an thai."

"Ma ma, ngươi đích thân trông coi, đừng để thuốc rời mắt."

Chỉ có ma ma đích thân trông coi nấu thuốc nàng mới dám uống, không hiểu sao, bát thuốc vừa rồi nàng lại không muốn uống, cảm thấy như có độc.

Tất nhiên nàng biết sẽ không có độc, nhưng đây chẳng phải do tâm lý gây ra sao? Nàng chỉ muốn yên tâm hơn.

Quả nhiên, Lý ma ma không hiểu, "Nấu lại?"

"Ừ."

Lý ma ma rất băn khoăn.

Nhưng nghĩ lại, vẫn làm theo, chỉ cần phu nhân chịu uống, nấu lại thì nấu lại.

"Được!"

"Ừ, đi đi."

"Nhưng... nô tỳ xin nói một câu, người và Nhị gia..." Lý ma ma lo lắng cho chủ nhân của mình, muốn biết Nhị gia có giận không.

"Không sao, hắn không giận, ngươi đi nấu thuốc đi."

Nghe vậy, Lý ma ma vui mừng.

"Vâng, nô tỳ đi ngay."

Yến Ương uống thuốc an thai sau một canh giờ.

Uống xong thuốc, bụng vẫn còn hơi khó chịu, nàng xoa xoa bụng, nghĩ rằng lần mang thai này có lẽ sẽ vất vả hơn khi mang thai Thiều Thư.

Nàng lấy tay xoa trán, nằm nghiêng mình trong chăn.

Trong lúc mơ màng, nàng ngủ thϊếp đi. Sau đó không biết bao lâu, nàng mơ hồ cảm thấy có người vào phòng, nàng biết là Kỳ Trường Yến, lông mày cũng không động đậy, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Kỳ Trường Yến cởϊ áσ ngoài, đi đến bên giường.

Đến bên giường, hắn dừng lại, nheo mắt nhìn nàng hai cái. Sau đó, hắn nằm xuống phía ngoài, cũng nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm, sau canh ba.

Yến Ương mãi mới ngủ say được một chút, đột nhiên nghe thấy có tiếng người liên tục gọi mình. Yến Ương bị gọi tỉnh, vừa tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng bên ngoài vẫn tiếp tục, "Phu nhân, An ca, Thư tỷ đều phát sốt rồi!"

Yến Ương: "!"

"Sao lại thế này!" Nàng vội vàng rời giường, nhanh chóng xỏ giày.

Trong lúc đó, nghe thấy Lý ma ma ở cửa nói thêm: "Chưa rõ nguyên nhân, nhưng đã cho người đi gọi đại phu rồi, chắc sẽ đến ngay thôi."

Lúc này Yến Ương đã mang giày xong, nàng bước nhanh ra ngoài.

Nhưng vừa bước được hai bước, nàng bỗng dừng lại. Ngay lập tức, nàng không biểu lộ cảm xúc, nhanh chóng quay lại giường, không khách sáo gọi Kỳ Trường Yến dậy.

Kỳ Trường Yến mở mắt ra thì nhíu mày.

Hắn bóp bóp trán, nheo mắt nhìn người vừa đánh thức mình, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Đêm qua và hôm nay hắn hầu như không ngừng nghỉ để chạy về, mãi mới có thể nghỉ ngơi, nàng lại đánh thức hắn vào lúc này?

Yến Ương không quan tâm sắc mặt hắn ra sao.

Thiều Thư và Tễ An không phải chỉ là con của một mình nàng! Sao nàng phải lo lắng một mình? Hắn là phụ thân mà cứ nằm yên như vậy sao?

Nhìn hắn nhíu mày, "Thiều Thư và Tễ An bệnh rồi, mau đi xem."

Kỳ Trường Yến cũng nhíu mày.

Lần này nhíu mày không phải vì khó chịu nữa.

Nghe thấy các con bị bệnh, hắn nghĩ ngay đến việc đám hạ nhân không chăm sóc cẩn thận, nên mới nhíu mày.

"Ừm." Hắn khẽ thốt ra một tiếng trầm trầm, rồi cố gắng đứng dậy trong mệt mỏi.

Yến Ương cảm thấy đỡ bực bội hơn đôi chút, nhanh chóng bước ra ngoài.

Cơn bực bội này là do lúc trước nàng vội ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến việc nàng bị ma ma đánh thức mà hắn vẫn có thể ngủ say như vậy, nên mới khó chịu! Nghĩ hắn chẳng lẽ không lo lắng cho các con?

May thay, lúc này hắn cũng không hoàn toàn thờ ơ, nên nàng bớt bực bội đi phần nào.

Bước chân nhanh hơn, chẳng mấy chốc nàng đã đến phòng Thiều Thư và Tễ An. Vừa vào phòng ngủ, liền thấy hai đứa trẻ đều đang nằm ngửa, bụng phồng lên, mặt đỏ bừng, khó chịu rêи ɾỉ.

Yến Ương xót xa, vội bước tới dỗ dành hai đứa.

Sau đó, lại giục người đi gọi đại phu, bảo họ nhanh lên!

Còn gọi người chuẩn bị nước ấm để hạ sốt cho các con.

Đồng thời, tay nàng cũng không ngơi nghỉ, cởϊ áσ cho các con để giải nhiệt, đừng để bị bí hơi mà càng thêm khó chịu.

Kỳ Trường Yến thấy nàng cởϊ áσ cho bọn trẻ thì nhíu mày. Làm thế chẳng phải khiến Thiều Thư và Tễ An dễ bị cảm lạnh hơn sao? Hắn liếc nhìn nàng, ánh mắt có chút trầm ngâm.

Yến Ương không có tâm trí để ý đến biểu cảm của hắn lúc này, nàng nhẹ nhàng vỗ về hai đứa trẻ, rồi nhìn thấy các nha hoàn mang khăn mới đến, nhanh chóng thay khăn trên trán cho chúng.

Sau đó, thỉnh thoảng nàng lại sờ vào xiêm y của hai đứa nhỏ, nếu thấy xiêm y bị ướt mồ hôi thì thay ngay. Cứ như vậy, dù không đến mức rối rắm, nhưng cũng thật sự mệt mỏi. May mà khi đại phu đến, vì xử lý kịp thời, nhiệt độ của bọn trẻ được khống chế ở mức không quá cao. Sau khi kê đơn và uống thuốc, đến lúc trời tờ mờ sáng, tình trạng của Thiều Thư và Tễ An đã khá hơn nhiều, cơn sốt đã hoàn toàn hạ.

Yến Ương sờ lên trán hai đứa trẻ, thấy cơn sốt cuối cùng đã hạ, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, nàng nhẹ nhàng gọi Lý ma ma, "Khi nào trời sáng, bảo người đến học đường một chuyến, nói Tễ An bị bệnh nên sáng nay không đi học."

"Vâng." Lý ma ma gật đầu.

Bà khẽ nói nhỏ với một nha hoàn, rồi nha hoàn đó chạy ra ngoài.

Lý ma ma trở lại bên cạnh Yến Ương, thấy sắc mặt nàng không tốt, đau lòng nói, "Người trông An ca và Thư tỷ suốt đêm rồi, nghỉ ngơi chút đi."

Đứa bé trong bụng vốn đã không ổn định, đừng để xảy ra chuyện gì.

"Ừ." Yến Ương cũng thực sự cảm thấy mệt, mệt đến mức quên mất Kỳ Trường Yến vẫn còn trong phòng.

Nàng tiện tay cởϊ áσ ngoài, rồi chen vào giường của bọn trẻ để nằm nghỉ tạm.

Nhắm mắt lại, "Ta nghỉ một chút."

"Vâng!"

Nói xong, Lý ma ma nhìn sang cô gia.

Khẽ nói: "Nhị gia, người cũng nghỉ ngơi chút đi."

Kỳ Trường Yến nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Ánh mắt quét qua ba người trên giường, hắn quay người trở lại phòng.

Nhưng khi đến cửa, hắn đột nhiên lạnh lùng buông một câu.

"Gọi đại phu đến lần nữa."

"Vâng."



Một chén trà sau, nhìn đại phu đứng trước mặt, Kỳ Trường Yến giơ tay ra hiệu ông ngồi xuống.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại cho ông rời đi, để ông nghỉ ngơi.

Điều cần biết hắn đã biết rồi.

Đại phu nói rằng khi trời nóng, lúc trẻ con phát sốt thì nên cởϊ áσ để giải nhiệt, không nhất thiết phải đắp chăn để đổ mồ hôi.

Đôi khi, chính việc ủ kín lại dễ gây ra vấn đề hơn.

Cách làm của Yến Ương tối qua là đúng.

Kỳ Trường Yến xoa xoa trán mệt mỏi, trở lại giường nằm xuống. Một canh giờ sau, hắn lại bị đánh thức, là tiểu đồng bên cạnh nói có người bên phụ mẫu của hắn đến.

Hắn mở mắt, liếc nhìn phía đó, "Chuyện gì?”

"Nhị gia, Công chúa và Quốc công gia sáng sớm nghe người gác cổng nói ngài đã về, nên sai lão nô đến mời ngài."

"Ừ." Kỳ Trường Yến rời giường.



Chính viện.

Kỳ Trường Yến vừa bước vào cửa, liền thấy ánh mắt của phụ mẫu quét tới, phụ thân hắn mở lời trước, "Sao lại về rồi?"

Mẫu thân hắn cũng nói, "Phải đó. Sao không báo trước một tiếng, đến sáng nay người gác cổng nói mới biết ngươi về."

"Ta còn nghe nói Tễ An và Thiều Thư bị bệnh? Đã khá hơn chưa?"

Kỳ Trường Yến gật đầu, "Đã khá rồi."

"Việc xây đê điều đã hoàn thành, năm nay vụ mùa bội thu, bệ hạ luôn mong đợi hai việc này, con về báo cáo."

"Thế à." Trấn Quốc Công vuốt râu gật đầu.

Công chúa Bình Ninh cũng gật đầu, sau đó cười nói, "Vậy mau ngồi xuống dùng bữa cùng chúng ta."

"Phải rồi, hôm nay có vào cung không, có thể ở nhà mấy ngày không?"

Kỳ Trường Yến ngồi xuống, húp một chén cháσ ɭóŧ dạ.

"Hôm qua con vừa đến kinh thành đã vào cung rồi, chiều nay còn phải vào cung một chuyến. Ở nhà không lâu được, ngày kia phải đi rồi."

Công chúa Bình Ninh thở dài, "Lại phải đi."

"Ừ." Kỳ Trường Yến từ tốn dùng bữa.

Ăn no rồi, bỗng nghĩ đến điều gì đó, hắn cụp mắt trầm ngâm, nhìn sang mẫu thân, "Mẫu thân, Yến Ương sẽ đi cùng con."
« Chương TrướcChương Tiếp »