Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôn Trọng Nhau Như Khách Năm Thứ Sáu

Chương 36 (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng Lý ma ma không vào nữa, bởi vì sau khi Kỳ Trường Yến nói câu đó, hắn liền nói thẳng rằng hắn và Yến Ương sẽ nghỉ ngơi, bảo Lý ma ma đi xuống.

Lý ma ma nghe lời hắn, tự nhiên lui ra ngoài.

Sau khi Lý ma ma đi xuống, Yến Ương cũng không còn căng thẳng nữa, dù không còn căng thẳng, nàng liếc mắt nhìn hắn hai lần, vẫn muốn từ trên đùi hắn bước xuống. Tất nhiên điều đó không dễ dàng, nam nhân giữ nàng lại. Yến Ương cười nhẹ, giơ tay làm bộ như muốn nhéo tay hắn, nhưng nàng vừa nhéo, Kỳ Trường Yến vẫn giữ nguyên tư thế, đột nhiên hắn nắm tay nàng lại, bàn tay bao bọc lấy, đặt bên cạnh mình.

Tay Yến Ương từ lòng bàn tay đến mu bàn tay đều nóng lên, tiếp đó, không biết bước nào sai, hoặc ai đó kéo ai lại gần hơn, hai người bất ngờ im lặng, thực sự yên tĩnh ôm nhau một lúc.

"Nhớ đúng hẹn trở về." Lần này hắn không thể bớt chút thời gian để đến Lĩnh Xương nữa.

"Được."

...

Sáng sớm ngày mùng bốn tháng bảy, trước cổng phủ quận thủ.

Kỳ Trường Yến và Yến Ương đứng nhìn bọn trẻ. Tễ An và Thiều Thư cười leo lên xe ngựa trước, Yến Ương bế con nhỏ, là người cuối cùng lên xe.

Lên xe xong, nàng thò đầu ra từ cửa sổ, nhìn Kỳ Trường Yến đang đứng ở cổng chính: “Ta đi đây, chàng cũng đi làm đi.”

Đúng vậy, Kỳ Trường Yến chưa đến trị sở, bởi vì lúc này còn sớm.

Kỳ Trường Yến khoanh tay sau lưng, gật đầu ừ một tiếng.

Lúc này, từ cửa sổ xe lại thò ra hai cái đầu, là Thiều Thư và Tễ An, mắt hai đứa sáng lấp lánh, giơ tay vẫy, ngây thơ nói: “Phụ thân, chúng con về nhà ngoại tổ phụ đây, vài ngày nữa sẽ về!”

Kỳ Trường Yến nhìn hai đứa trẻ vui vẻ, mắt lặng lẽ ngắm hai gương mặt tươi cười, môi mím lại, suýt thở dài.

Nhưng là một phụ thân, hắn có sự uy nghiêm của mình, mặt vẫn điềm tĩnh, “Được, ở nhà ngoại tổ phụ nhớ ngoan ngoãn.”

“Vâng!”

Yến Ương xoa vai hai đứa trẻ, cuối cùng nói, “Vậy chúng ta đi nhé.”

Kỳ Trường Yến gật đầu.

Sau đó, xe ngựa lăn bánh, Kỳ Trường Yến cũng đi trị sở.

Đêm đó, trở về đối diện với căn phòng yên tĩnh, bước chân hắn khựng lại. Nam nhân đứng đó hồi lâu.

Lúc này Yến Ương đã mang bọn trẻ đến Lâm gia.

Mặt trời chưa lặn, nàng đã đến nơi, vì lần này không mang thai nên xe ngựa đi nhanh hơn nhiều.

Yến Ương mang bọn trẻ về, cả Lâm gia đều rất vui mừng. Đặc biệt là Lâm phụ và Lâm mẫu, gần một năm rồi chưa gặp Thiều Thư và Tễ An, lúc này gặp lại, họ vừa khen chúng lớn, vừa khen chúng học thêm được nhiều chữ.

Lâm phụ còn ngẫu hứng kiểm tra bài vở của Tễ An, thấy Tễ An trả lời trôi chảy, đọc thuộc lòng cũng rất tốt, trong lòng vui mừng.

“Tốt, tốt, tốt, có phong thái của phụ thân con.”

Tễ An vui mừng, lớn tiếng nói, “Đa tạ ngoại tổ phụ khen ngợi!”

“Haha.” Lâm phụ vuốt râu cười lớn.

Cười xong lại chọc ghẹo Thiều Thư, sau đó còn đưa tay muốn bế cháu ngoại nhỏ nhất mà Lâm mẫu đang bế.

Bế được đứa trẻ lên, ông giơ cao nó lên.

Đứa trẻ cười khúc khích, cười kèm theo những âm thanh không rõ. Cười nhiều quá, nước miếng chảy ra ướt cả cằm. Lâm mẫu vội lấy khăn lau, lau xong, lại vui vẻ xoa nắm tay nhỏ của bé.

Lâm phụ lúc này cười, vẫn tiếp tục đùa với cháu, thi thoảng nói chuyện với Yến Ương.

Cả nhà quây quần đến khuya, mới ai nấy đi nghỉ. Tễ An và Thiều Thư không kén giường, ngủ rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, Tễ An nhớ lời tiên sinh và phụ thân dặn, vẫn dậy sớm học bài như ở nhà, khi cậu dậy, Thiều Thư vẫn ngủ, nhưng đệ đệ đã dậy, được ma ma bế đi dạo.

Cậu bảo ma ma bế bé đến gần mình, nói sẽ đọc sách cho bé nghe.

Lý ma ma cười nói được.

Tễ An vừa đọc xong sách, Lâm Hoán dẫn tiểu chất nhi() đến, cười nói với Tễ An, “Tiểu cữu cữu đi hái rau, Tễ An đi không?”

(Tiểu chất nhi: cháu nhỏ)

Mắt Tễ An sáng lên, nói: “Tiểu cữu cữu, con đi!”

“Vậy con cất sách đi, chúng ta đi.”

“Dạ!”

Đến khi Yến Ương và Thiều Thư dậy, lúc cả nhà đang ăn sáng, thấy nhi tử đang theo đệ đệ của nàng và tiểu chất nhi vào nhà.

Đệ đệ xách rổ rau, cháu xách mấy quả bí, nhi tử ôm một quả bầu, vừa ôm vừa vuốt ve, nhìn rất quý.

Yến Ương không nhịn được cười, nói: “Về rồi?”

Tễ An vội giơ quả bầu lên, “Nương xem!”

Thiều Thư chạy lại, giơ tay muốn cầm, “Ca ca cho muội xem, cho muội ôm.”

Lại nhìn tiểu cữu cữu, lẩm bẩm, “Tiểu cữu cữu sao không dẫn con và Vu tỷ đi? Chỉ dẫn các ca ca.”

Lâm Hoán cười, “Khi đó con và Vu tỷ còn ngủ.”

Được thôi, nhưng Thiều Thư nghiêm túc, “Tiểu cữu cữu, lần sau con cũng muốn đi!”

“Được, lần sau tiểu cữu cữu chắc chắn dẫn con đi.”

Thiều Thư hài lòng, tay nhỏ xoa quả bầu.

Yến Ương thấy cô bé nói xong, nói: “Được rồi, được rồi. Bữa sáng để lâu sẽ nguội, ăn cơm đi.”

Tễ An và Thiều Thư vội nói vâng, cả đoàn đi vào đại sảnh.

Ăn xong, Yến Ương dẫn bọn trẻ ra ngoài đi dạo, Lâm Hoán cũng đi, còn có con của đại ca nàng cũng đi theo.

Cả nhà Lâm gia sống ở một ngôi làng, nơi đây không chỉ non xanh nước biếc mà còn rất thuận tiện, đi đến huyện thành chỉ mất chưa đến nửa canh giờ.

Vì vậy, dân làng sống khá giả, hàng ngày có gì dư thừa hoặc làm được gì, đều dễ dàng mang vào thành bán.

Lúc này, dân làng thấy Yến Ương, lúc đầu có chút lạ, nhưng nhìn kỹ lại, đều nhận ra ngay, “Cô là khuê nữ của Lâm đại nhân phải không? Về thăm nhà à?”

Ngày xưa trong làng không ai không biết Yến Ương, vì nàng xinh đẹp, ai cũng nhìn kỹ mỗi lần gặp nàng. Sau khi Lâm phụ vào kinh, dân làng không thấy nàng nữa, nên giờ gặp lại thấy hơi lạ. Nhưng Yến Ương ngoài thay đổi chút về khí chất, còn lại không thay đổi, dân làng nhìn kỹ một chút liền nhận ra.

Tất nhiên họ chỉ nhận ra nàng, còn nàng lấy ai, đối phương thế nào, dân làng không biết. Vì Lâm gia chưa bao giờ tiết lộ chuyện này, và người thực sự biết như quan huyện, ngoài việc tôn trọng Lâm gia, cũng không nói ra.

Yến Ương cười gật đầu, “Vâng.”

“Ta đưa con về thăm nhà.”

Người kia nhìn các con của nàng, khen vài câu. Yến Ương cười cảm ơn, rồi tiếp tục trò chuyện với họ, sau đó mới đi.

Lúc này Thiều Thư theo huynh muội chạy trên đường làng, thỉnh thoảng cười to.

Đứa trẻ trong lòng Yến Ương cũng cười, mắt bé xíu, nhìn quanh, thấy Thiều Thư và Tễ An thi thoảng tụ tập chỉ trỏ nói cười, không nhịn được cũng rướn người lên, như muốn tham gia.

Yến Ương cười nhẹ, nhưng cảm thấy mỏi tay, bèn giao bé cho Hoàn Chi bế.

Đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng Hoàn Chi, nhưng chân nhỏ vẫn đạp đạp, người nhỏ rướn lên, vẫn muốn theo Thiều Thư và Tễ An.

Hoàn Chi bế bé đi tới vài bước.

Thiều Thư và Tễ An quay đầu lại thấy bé, liền cười, Thiều Thư giơ một chiếc lá lên hỏi: “Đệ có muốn không?”

Muốn, đứa trẻ như gật đầu, tay nhỏ quơ quơ muốn lấy.

Nhưng Thiều Thư nhớ lại em bé hay cho mọi thứ vào miệng, liền thu lá lại.

“Không được, đệ cái gì cũng nhai, không thể cho đệ.”

Nói xong liền bỏ mặc bé, chơi với tỷ tỷ.

Bé: “...”

Mặt nhỏ ngơ ngác.

...

Ra ngoài đi một lúc, Yến Ương thấy nắng lên, liền quay về. Nhưng Thiều Thư và Tễ An còn chưa muốn về, Yến Ương để lại hai người theo bọn chúng, cho chúng chơi, nàng dẫn đứa nhỏ về trước.

Hôm đó Thiều Thư và Tễ An chơi đến trưa mới về, mặt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi.

Sau đó mỗi sáng cũng hầu như không ở nhà, chỉ chiều vì nắng nóng nên mới ở nhà đọc sách, ngủ trưa, khi mặt trời lặn lại ra ngoài chơi, đến giờ ăn mới về.

Hai đứa chơi rất vui, đến tối mùng tám Yến Ương nhắc rằng hôm sau sẽ về, chúng vẫn không nỡ, Thiều Thư chui vào lòng Yến Ương, mắt to chớp chớp nhìn nàng, “Nương, chúng ta ở nhà ngoại tổ phụ thêm chút nữa được không?”

“Tổ phụ rất thích con và ca ca.”

Chủ yếu là cô bé chưa chơi đủ với Vu tỷ.

Yến Ương: “Chỉ xin nghỉ học sáu ngày, mùng mười phải về, ngày mười một các con phải đi học.”

Thiều Thư chu môi nũng nịu, “Nương——”

Yến Ương cười từ chối, “Không được.”

Cuối cùng, dù Thiều Thư nũng nịu thế nào, Yến Ương cũng không đồng ý, Thiều Thư thở dài, đặc biệt trân trọng ngày cuối cùng được chơi.

Hôm đó cô bé ăn cơm cũng rất vội, sợ không có thời gian chơi.

Yến Ương lắc đầu.

Nhưng kết quả của việc chơi cả ngày là buổi tối Thiều Thư vừa ăn vừa buồn ngủ.

Mới ăn được nửa, mắt đã díu lại, đôi đũa đang cầm cũng lỏng lẻo, tay nhỏ cầm không vững.

Lâm phụ và Lâm mẫu nhìn thấy đều cười.

Yến Ương vừa thương vừa buồn cười, nàng muốn con ăn hết bữa, nhưng thấy con buồn ngủ không nỡ gọi.

Cuối cùng đành bảo ma ma bế Thiều Thư vào giường ngủ, nửa tiếng sau sẽ xem có cần đánh thức bé dậy không.

Thực ra Tễ An cũng buồn ngủ, nhưng cậu còn chịu được.

Cậu cố gắng giữ mắt mở, cố ăn hết cơm, ăn xong vội đi tắm, xong về phòng ngủ ngay, tay chân xoãi ra, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Hai đứa ngủ sớm, Yến Ương không có việc gì, cũng đi ngủ sớm.

Nhưng mới ngủ được nửa tiếng lại tỉnh, vì Lâm mẫu đến. Nghe tiếng mẫu thân, Yến Ương liền ra mở cửa.

“Nương, có chuyện gì sao?”

Lâm mẫu nhìn vào trong, thấy rồi mới nói: “Không có gì, ta chỉ đến xem Thiều Thư đã dậy chưa, nó ăn chưa no đã ngủ rồi, sợ nó đói tỉnh.”

Yến Ương bật cười, “Nương đừng lo, trong phòng có điểm tâm, Thiều Thư đói tỉnh cũng có đồ ăn.”

Lâm mẫu cũng cười, “Ta biết, nhưng không yên tâm nên mới đến xem.”

Cười xong, nhìn nhi nữ hai cái, thấy nhi nữ chỉ mặc áσ ɭóŧ, tóc đen xõa trên vai, liền đẩy nàng, “Được rồi, nhìn con một lát ta yên tâm rồi, ngủ tiếp đi, ta về phòng ngủ đây.”

Nói xong, không đợi Yến Ương nói gì, bà quay về phòng.

Yến Ương chỉ tiễn mẫu thân, không bước thêm.

Tiễn mẫu thân xong, vào phòng lại thấy khó ngủ.

Lăn qua lăn lại một lúc, cuối cùng cũng ngủ lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »