Cười nhẹ một cái, sau đó lại bước nhanh về phía phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau.
Thiều Thư đến khi phụ thân đã đi rồi mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày lễ, phụ thân không nên đi làm, sao phụ thân lại đi ra ngoài rồi?
Chạy đến trước mặt Yến Ương hỏi, "Nương ơi, phụ thân đi đâu vậy?"
"Hôm nay là ngày rằm, không phải Tết Nguyên Tiêu sao?"
"Đúng rồi, là Tết Nguyên Tiêu. Nhưng trong phủ huyện vẫn cần có người, phụ thân hôm nay phải ở lại đó." Thiều Thư ngơ ngác, vẫn bận sao?
Ngơ ngác một hồi lâu, bối rối hỏi: "Vậy tối nay phụ thân có về không?"
"Không, có lẽ sáng mai mới về."
Thiều Thư hoàn toàn kinh ngạc, mắt tròn xoe.
Tễ An cũng kinh ngạc, "Tối cũng không về sao?"
"Đúng vậy."
Gương mặt nhỏ của Tễ An khó tin.
Yến Ương biết hai đứa trẻ muốn gặp Kỳ Trường Yến, nhưng việc này không có cách nào khác, Kỳ Trường Yến không thể vì vậy mà trở về.
Chỉ vỗ nhẹ lên vai hai đứa nhỏ, "Không sao, bận xong hôm nay ngày mai phụ thân sẽ về, các con đi học về chắc chắn sẽ gặp phụ thân."
"…Dạ." Hai tiếng trả lời không mấy hào hứng.
Sau đó, dường như ngay cả chơi cũng không có hứng, hai huynh muội chỉ rúc vào trong thư phòng nhỏ.
Rúc vào rúc vào, đến gần trưa hai đứa đột nhiên nghe thấy tiếng pháo, vừa nghe thấy mắt hai đứa sáng lên. Cả hai cùng chạy ra ngoài, chỉ còn lại hai tiếng trẻ con vang lên, "Ma ma, bọn ta đi xem pháo."
Nói xong liền chạy đi xa.
Lý ma ma cũng không gọi người ngăn lại, chỉ nhanh chân đi theo, ở bên cạnh bảo vệ hai tiểu chủ tử.
Tễ An và Thiều Thư chạy đến cửa lớn mới dừng lại, vừa dừng lại liền gọi người gác cổng mở cửa.
Người gác cổng biết hai vị tiểu chủ tử lại muốn xem náo nhiệt.
Hôm nay thật sự rất náo nhiệt, mới ban ngày chưa đến giờ hội đèn l*иg mà khắp nơi đã rộn ràng tiếng cười nói.
Miệng nói một câu "Được thôi", nhanh nhẹn mở cánh cửa lớn nặng nề ra. Khi cửa lớn mở ra, mùi pháo từ xa trên đường phố cũng lờ mờ bay đến mũi. Tễ An và Thiều Thư hít hít mũi, sau đó lại bước thêm vài bước về phía trước, cố đứng ở chỗ có tầm nhìn rộng để nhìn.
Ánh mắt cùng nhau, chớp chớp nhìn về phía xa trên đường phố, nhìn qua con phố lại nhìn xa hơn nữa. Cũng may hai đứa mắt tốt, nếu không với khoảng cách xa như vậy người lớn tuổi có lẽ còn nhìn không rõ.
Tễ An đứng nhìn, Thiều Thư cũng đứng nhìn.
Hơn nữa, nhìn như vậy, hai đứa mãi đến khi Yến Ương tự mình đến tìm để ăn cơm mới thôi.
"Nhìn chưa đủ sao?" Yến Ương cười hỏi.
Câu nói này làm Tễ An và Thiều Thư tỉnh lại, hai cái đầu nhỏ cùng quay lại.
Yến Ương: "Cơm trong bếp đã xong rồi, đừng nhìn nữa, về nhà ăn cơm."
"Dạ——" Hai đứa gật đầu, chạy tới.
Lúc ăn cơm, Thiều Thư vừa ăn vừa phồng má, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Yến Ương.
Nhìn một lúc, miệng nhỏ nhanh chóng nhai nuốt cơm, nói mơ hồ: "Nương, chiều nay chúng ta ra phố, được không?"
Vì câu nói của muội muội, Tễ An đang ăn hăng say cũng dừng tay, ngẩng đầu nhìn Yến Ương.
Yến Ương một lúc chưa trả lời có được hay không.
"Nương——" Thiều Thư mắt đầy hy vọng.
Yến Ương bất đắc dĩ.
Cuối cùng, nàng đồng ý, nhưng điều kiện là, "Chỉ ra con phố gần nhất ngoài kia, chơi hai khắc rồi về."
Nhiều nhất hai khắc, lâu hơn nàng chịu không nổi.
"Được!" Chỉ có hai khắc Thiều Thư cũng hài lòng.
Tễ An cũng vậy, gật đầu.
Yến Ương: "Vậy ăn cơm cho ngoan, ăn xong rồi đi."
"Dạ!" Đầu nhỏ gật mạnh.
Sau bữa ăn, Yến Ương giữ lời hứa đưa bọn trẻ ra ngoài, xem như đi tiêu thực sau bữa ăn.
Và chuyến đi này khiến Tễ An và Thiều Thư đều trở về với đầy đủ quà.
Tễ An tay trái cầm một cây kẹo đường, tay phải cầm một túi đựng bút mới mua, còn có một chiếc đèn l*иg hình con hổ mà cậu rất thích.
Thiều Thư cũng cầm một chiếc đèn l*иg trong tay phải, ngoài ra trên đầu còn gắn hai chiếc trâm hình đèn l*иg nhỏ mới, tay trái cũng đầy ắp, cầm một túi vải nhỏ, bên trong là một chiếc túi sách mới.
Thực ra chiếc túi sách này làm khá thô, chất liệu cũng bình thường, không thể so sánh với chiếc túi mà Yến Ương tự tay may cho Thiều Thư, cô bé lúc nhìn thấy chiếc túi màu sắc sặc sỡ này, không giấu được sự phấn khích, nên đã năn nỉ mẫu thân mua cho bằng được. Cuối cùng, Yến Ương cũng đồng ý.
Thiều Thư thích chiếc túi sách vô cùng, ma ma định giúp cô bé cầm nhưng cô bé lắc đầu, “Ta tự cầm.”
Yến Ương nhìn thấy vậy cười nhẹ.
Nàng cũng nghĩ rằng sau khi ra ngoài một chuyến, hai đứa trẻ có thể yên tĩnh cả buổi chiều, nhưng đến buổi chiều, khi nàng vừa chợp mắt tỉnh dậy, đã nghe tiếng Thiều Thư gọi ngoài cửa, “Nương ơi, nương ơi——”
Yến Ương thoáng ngẩn người.
Sau đó mặc áo khoác dày ngồi lên đầu giường, mới bảo Hoàn Chi cho Thiều Thư vào.
Thiều Thư nhanh chóng chạy tới, cô bé loi choi chạy đến bên giường, “Nương ơi, chúng ta đi tìm phụ thân được không?”
Yến Ương ngẩn ra một lúc, không nhịn được nghĩ, Thiều Thư thật sự là nghĩ gì nói đó.
“Phụ thân đang bận mà.”
“Vậy thì…” Thiều Thư nghiêng đầu suy nghĩ.
Suy nghĩ một lúc, mắt bỗng sáng lên, cô bé còn đá chân nhỏ, cố gắng leo lên giường, “Vậy chúng ta đi đưa cơm tối cho phụ thân được không?”
Cô bé nhớ tới phụ nhân mà mình nhìn thấy ngày hôm qua, và cái hộp nàng ta cầm trong tay, người gác cổng nói nàng ta là đi đưa cơm!
Lần này Yến Ương thật sự kinh ngạc, vì không ngờ Thiều Thư lại nghĩ ra chuyện đi đưa cơm cho Kỳ Trường Yến trong ngày lễ như hôm nay, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu, có lẽ Thiều Thư trong học đường nghe thấy thấy người ta đưa cơm mới nói ra.
Nàng nghĩ lại, thấy Thiều Thư thật sự hào hứng, sau đó khi nàng chưa kịp nói đồng ý hay không, đã thấy bàn tay nhỏ của Thiều Thư lại đưa tới nắm lấy tay nàng lắc lắc... Bàn tay nhỏ không bằng một nửa tay nàng, khi nắm tay nàng cảm giác nhiều thịt, mềm mại, đứa trẻ trước mặt còn tròn mắt nhìn nàng... Nàng cười một cái, gật đầu đồng ý.
“Ừ, được.”
Thiều Thư mắt cười cong cong, vui vẻ cười thành tiếng.
Đã đồng ý đưa cơm tối cho Kỳ Trường Yến, Yến Ương liền gọi ma ma vào, bảo bà đi chuẩn bị việc này.
Lý ma ma nghe xong, lập tức vui mừng, lại đảm bảo, “Nô tì nhất định làm xong việc này chu đáo!”
Hiếm khi phu nhân muốn đi tới trị sở của Nhị gia!
Yến Ương gật đầu, “Ma ma làm việc ta yên tâm.”
Ma ma là người theo nàng lâu nhất, tiếp đó là Hoàn Chi.
Ma ma cảm thấy ấm áp trong lòng, vội vàng đi chuẩn bị.
Bà vừa đi, Thiều Thư liền đuổi theo, “Ma ma, con cũng đi!”
Vừa nói vừa chạy theo.