Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôn Trọng Nhau Như Khách Năm Thứ Sáu

Chương 35 (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng của Thiều Thư.

Kỳ Trường Yến vừa đến cửa liền nghe thấy tiếng nói bên trong, là Thiều Thư đang nói chuyện.

“Nương, con mang cái này đi học được không?” Thiều Thư chỉ vào vòng tay lục lạc hôm qua, là quà công chúa Bình Ninh tặng lần trước, ba huynh muội đều có chiếc vòng này, từ cùng một người thợ, vừa vặn là một bộ.

Thiều Thư thích đeo nó đi đường kêu leng keng, thậm chí đêm qua ngủ cũng chưa tháo ra, hôm nay còn muốn mang nó đến trường.

Yến Ương: “Vòng đi động chút sẽ kêu, làm phiền tiên sinh giảng bài, cũng làm phiền bạn học nghe giảng, không thể mang.”

Thiều Thư thất vọng, đành phải tháo ra.

Kỳ Trường Yến đi vào thấy Thiều Thư lưu luyến không rời duỗi tay nhỏ ra. Hoàn Chi tháo vòng tay cô bé. Cô bé thầm thì,

“Ta về sẽ đeo lại, đừng khóa trong rương.”

Hoàn Chi cười: “Được —”

Lúc này vòng tay cũng vừa gỡ xuống, Hoàn Chi nói: “Vậy để nô tì đặt ở đầu giường cho ngài?”

Như vậy tốt nhất, Thiều Thư gật đầu liên tục, nhón chân lấy vòng tay lắc lắc nghe tiếng kêu, rồi mới đưa lại cho Hoàn Chi cất.

Thiều Thư rất thích, vỗ tay: “Cất đi.”

Yến Ương cười, “Con rất thích nó?”

“Dạ!” Thiều Thư ngẩng đầu vui vẻ.

Cô bé vừa nhìn thấy Kỳ Trường Yến, đôi chân nhỏ chạy nhanh tới, “Phụ thân!”

“Ừ.” Kỳ Trường Yến xoa đầu Thiều Thư.

Yến Ương nhìn cha con hai người, cười nói: “Chàng rửa mặt xong rồi? Vậy ăn sáng thôi. Ta sẽ gọi Tễ An.”

Tễ An đang rửa mặt.

Kỳ Trường Yến nói được.

Nửa tiếng sau, ăn sáng xong, một lớn hai nhỏ cùng lên xe ngựa ra ngoài.

Yến Ương không tiễn họ, cũng không có thời gian. Sau khi ăn sáng xong, nàng cùng mấy người thân thích đến một sân khác trong phủ.

Huyện Lĩnh Xương cách quận thành không gần, đêm qua và đêm trước những người thân của nàng đều nghỉ lại ở Quận Thủ phủ.

Sáng nay, là một bữa sáng đông người nhất trong Quận thủ phủ.

Mọi người trở lại phòng, ngồi vây quanh nhau nói chuyện. Nói một lúc mới nhìn canh giờ, thấy không sớm liền bảo đến lúc phải ra về.

Bây giờ lên đường thì tới tối sẽ về đến nhà.

Yến Ương đứng dậy: “Vậy để ta tiễn mọi người.”

Mọi người cười gật đầu.

Yến Ương tiễn mấy người tới cổng.

Không lâu sau, mọi người lần lượt lên xe ngựa, xe ngựa quay đầu, hướng về cổng thành.

Yến Ương lúc này còn đứng tại chỗ nhìn theo.

Khi nhìn theo, đứa bé trong lòng nàng cũng nhìn, một lát sau cười khúc khích, còn nhúc nhích như muốn đi về phía nào đó.

Yến Ương nhìn theo hướng đó, cười nhẹ.

Chạm nhẹ vào trán bé, “Chưa mọc răng đâu, ngửi thấy mùi đã muốn ăn rồi?”

Bé động đậy miệng, đôi mắt tròn xoe vẫn nhìn chằm chằm hướng đó.

Yến Ương bật cười. Sau đó lại thở dài, tiếc là hôm qua phụ mẫu vẫn còn đang chịu tang nên không thể đến.

Hai người chưa gặp đứa nhỏ trong lòng nàng lần nào.

Nghĩ vậy, càng nghĩ càng thấy tiếc, liền cân nhắc khi nào về nhà một chuyến, phụ mẫu không đến được, thì nàng sẽ mang con về cho họ xem.

Nhưng không phải lúc này, bé còn nhỏ, mới hơn một tháng, chờ thêm mấy tháng khi bé cứng cáp hơn rồi tính.

Cứ chờ như vậy đến bốn tháng, đầu tháng bảy, Yến Ương nói với Kỳ Trường Yến về việc nàng muốn về nhà một chuyến.

Nàng nói muốn về nhà, Kỳ Trường Yến không khỏi nghĩ đến tình hình đông chí năm trước.

Lần đó thật sự không vui vẻ gì.

Kỳ Trường Yến bình tĩnh nhìn nàng. Nói thật ra, trong lòng hắn không muốn nàng về. Hắn biết nàng sẽ không như lần trước, đi lâu mà không trở lại, nàng cũng sẽ không lạnh lùng như thế. Nhưng những ký ức không vui vẫn khiến hắn theo bản năng cảm thấy không muốn.

Nhưng hắn cũng không biểu hiện việc này ra ngoài.

Làm gì có chuyện không biểu hiện ra ngoài, Yến Ương vừa nhìn đã thấy hắn đang trầm mặc.

Yến Ương hỏi: “Chàng không chịu?”

Kỳ Trường Yến liếc nhìn nàng, “... Không.”

Yến Ương cũng không bận tâm đến biểu cảm lúc nãy của hắn nữa, tiếp tục nói: “Lần này ta định mang Tễ An và Thiều Thư về cùng.”

Kỳ Trường Yến: “Tễ An và Thiều Thư cũng đi?”

“Ừ, ta định xin phép tiên sinh cho hai đứa, dẫn hai đứa nhỏ về Lĩnh Xương. Hai đứa từ nhỏ chưa từng đến Lĩnh Xương, ta muốn cho con về chơi cho biết.”

Kỳ Trường Yến mặt không cảm xúc.

Trong lòng liền thấy nghẹt thở, mang theo cả con, nàng định đi bao lâu? Mười ngày nửa tháng, hay một tháng?

Hắn nhàn nhạt hỏi: “Định đi bao lâu?”

Thật ra Yến Ương chưa suy nghĩ kỹ. Nàng ngẫm một chút, nói: “Năm sáu ngày?”

“Là năm hay sáu ngày?” Kỳ Trường Yến không thích nàng nói chung chung, muốn một câu trả lời chắc chắn.

Yến Ương: “Sáu ngày.”

Kỳ Trường Yến: “...”

Quả nhiên, vừa hỏi liền nói dài ra.

Kỳ Trường Yến thật sự không nhịn được, sắc mặt kém đi đôi phần.

Yến Ương thấy hắn thay đổi sắc mặt, trong lòng có chút khó chịu. Nàng chỉ về nhà một chuyến, vậy mà sắc mặt hắn lại như vậy? Chẳng lẽ nàng không thể về nhà mẹ?

Không thể nào.

Dù sao nàng nhất định phải về. Nàng đã nói với hắn rồi, chứ không phải âm thầm ra đi. Hắn đồng ý hay không là chuyện của hắn.

Yến Ương nhìn hắn, bỗng nhiên đứng dậy: “Ta đi tắm.”

Nói xong bình thản lấy y phục sạch, rồi cầm y phục đi ra ngoài.

Kỳ Trường Yến mặt không cảm xúc nhìn bóng dáng nàng.

Nhìn thấy nàng sắp ra khỏi cửa phòng, hắn liền đứng dậy, bước nhanh tới.

Bước nhanh đến phía sau nàng, tay liền nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng, tay căng ra, kéo nàng về bên cạnh.

Kéo về bên cạnh, mắt nhìn xuống, đôi mắt đen không rời khỏi nàng.

Yến Ương bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, dần dần cảm thấy nặng nề, trong lòng như có gì đó đè nén, không thở nổi.

Nàng hít thở sâu, cố giữ bình tĩnh, mở miệng định hỏi hắn giữ nàng lại có chuyện gì, nhưng hắn lại lên tiếng trước, “Chắc chắn chỉ đi sáu ngày, sẽ không về trễ hơn?”

Yến Ương: “... Ừ.”

Kỳ Trường Yến nheo mắt, một lát sau, miễn cưỡng bình tĩnh.

Lại hỏi: “Khi nào đi?”

“Hai ngày nữa.”

“Được...” Sau câu này, hắn cuối cùng thả tay, sắc mặt cũng không còn u ám như trước, hắn còn nói: “Vậy nàng đi tắm đi.”

Yến Ương nghĩ rằng việc này coi như xong.

Nhưng không phải, sau khi từ phòng tắm ra, thấy hắn cũng tắm xong, nàng mới biết hắn vẫn không vui.

Chỉ là sự không vui này không còn là việc hắn không muốn nàng về Lĩnh Xương, hắn nhìn nàng hai cái, ánh mắt nheo lại, bỗng nhiên kéo nàng qua.

Yến Ương: “Làm gì?”

Kỳ Trường Yến không nói, Yến Ương không hiểu ý hắn, liền bị hắn kéo tay đứng trước mặt. Nhưng đứng một lúc, cảm thấy hai người cứ đứng đối diện nhau không nói gì thật kỳ quặc, nàng liền rút tay khỏi tay hắn, đi nghỉ.

Hắn không ngăn nàng lại. Nhưng đi được hai bước, nàng lại nghĩ đến điều gì đó, muốn quay lại nói với hắn, thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn đang nhìn chằm chằm mình. Yến Ương ngẩn người, nhất thời quên mất định nói điều gì.

Ánh mắt hắn càng sâu hơn, Kỳ Trường Yến bước đến gần nàng.

Hắn cất giọng trầm thấp, nhìn nàng: “Lần này sẽ không như lần trước, đi rồi liền không muốn trở về?”

Yến Ương dừng lại một hồi lâu, mới đáp: “... Sẽ không.”

Nàng nói xong mới hồi thần lại, bổ sung thêm: “Lần trước cũng không định là không về.”

Hừ.

Kỳ Trường Yến khẽ cười không rõ ý tứ.

Lần trước, nếu không phải là hắn đích thân đến, thì nàng cũng sẽ không về!

Nhưng hắn không muốn nhắc lại chuyện cũ, cũng không có nghĩa lý gì.

Bản thân hắn không hề biết, mình đã nở một nụ cười nhẹ, Yến Ương nhìn thấy rõ ràng.

Kỳ Trường Yến nhìn nàng, chợt nhắm mắt lại. Lần đó chung quy là do có nhiều khúc mắc.

Thôi, Kỳ Trường Yến thở dài, hắn mở mắt.

Vừa mở mắt ra, hắn thấy Yến Ương khẽ mím môi, Kỳ Trường Yến dừng lại, theo bản năng cảm thấy nàng đang giận.

Ánh mắt hắn trầm xuống. Gần như ngay lập tức, hắn không phản ứng bắt lấy cánh tay nàng.

Yến Ương bị nắm chặt.

Hành động của hắn khiến nàng có chút bất ngờ, nàng không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy. Sau đó, nàng cuối cùng cũng hiểu.

Hắn hỏi: “Giận à?”

Yến Ương: “...”

Lắc đầu.

Kỳ Trường Yến dùng ánh mắt xem xét nàng, Yến Ương thật không giận, chỉ là có chút không vui, nhưng không đến mức giận, dù sao từ sau tiệc đầy tháng hai người đã lâu không có tình cảnh im lặng như hôm nay.

Vừa mím môi, chỉ là suy nghĩ về nụ cười nhẹ của hắn có ý gì, nàng biết không phải cười nhạo nàng, nụ cười đó là dành cho bản thân hắn.

Dành cho bản thân hắn... Yến Ương đắm chìm trong ý nghĩ này, cảm giác bị kéo qua kéo lại.

Lúc này hắn lại nắm chặt tay nàng, nhìn nàng. Trong lòng cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng nàng đành thở dài: “Ta nói sáu ngày sau về là sáu ngày, Tễ An và Thiều Thư còn đang đi học, không thể nghỉ lâu.”

Kỳ Trường Yến: “... Ừ.”

Kỳ Trường Yến nhìn nàng, lựa chọn không tiếp tục nói nữa.

Nói nhiều vô ích.

Yến Ương cũng có ý đó, nên hai người đều không nhắc lại.

Chuyện này cứ vậy mà cho qua, không làm hai người mâu thuẫn.

Đến tối, hai người vẫn im lặng nằm kế bên nhau.

Kỳ Trường Yến nằm một lát, lại thấy khó chịu.

Hắn nhíu mắt, ánh mắt cũng chìm xuống, bàn tay bỗng đưa về phía Yến Ương.

Yến Ương cảm thấy trên tay ấm áp, rồi cảm thấy bị hắn ôm, hai người ngay lập tức đối diện. Hắn làm một loạt động tác rất nhanh, dù Yến Ương đã quen với những hành động bất ngờ của hắn, lúc này tim không khỏi đập nhanh. Sau một hồi thích ứng, tim nàng mới đập chậm lại.

Nàng hoàn hồn liền giơ tay đập hắn, tức giận nói: “Làm ta giật mình.”

Kỳ Trường Yến im lặng, sau đó khẽ cười, “Ta đâu có giả thần giả quỷ, nàng giật mình cái gì?”

Yến Ương lườm hắn. Lườm rồi quay người muốn đi, nhưng hắn ôm lấy eo nàng, nàng không xoay người được, chỉ cảm thấy eo căng thẳng. Rồi nàng phát hiện mặt hắn cũng sát lại.

Trước mắt nàng chỉ còn bóng đen của hắn. Hắn vẫn tiếp tục duy trì khoảng cách như vậy.

Yến Ương không hiểu hắn đang làm gì.

Trong lòng không rõ, tự nhiên quay mặt đi. Lúc này, nàng thấy hắn tiến gần một tấc, nhưng không phải muốn đè nặng nàng, cằm hắn hướng lên trên, vai nhẹ nhàng lên, thuận thế nhẹ nhàng ôm vai nàng, cằm hắn tựa lên trán nàng.

“Ta vừa nhìn, sắc mặt nàng không trắng bệch.” Hắn khẽ nói.

Yến Ương mở miệng, “Đen thui lùi, chàng thấy được gì?”

Lời này, gần như bật cười.

Nàng bật cười, Kỳ Trường Yến lại chỉ vuốt ve vai nàng. Vuốt ve xong, hắn im lặng.

Đôi môi hắn không biết là vô tình hay cố ý, chạm lên trán nàng.

Có chút ấm áp và ngứa, Yến Ương lúc này lại nghe hắn nói, giọng trầm thấp rõ ràng, “Thật sự sẽ về đúng hạn?”

Tay hắn ôm lấy vai nàng, kéo nàng vào lòng.

Yến Ương không hiểu, ngập ngừng một chút, rồi nói: “Ta nói vậy, đương nhiên sẽ về.”

“Ừ, tốt.”

...

Hôm sau, Yến Ương tự mình đến học trường xin phép cho Thiều Thư và Tễ An. Quá trình cũng rất thuận lời, tiên sinh đồng ý cho hai đứa nghỉ.

Nhưng tiên sinh của Tễ An còn nói thêm, “Dù không ở trường, nhưng không được quên học bài, về ta sẽ kiểm tra.”

Tễ An gật đầu, “Con nhớ rồi.”

“Ừ, vậy đi thôi.”

Buổi tối, Yến Ương dưới mắt Kỳ Trường Yến chuẩn bị xong tay nải cuối cùng, nhờ ma ma cất vào rương.

Kỳ Trường Yến nhìn nàng, hắn biết nàng chỉ đang chuẩn bị mà thôi, nhưng lòng vẫn khó chịu.

Đợi ma ma đi rồi, hắn mới ngước mắt nhìn Yến Ương, ánh mặt có phần lạnh lẽo.

Yến Ương lại cười, nàng biết hắn không muốn nàng đi nên mới có biểu hiện như vậy.

Kỳ Trường Yến nhìn nàng cười, lại nhớ tình hình tối qua, cuối cùng cũng bỏ xuống gương mặt lạnh lùng. Hắn ôm nàng vào lòng, nhìn nàng.

Hai người lúc này ngồi trên giường, Kỳ Trường Yến ôm vai Yến Ương, nàng tựa vào hắn.

Nàng chỉ dựa vào hắn mà không nhìn hắn. Ma ma có thể vào lần nữa, nếu ma ma vào, thấy hắn và nàng đang như thế này, thì sẽ ra sao đây?

Nhìn một chút, cửa không động tĩnh, nhưng Yến Ương vẫn đứng dậy, vì không biết ma ma có vào hay không. Nàng chậm rãi đứng dậy, vì trong phòng không có người ngoài. Không ngờ,lúc vừa đứng lên, eo bụng lại bị kéo, thậm chí, chân nàng cũng bỗng nhiên bay lên, trong thoáng chốc nàng thấy mình đã ngồi trên đùi Kỳ Trường Yến.

Vừa rồi không thể đứng dậy, còn bị hắn ôm ngồi trên đùi.

Yến Ương có chút lúng túng, ngẩn ra, phát hiện hai người ngồi đối diện quá gần, lúc này, nàng nghe thấy bên ngoài tiếng bước chân của ma ma đang trở lại.

Yến Ương chưa từng phản ứng nhanh như vậy, liền nhìn Kỳ Trường Yến, nói nhỏ, “Ma ma sắp vào!”

“Không vào được.” Trái với phản ứng của nàng, hắn rất bình tĩnh.

Thậm chí hắn còn nhìn về phía cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »