Một hồi sau, không chỉ ma ma xuống xe ngựa dẫn bọn trẻ đi về, mà nàng cũng cùng xuống theo.
Tễ An và Thiều Thư lúc này vẫn chưa chú ý đến xe ngựa nhà mình.
Tễ An kéo kéo cái túi trên vai Thiều Thư, tiến đến bên tai muội muội nói:
“Muội đừng nói với nương là ta đánh nhau.”
“Được.” Thiều Thư ngoan ngoãn vâng lời.
Trả lời xong, cô bé chớp chớp mắt nhìn cục u sưng to trên đầu ca ca, không khỏi nhe răng.
Cô bé nhón chân lên thổi chỗ vết thương một chút, tay nhỏ đưa lên sờ sờ: “Ca ca có đau không?”
Tễ An: “Không đau!”
Dù sao thì cậu cũng đánh thắng!
Nhưng vừa nói “không đau” xong, cậu đột nhiên kêu lên một tiếng, nhanh chóng quay đầu ra ngoài: “Thiều Thư, muội nhẹ nhàng một chút, ta đau.”
Bị muội muội sờ một cái, thiếu chút nữa cậu đau sắp chảy nước mắt.
Tay nhỏ của Thiều Thư rụt lại, không dám sờ nữa.
Cô bé vôi xua xua tay: “Muội không sờ nữa, không sờ nữa.”
“Ca ca không đau.”
Tễ An nhe răng trợn mắt, khẩu thị tâm phi, nói: “Ta… cũng không có đau lắm.”
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nghĩ thầm: tiểu mập mạp xuống tay thật mạnh.
Vừa mới nghĩ tới, tiểu mập mạp đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, so với cậu thì y phục còn bẩn hơn, mắt tiểu mập mạp đỏ hoe.
Tiểu mập mạp vừa nhìn thấy cậu, lập tức trừng mắt.
Tễ An cũng trừng lại.
Thiều Thư đứng bên cạnh Tễ An, cũng hung dữ trừng lại tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp: “...”
Tiểu mập mạp mếu máo, Kỳ gia ỷ vào cái gì mà mắt lớn mắt bé trừng cậu chứ!
Cậu tức giận giơ nắm đấm nhỏ lên.
Tễ An không cam lòng yếu thế, ngực ưỡn thẳng. Ai nhận thua kẻ đó làm chó! Tổ phụ nói, mặc kệ như thế nào đi nữa, khí thế tuyệt tối không thể thua!
Tiểu mập mạp sợ hãi.
Thôi đi… trên người cậu vẫn còn đau, không muốn cùng Tễ An so đo nữa.
Miệng hừ một tiếng, vừa quay người đã thấy mẫu thân của mình.”
Tiểu mập mạp lập tức nhào qua, miệng mếu máo: “Nương, con đau…”
Tống thị đầy vẻ đau lòng.
Nâng khuôn mặt mập mạp của nhi tử lên, nhìn chằm chằm trái phải, xem xong thì càng tức giận: “Ai đánh con?!”
Dám đánh nhi tử của nàng!
Tống thị vô cùng tức giận.
Cũng không chờ nhi tử trả lời, liền phóng ánh mắt lên người Tễ An, vừa rồi nàng đã thấy cảnh tưởng hai đứa nhỏ so đo qua lại rồi!
Nhưng Tễ An bị nhìn cũng không sợ, chớp chớp mắt mặc cho nàng nhìn.
Bởi vì cậu cũng nhìn thấy mẫu thân!
Trong lòng có phần tự tin, còn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nắm tay muội muội chạy tới chỗ mẫu thân.
Ánh mắt của Tống thị nhìn theo cậu, sắc mặt cũng muốn xem thử là hài tử nhà ai, đánh người khác xong còn muốn bỏ chạy? Nàng cần có một lời giải thích thỏa đáng!
Rất nhanh, nàng nhìn thấy mẫu thân của đứa trẻ kia.
Khi thấy rõ dáng vẻ của Yến Ương, nàng sửng sốt một chút. Bởi vì đối phương là một nữ nhân cực xinh đẹp. Rồi nàng vô thức nhìn lại, thấy cái bụng đang phình to lên của đối phương.
Đối phương đang mang thai.
Tống thị đen mặt cũng phải đình trệ một lúc.
Thật là… trong lòng cũng không muốn lý luận với người đang mang thai. Nhưng đối phương cũng phải nhìn xem nhi tử của nàng đã bị đánh thành ra bộ dạng gì rồi!
So với lần bị ong chích kia còn sưng hơn! Lông mày khẽ nhăn lại, nàng nắm chặt tay nhi tử, mặt không biểu cảm đi tới. Mấy nha hoàn và ma ma phía sau cũng lập tức đuổi theo.
Yến Ương chú ý đến động tĩnh bên này, nàng ngước mắt nhìn bên kia một cái.
Lý ma ma tiến lên trước một bước, để phu nhân ở phía sau mình. Phu nhân hiện tại bụng đã lớn, không thể để xảy ra va chạm gì được.
Tống thị nhìn thấy động tác của Lý ma ma, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Nàng dừng trước mặt Yến Ương, lạnh lùng nhìn Tễ An ở bên cạnh: “Chính ngươi đã đánh nhi tử nhà ta phải không?”
Tễ An dám làm dám chịu: “Đúng, là ta đánh.”
Tống thị: “...”
Quả nhiên, tức giận nhìn về phía Yến Ương.
Yến Ương bình đạm nhìn nàng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt hài tử của đối phương. So với Tễ An thì có phần sưng hơn. Cho nên hẳn là Tễ An cũng không chịu thiệt thòi gì lớn.
Yến Ương mặt mày điềm tĩnh, nhẹ nhàng sờ trên chỗ sưng trên trán của Tễ An: “Mặt Tễ An nhà ta cũng bị thương, là bị nhi tử nhà ngài đánh bị thương phải không?”
Tống thị đã thấy, nhưng lòng vẫn tức giận, bởi vì nhi tử của đối phương còn quá nhỏ, thậm chí còn chưa bằng nửa nhi tử của nàng.
Miệng muốn nói, nhưng lúc này Yến Ương đã nhìn về phía Tễ An, hỏi: “Đầu đuôi sự việc là thế nào? Nói cho nương nghe.”
Tễ An gật đầu.
Tay nhỏ nâng lên, chỉ vào tiểu mập mạp.
“Là hắn động tay trước.”
Tống thị hoài nghi, “Thật sự?”
Cũng nhìn về phía nhi tử của mình: “Nói nương nghe xem, nếu là nó nói oan cho con, nương nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con.”
Tiểu mập mạp nhìn mẫu thân.
Rồi sau đó không tình nguyện mà gật đầu.
Cậu nhóc lẩm bẩm, “Con nhầm hắn với người lần trước đã trêu chọc con, không cẩn thận đấm hắn một quyền.” Hai người bọn họ hôm nay mặc xiêm y màu giống nhau, lúc đó Tễ An đưa lưng về phía cậu, cậu nhầm tưởng nên mới ra tay động thủ.
Sau đó… cậu bị đối phương đánh thành ra như vậy.
Tiểu mập mạp hiện tại nói tiếp cũng đuối lý, hắn ngượng ngùng rụt cổ, cúi đầu lấy chân đá đá cát sỏi trên đường.
Tống thị: “...”
Khóe miệng có chút giật giật… vậy đúng là nhi tử nhà mình đã xuống tay trước.
Tức giận cũng không được nữa, Tống thị muốn ngất tại đây.
Nàng xoa xoa trán, sau đó mọi vẻ khó chịu bực mình đều biến mất, nàng nhìn về phía Yến Ương, xin lỗi một tiếng, “Thật ngại quá, là ta trách nhầm.”
“Vết thương trên mặt của quý công tử ta sẽ chịu trách nhiệm, tìm người gọi đại phu tới.”
Nói xong lại vỗ vỗ nhi tử nhà mình, “Nếu đã là con sai trước, còn không mau xin lỗi người ta.”
Tiểu mập mạp thở dài. Khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng nhìn Tễ An: “Xin lỗi…”
Tễ An cũng không chấp nhất, dù sao đối phương cũng chưa ra tay quá mức, cậu cũng chưa tổn hại gì nhiều. Cậu lắc đầu, tỏ vẻ không so đo nữa.
Yến Ương thấy đối phương đã nhận sai, tình hình cũng không còn căng thẳng nữa, trong lòng nàng nhẹ đi mấy phần. Cho nên nàng mới bảo sẽ cho gọi đại phu, chuyện này cứ thế mà bỏ qua.
Về đến nhà, buổi tối Kỳ Trường Yến nhìn thấy vết thương trên trán của Tễ An.
Hắn nhìn lại mấy lần, hỏi: “Đυ.ng trúng ở đâu à?”
Yến Ương: “Không phải, là cãi nhau với người ta.”
“Đã nói chuyện với mẫu thân của bên kia, chuyện cũng không đến mức to tát.”
Vậy là… Kỳ Trường Yến ừ một tiếng.
Chuyện này cứ thế mà qua, cũng không giữ trong lòng. Dù sao trẻ con nghịch ngợm đánh nhau, khó mà tránh khỏi.
Nhưng ngày hôm sau, lại có người đến tạ lỗi với hắn.
Kỳ Trường Yến nhìn đối phương, Tống Tuân bị nhìn, vội vàng chắp tay tạ lỗi, “Đêm qua nghe gia tỷ nói tiểu ngoại tôn* cùng tiểu thiếu gia xảy ra tranh chấp, vẫn là tiểu ngoại tôn không hiểu chuyện nên đã động tay động chân. Thần thật sự hổ thẹn, vì vậy mới vì tiểu ngoại tôn tới đây để tạ lỗi một lần nữa.”
(*) Tiểu ngoại tôn: cháu ngoại
“Người cãi nhau với Tễ An là tiểu ngoại tôn của ngươi?”
Tống Tuân sờ mũi, cười ngượng ngùng, bảo: “Đúng vậy.”
Nói ra cũng thật là trùng hợp. Đêm qua nghe tỷ tỷ nói đến việc này cũng không mấy để ý, nhưng đến khi nghe được nguyên do và cả tên của đối phương, hắn mới nhớ tới quan trên của hắn có một nhi tử, hơn nữa tên húy cũng là lại Kỳ Tễ An!
Lại nói mấy ngày trước, đại nhân hỏi hắn về trường tư, hắn mới biết được tên húy của nhi tử đại nhân.
Hắn nghẹn một lúc, thiếu chút nữa thở dài, nghĩ thầm đứa cháu này của mình cũng thật là… tranh chấp với ai lại không tranh chấp…
Mà tỷ tỷ nhìn thấy biểu cảm của hắn, liền hỏi hắn làm sao vậy. Hắn nghĩ, lần này tiểu ngoại tôn chỉ sợ chọc đến nhi tử của Quận Thủ đại nhân, liền mới đem chuyện về Tễ An nói cho nàng biết.
Tống thị nghe xong bị dọa một chút, trừ điểm này ra, trong lòng còn có chút nghi hoặc: “Vị đại nhân kia còn có một nhi nữ nữa phải không?”
Tống Tuân khóe miệng giật giật: “...” Nói cái gì chứ, đại nhân dù sao cũng hai mươi tám rồi.
“Đương nhiên là có.”
Tống thị: “Từ trước tới giờ cũng chưa từng nghe nói đến.”
Chỉ là từ đệ đệ mới biết được vị kia là quan lớn, mấy năm nay lập nên nhiều chiến tích mà thôi.
Tống Tuân cũng chưa từng nghe nói đến việc này. Năm thứ hai, lúc đại nhân tiền nhiệm, trong một lần yến tiệc, có người có ý muốn dâng người cho đại nhân, đại nhân chỉ bình bình đạm đạm đề ra một câu, đã có thê tử. Lúc đó hắn mới biết đại nhân vậy mà đã có thê thất rồi. Đương nhiên, ngoại trừ cái này ra, cái khác hắn đều không biết.
Sau đó, hắn cũng chưa từng thấy gia quyến của đại nhân xuất hiện lần nào. Lần gần nhất là mấy hôm trước, khi hắn biết được đại nhi tử của đại nhân tên gọi Tễ An.
“Ngươi về giáo huấn tiểu ngoại tôn, đừng có cùng Tễ An xung đột nữa.”
“Đã rõ.” Tống thị gật đầu.
Mà bên này Tống Huân sáng sớm đã đến tạ lỗi.
Kỳ Trường Yến cười khẽ: “Cũng thật là trùng hợp.” Trước khi hai đứa trẻ xảy ra tranh chấp, biết được người này có tiểu ngoại tôn đang học ở trường tư, mới hỏi Tống Huân vài câu, rồi sau mới bảo Hứa Ký tra lại sau.
Không nghĩ tới chuyện tiểu ngoại tôn của hắn lại là đứa trẻ đã xảy ra xung đột với Tễ An.
Tống Huân nghe thấy tiếng cười của hắn, càng thêm ngượng ngùng.
Kỳ Trường Yến trông thấy sắc mặt của hắn, khoát tay, “Được rồi, hôm qua phu nhân ta đã giải quyết xong, chuyện cũng không có gì, cứ vậy mà cho qua đi.”
“Tạ đại nhân.” Tống Huân thở phào một hơi.
Trong lòng rốt cuộc cũng thấy an tâm, đại nhân nói chuyện này cũng không có gì, vậy hẳn là sẽ không so đo nữa.
Đến đêm, Tống Huân cuối cùng cũng làm xong việc, rời phủ. Lúc hắn ra ngoài, tình cờ bắt gặp Hứa Ký đang mang hộp cơm vào.
Tống Huân chào hỏi hắn, Hứa Ký cũng gật đầu đáp lại, lại tiếp tục đi vào trong.
Tống Huân đi ra bên ngoài, vừa đi vừa thắc mắc, đại nhân bận muộn vậy sao? Cũng không trở về nhà ăn cơm.
Kỳ Trường Yến hôm nay bận đến khuya, bên kia Yến Ương cũng tất bật một ngày.
Khi trở lại phủ, nhà chính đã tắt đèn, chỉ còn một mảnh đen nhánh.
Kỳ Trường Yến nhìn trong viện không còn một ánh đèn, cuối cùng đi về phía gian khác.
Hứa Ký khó hiểu, sao đại nhân lại không trở về phòng?
Hơn nữa đại nhân cũng đến gian nhà kia cũng không để y phục. Chăn đệm cũng đã mấy tháng chưa giặt giũ, khó trách không được sạch sẽ.
“Đại nhân…” Hứa Ký không khỏi kêu lên một tiếng, muốn hỏi đại nhân thật sự muốn đến gian nhà kia hay sao?
Rất nhanh, hắn đã biết đại nhân thật sự là muốn nghỉ lại ở gian nhà đó.
“Đi gọi người mang chăn đệm tới, hôm nay ta sẽ nghỉ ở đây.”
Hứa Ký im lặng: “…Chuyện này.”
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi tỉnh dậy, Yến Ương dùng cơm, Lý ma ma cho mời quản sự đến, bảo vị này có chuyện cần nói.
Yến Ương nhìn hắn, ý bảo hắn nói.
“Phu nhân, Hứa Ký người bên nhị gia sáng nay có dặn dò nô tài đến nói với ngài, hắn nói đại nhân dạo này thường xuyên bận đến khuya. Đại nhân cũng sợ ngài mang thai vất vả, đêm khuya trở về sẽ làm phiền ngài nghỉ ngơi, nên sẽ chuyển sang ngủ ở gian phòng bên cạnh. Còn gọi nô tài tới để lấy y phục và chăn đệm, mang sang bên kia."