Thiều Thư ăn no, nhưng vẫn còn chưa thỏa mãn, nói: “Nương ơi, tối nay con muốn ăn cái này nữa.”
Yến Ương cười đáp: “Ừ, được thôi. Vừa hay vẫn còn một ít.”
Thiều Thư vui mừng, đôi mắt cười cong cong.
Yến Ương không khỏi cũng cười theo.
Thiều Thư cười xong, lại nói: “Nương ơi, ngày mai nương nói ma ma mua cải ngồng nữa đi.”
Cô bé biết, tất cả đồ ăn trong phủ đều phải mua. Ngày mai cô bé cũng muốn ăn, nên bảo mua thêm.
Yến Ương bảo cô bé: “Không mua được đâu, đây là do ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu từ huyện Lĩnh Xương gửi đến.”
“Vậy nhờ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu gửi tiếp được không nương?”
Yến Ương bật cười, nàng thực sự rất thích món này.
“Được, vậy lát nữa con viết thư cho ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, nhờ ông bà gửi thêm nữa được không?”
“Dạ được!” Câu này Thiều Thư đáp lại còn có chút hứng khởi.
Cô bé phấn khởi, Yến Ương lại cảm thấy có chút phiền toái. Khi nàng ngồi cùng Thiều Thư ở thư phòng nhỏ đã gần hai khắc, Yến Ương thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, nàng bỗng nhìn qua ma ma, nói: “Ngươi trông chừng Thiều Thư và Tiểu Tễ, ta ra ngoài một lát.”
Nói xong, nàng đã bước ra ngoài.
Ở phía bên kia, trong thư phòng của Kỳ Trường Yến.
Hắn đang xem những tấm thiệp mới được gửi đến hôm nay, vừa đọc được vài bức, thì nghe thấy cửa mở kêu “két”.
Ban đầu hắn nghĩ là Hứa Ký có việc cần báo cáo, nhưng ngay lập tức lại thấy không đúng, vì dù việc gấp thế nào, Hứa Ký vào thư phòng của hắn trước giờ đều báo một tiếng.
Và bất kể lúc nào, cũng chưa từng thiếu lần nào.
Nếu không phải Hứa Ký... nghĩ đến một người, ánh mắt hắn bất giác nhìn về phía đó. Sau đó, khi thấy đúng là người hắn đoán, khóe miệng hắn bất giác nở một nụ cười.
Thực ra, thấy nàng thật sự là điều khá bất ngờ. Vì từ khi nàng đến Cửu Kê, đã gần mấy tháng trôi qua, số lần nàng đến thư phòng của hắn ít đến đáng thương. Trước kia không cảm thấy có gì, nhưng gần đây hắn lại càng vô thức nghĩ đến số lần ít ỏi đó.
Vì vậy, ánh mắt hắn cứ dõi theo nàng.
Còn Yến Ương, vừa bước vào đã không nhịn được nói trước: “Chàng đi trông Thiều Thư đi, ta xem mà nhức đầu.”
Câu nói thốt ra này, như lời oán thán, cũng có chút thân mật mà đã lâu giữa hai người không có, chỉ là Yến Ương chưa nhận ra. Có lẽ thật sự bị Thiều Thư và Tiểu Tễ làm phiền đến nhức đầu, từ lúc bước ra khỏi thư phòng của lũ trẻ, nàng đã lập tức tìm đến hắn.
Vừa thốt ra xong, nàng lại tiếp tục: “Con bé nói muốn viết thư, nhưng viết được một nửa lại nói muốn vẽ tranh cho ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu... Được, vẽ thì vẽ, nhưng vừa chuẩn bị mực nước lại thầm thì còn muốn vẽ cho nội tổ phụ nội tổ mẫu, nói muốn vẽ mình và Tiểu Tễ, rồi lại muốn vẽ ta, bảo ta ngồi yên đừng động, con bé bây giờ vẽ vẫn chưa đẹp.”
Yến Ương với cái bụng to thế này sao có thể không động đậy, trong lòng chỉ cảm thấy Thiều Thư sau khi đi học về đúng là đã học được nhiều thứ, nhưng tính cách làm gì nghĩ nấy thì chẳng thay đổi chút nào.
Nàng thật sự không có đủ sức lực để trông nom Thiều Thư và Tiểu Tễ, nên mới nghĩ đến hắn mà đến đây.
“Chàng đi trông tụi nhỏ đi, ta chịu không nổi nữa rồi."
Câu cuối cùng này, nàng đã đi đến bên cạnh Kỳ Trường Yến.
Nàng đã kéo áo hắn, lắc lắc ra hiệu hắn đứng dậy, giọng nói đầy sự bất đắc dĩ và tiếng cười như thở dài, hoàn toàn là một tiếng cười vô vọng trước sự nghịch ngợm của con cái.
Khi nàng kéo Kỳ Trường Yến hai lần, người bên cạnh nàng cũng thực sự đứng dậy. Thấy hắn đã đứng dậy, nàng liền quay về, vừa đi vừa thở dài tiếp tục nói: "Đương nhiên, Thiều Thư nghĩ cũng không sai, con bé và Tiểu Tễ nên viết thư về Kinh thành, dù sao cả hai đều đã biết chữ, cũng đã biết làm bài tập, lát nữa..."
Nàng muốn nói rằng lát nữa hắn phải trông chừng Thiều Thư và Tiểu Tễ nhất định phải viết thư xong, viết nhiều hay ít không quan trọng, nhưng nhất định phải viết, còn vẽ tranh... thì xem Thiều Thư lúc đó có muốn vẽ nữa không.
Nhưng giọng nàng lại dừng ở ba chữ "lát nữa", bởi vì đột nhiên cảm thấy cánh tay nàng đang kéo bị kéo ngược lại, trong chớp mắt, từ chỗ nàng kéo hắn, biến thành hắn nắm lấy tay nàng kéo lại, hơn nữa, ngay lập tức trước mặt nàng có một bóng đen, hắn đã bước tới trước mặt nàng.
Sau đó, tầm nhìn trở nên tối đi.
Rồi... nàng không biết bằng cách nào mà hắn đã hôn lên môi nàng, chỉ đến khi eo bị hắn siết chặt, dường như mới nhận ra môi nàng có cảm giác ấm áp.