Chương 32: Thái Tử Muốn Làm Đệ Đệ Của Tôi

Tang Dĩ An cầm giỏ hàng lên, lấy que cay, khoai tây chiên, sôcôla, chân gà ngâm ớt và nước coca để chiêu đãi đệ đệ mới của mình.

Hai người bắt đầu trò chuyện.

Nghe hắn nói quyết định không làm Thái Tử nữa, Tang Dĩ An bị sốc.

“Đệ cảm thấy tỷ nói rất có đạo lý, làm Hoàng Thượng cũng không có gì tốt, phải dậy sớm hơn gà, đi ngủ muộn hơn chó, làm việc nhiều hơn trâu, thật là không đáng.”

Lục Trạch Húc giải thích.

Tang Dĩ An lo lắng nói: “Tôi nói này, chẳng lẽ cậu không biết từ xưa đến nay mấy vị Thái Tử bị phế truất đều sẽ không có kết cục tốt đẹp sao? Không phải bị chém chết thì cũng là cuốn vào một đống rắc rối!”

Lục Trạch Húc cũng quen thuộc với sử sách: “Yên tâm đi, phụ hoàng đệ đang ở thời hoàng kim, chỉ cần là mấy năm gần đây đệ bị phế truất vì năng lực kém hoặc đạo đức kém, điều duy nhất có thể làm chỉ là ban cho đệ một mảnh đất phong, vĩnh viễn không được trở về kinh là cùng, không nghiêm trọng như tỷ nói đâu!”

Trẻ con thời xưa trưởng thành sớm, mười hai tuổi đã có thể tự quyết định cho tương lai của mình.

Tang Dĩ An vỗ vỗ vai hắn nói: “Nếu cậu đã nghĩ kĩ rồi vậy thì cứ theo ý mình mà làm đi. Cuộc đời chỉ có mấy chục năm thôi, nhất định phải sống cho thoải mái!”

Lục Trạch Húc gật đầu đồng ý, hắn cầm dưa muối và chân gà nhai kỹ, trong mắt tràn đầy nước mắt, nhìn có chút đáng thương.

Lúc này trông cậu mới hơi giống một đứa trẻ mười hai tuổi.

Nghĩ đến hắn phải sống một mình trong hoàng cung nguy hiểm tứ phía, Tang Dĩ An không khỏi nhắc nhở: “Tôi thấy cho dù cậu không phải Thái Tử cũng cần phải tìm chỗ dựa, để đến khi Hoàng Thượng phế truất cậu thì vẫn sẽ có người cầu tình cho cậu để kết cục không quá đau khổ.”

Lục Trạch Húc suy nghĩ một chút, “Vậy đi tìm hoàng tổ mẫu đi, hồi nhỏ đệ có ở trong cung điện của bà ấy một thời gian.”

Tang Dĩ An hai mắt sáng lên: “Là người chiến thắng cuối cùng trong trận chiến cung đấu! Rất tốt, rất tốt, không tồi, không tồi, trong cung có trưởng bối bảo vệ cậu thì không cần phải lo lắng mấy phi tần khác thổi gió bên tai phụ hoàng cậu nữa.”

Lục Trạch Húc bắt đầu rơi nước mắt, vì mẫu hậu hắn mất sớm, phụ hoàng lại sủng Quý phi, Quý phi thì luôn mách lẻo chuyện của hắn khiến hắn bị khiển trách, răn dạy rất nhiều.

Hắn không thể làm gì được, hắn như lẻ loi một mình trong thâm cung rộng lớn, không có ai bảo vệ hay giúp đỡ hắn cả.

“Để tôi chuẩn bị cho cậu một số thứ mà phụ nữ thích, đảm bảo cậu có thể lấy lòng được Thái Hậu.”

Tang Dĩ An lập tức đứng dậy kéo xe đẩy bắt đầu lấy hàng, mặt nạ, son môi, kem dưỡng da tay, son môi, chì kẻ mày, kem nền dạng lỏng và nước hoa vừa nhìn thấy đã được ném vào.

Sau đó cô chịu khó dạy Lục Trạch Húc cách sử dụng, thậm chí còn tự mình làm mẫu, giữa ban đêm đi trang điểm đúng là chỉ có cô.

Đây là lần đầu tiên Lục Trạch Húc nhìn thấy pháp thuật biến hình của hiện đại - trang điểm, cú sốc xua tan nỗi buồn vừa rồi.

Kỹ năng trang điểm của Tang Dĩ An rất tốt, cô vốn có khuôn mặt baby trông như một học sinh cấp hai, những người không biết tuổi của cô luôn nghĩ rằng cô là một thiếu nữ nhỏ, sau khi trang điểm trông cô lại như một mỹ nhân thanh tú.

“Không có người phụ nữ nào có thể từ chối làm đẹp, những thứ này cậu cứ mang về nhà từ từ nghiên cứu, sau đó có thể dâng cho hoàng tổ mẫu, bà ấy nhất định sẽ rất vui.”

Lục Trạch Húc vẫn còn kinh ngạc: “Thần kì quá.”

Tang Dĩ An liếc nhìn thời gian, vẫn còn một tiếng nữa mới đến 5 giờ, vừa rồi tập trung trang điểm nên không để ý thời gian.

“Cậu không thể ở chỗ này lâu được, lần trước tôi đã nói rồi, ngọc bội của cậu có thể đổi lấy hàng hóa của tôi, bây giờ cậu có tiện lấy lại đồ không?”

Lục Trạch Húc vội vàng từ chối: “Chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, tỷ tỷ đừng để trong lòng. Hơn nữa, tỷ đã cứu đệ mà, như vậy là đủ rồi.”

Đúng là một đứa trẻ thật thà, Tang Dĩ An thầm thở dài.

“Vậy cậu chọn mấy món mình thích đi, cứ lấy tự nhiên. Từ giờ cánh cửa này sẽ mở ở trong phòng của cậu, cũng tiện cho cậu di chuyển hàng hóa về.”