Chương 39: Lại Một Ngày Lừa Máy Kiếm Tiền

Một chiếc xe taxi dừng ở bên đường, Vương Đức Tài mới cầm chiếc l*иg chim lên đưa cho cô và nói:

“Tiểu An, con giúp chú Vương một chuyện, con hãy đem nó đi chôn ở trong công viên, chú không thể chịu nổi cái này nữa rồi.”

Nói xong, người đàn ông trung niên phỏng chừng đã ngoài 50 tuổi, đôi mắt ông thấm đẫm nước mắt.

Tang Dĩ An liền nhìn thấy một con anh vũ lông màu xanh biếc, cơ thể nằm mềm nhũn ở đáy l*иg.

Hóa ra là con chim anh vũ mà ông nuôi chết chứ không phải con trai của ông.

Tang Dĩ An có thể làm gì đây?

Cô chỉ có thể nghe theo mà làm.

Vương Đức Tài muốn đi đến sân bay, chính vì vậy chiếc xe taxi liền chuyển hướng chạy thẳng về phía trước, dần biến mất khỏi con phố.

Lại có một ông lão nữa rời khỏi nơi này.

Tang Dĩ An cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn con đường mà chiếc xe vừa đi qua.

Nơi này đường phố không quá rộng rãi, nhà cửa đều được xây dựng song song hai bên đường, có cột điện thoại màu đen đứng ở ven đường, các đường nét trên bầu trời giao nhau, một số đoạn đường thậm chí còn có những những bộ quần áo đang được phơi khô.

Trên đường đi, cô thấy mấy con chim sẻ nhỏ đang đậu trên cành cây, chúng lẳng lặng nhìn chăm chú vào những chiếc xe đi đang di chuyển.

Dưới những cái cây ngô đồng phía xa xa, mấy đứa trẻ nô đùa cùng nhau chơi đuổi bắt, tiếng cười của chúng vang khắp mọi nơi.

Có một ông lão tóc đã bạc phơ ngồi trên chiếc ghế trúc dưới tán cây, nhìn về nơi cuối con phố. Không biết có phải ông đang chờ đợi người nào đó đi xa trở về hay không.

Xung quanh không biết cửa hàng nào đó đang mở một bài hát cũ từ những năm thập niên 80:

“Lại quay đầu, mây che đứt đoạn đường về, lại quay đầu, bụi gai dày đặc, tối nay sẽ không có giấc mơ xưa nào khó bỏ, đã từng cùng bạn mà có ước mơ, sau này tôi phải kể với ai đây…”

Nơi đây, mỗi ngày đều có những người mới vào ở, đồng thời cũng sẽ có những người rời đi.

Có người lòng tràn đầy vui sướиɠ ở lại, chờ đợi có thể sống lâu ở thành phố này.

Có người lại chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, chạy về phía có tiền đồ rộng mở, sáng ngời, nơi địa phương giàu có.

Chỉ có những ngôi nhà cũ kĩ ở hai bên đường và cây ngô đồng to lớn vẫn không thay đổi, dù cho ai đến hay rời đi, thì nó vẫn luôn ở đó.

Nơi này chỉ là một góc nhỏ của An Thành, nhưng Tang Dĩ An lại vô cùng thích nơi này.

Cô xách theo cái l*иg chim mà trở về siêu thị.

Sinh Môn đã chờ đến mất kiên nhẫn, vừa nhìn thấy Tang Dĩ An liền bắt đầu tức giận mà trách mắng:

“Cô còn tôn trọng lần hợp tác này không vậy? Đều đã thỏa thuận là cho tôi sống nhờ trong thân thể cô rồi, chuyện đến lúc này rồi cô còn chần chừ cái gì nữa?”

Tang Dĩ An không hề sợ hãi, một tay xoa xoa lỗ tai, bình thản nói: “Nhỏ tiếng một chút đi, đau hết cả lỗ tai luôn rồi.”

Sinh Môn: …

Sinh Môn càng tức giận hơn, tựa như một thùng thuốc súng, động nhẹ một chút liền nổ.

“Cô phải cho tôi một lời giải thích! Hôm nay phải nói cho rõ ràng chuyện sống nhờ trong cơ thể cô!”

Tang Dĩ An ngồi xuống chiếc ghế xoay ở quầy thu ngân, cô chỉ còn anh vũ đã chết, mỉm cười nói:

“Nói rõ ràng đã, đây là cơ thể mà tôi đã tìm cho ông.”

Sinh Môn nhìn con anh vũ màu xanh biếc kia liền ngây người.

Sau đó liền tức giận mà gào to lên:

“Cô! Giỡn! Mặt! Đấy! À?”

Tang Dĩ An đưa ngón tay út lên ngoáy ngoáy cái lỗ tai bị ong ong do tiếng gào lên vừa rồi.

Cảm nhận được cơn tức giận của nó, cô liền trấn an: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào, đã sống được mấy vạn tuổi rồi, sao ông lại dễ dàng nổi giận như vậy chứ?”

Phía trên cửa kính lại xuất hiện hình bóng của một ông lão râu bạc, nó tức giận thở hổn hển: “Tôi nói là sống trong thân thể của một con người, chứ không phải một con chim!”

Tang Dĩ An vô tội chớp mắt: “Cho đến hiện tại tôi vẫn chưa từng đồng ý sẽ cho ông sống nhờ trên người tôi mà, ông hãy nghĩ lại thật kỹ xem, tôi có nói rõ ràng là cho ông sống nhờ trên người tôi không?”

Tang Dĩ An vẻ mặt nghiêm nghị.