Tôn Ngộ Không lấy ngọc cất vào trong ngực, lại phát hiện ra trên người mình không có chỗ nào có thể giấu được.
Đúng lúc này, từ trong phòng học bỗng nhiên truyền đến tiếng người nói chuyện, tiếng bước chân ngày càng gần.
"Sao lại bỏ quên sách ở đây thế?"
"Đi gấp quá nên mới bỏ quên."
"Thật là, phải đi xa thế này cùng ngươi lấy sách."
"Coi như ta sai, chỉ là tối nay không xem quyển này, ngày mai bị phu tử gọi lên đọc không trả lời được, thì xấu hổ chết mất."
"Nhanh lên nhanh lên, lát nữa còn phải đi uống rượu nữa."
Tôn Ngộ Không bám vào góc tường bên ngoài, miễn cưỡng che khuất được thân thể, phát hiện ra là mấy học trò vừa rồi quay lại, tổng cộng ba người, đang đi vào trong phòng.
Mấy người này chính là những học trò hôm nay nói xấu sau lưng Giả Bảo Ngọc, cũng không ngoại lệ trước khi vào lớp đều bị hắn vỗ vai một cái. Hiện tại hắn không có phép thuật, nếu bị mấy người này bắt được, cộng thêm mối quan hệ với sau lưng, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Vì vậy liền nhanh chóng chạy vào rừng trúc.
Chạy được hai bước, chân bỗng nhiên sụp xuống, cơn đau như xé kéo đến, khiến hắn quỳ sụp xuống đất.
Rất nhiều năm về trước, Tôn Ngộ Không nhớ khi đó hắn vẫn còn trên đường đi lấy kinh, Đường Tăng đã từng nói một câu, "Cuộc đời chuyện không như ý thường chiếm tám chín phần, số phận muốn trêu ngươi, thì có trốn cũng không trốn thoát."
Lúc đó tuy hắn bị phạt hộ tống Đường Tăng đi lấy kinh, nhưng vẫn có phép thuật cao cường, trên trời dưới đất ít ai có thể chế ngự hắn, cho nên cũng chỉ hừ lạnh một tiếng——
"Ngươi tay trói gà còn không chặt nổi, lại có dung mạo đẹp đẽ, người ta không phải muốn ăn thịt ngươi, thì chính là muốn bắt ngươi về làm phu quân, nếu ngươi có chút bản lĩnh, cho dù có dung mạo đẹp nhất thiên hạ, cũng không ai dám đánh chủ ý đến ngươi."
"Số phận, chỉ là cái cớ của kẻ yếu."
Đường Tăng bị hắn nói trúng tim đen, tai đỏ lên, vội vàng tìm cớ cho mình, "Ô hô, yêu hầu không thể nào hiểu được."
Đến hôm nay, Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng hiểu được, thế nào gọi là trêu ngươi của số phận!
Một khu rừng trúc trong học đường, tại sao lại có bẫy thú chứ!
Tôn Ngộ Không nghe thấy tiếng động, Giả Bảo Ngọc và Tần Chung tự nhiên cũng nghe thấy, rừng trúc nằm ngay phía sau phòng học, chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy động tĩnh trong rừng trúc. Hai người vội vàng đứng dậy từ trên mặt đất, chỉnh lại y phục.
Khu rừng này chỉ có một con đường đi ra từ phòng học, Tần Chung vốn định chạy ra ngoài, bị GiảBảo Ngọc kéo lại.
"Lát nữa nếu bị bọn họ nhìn thấy hai chúng ta cùng đi ra từ đây, không biết lại nói những lời ong tiếng ve gì nữa."
GiảBảo Ngọc bèn cùng Tần Chung đi vào sâu trong rừng trúc.
Nửa người Tôn Ngộ Không nằm trên mặt đất, đã nhìn thấy Giả Bảo Ngọc và Tần Chung đi tới, vội vàng đào một cái hố trên mặt đất, nhét Thông Linh Bảo Ngọc vào trong, lấp đất san bằng, lại làm dấu bên trên. Sau đó liền giả vờ làm khỉ ngốc không biết chuyện gì, lăn lộn trên mặt đất kêu la in ỏi.
Giả Bảo Ngọc nhìn thấy Tôn Ngộ Không đang nằm trên mặt đất, chân đẫm máu, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, Tần Chung sợ hắn gọi ra tiếng, vội vàng che miệng hắn lại. Giả Bảo Ngọc đứng trơ ra đó, ngực lên xuống bất định. Chờ đến khi Tần Chung nhìn thấy ba người kia lấy sách rời đi, mới buông tay đang che miệng Giả Bảo Ngọc ra.
"Được rồi. Người đã đi rồi."
Giả Bảo Ngọc nhìn Tôn Ngộ Không, bước tới muốn gỡ bẫy thú cho hắn, kết quả không gỡ ra được, ngược lại còn khiến bẫy kẹp chặt hơn, máu tươi chảy ròng ròng. Tôn Ngộ Không kêu lên hai tiếng biểu thị bất mãn. Giả Bảo Ngọc ngồi phịch xuống đất, nhìn Tôn Ngộ Không trợn tròn mắt.
Tôn Ngộ Không bị hắn nhìn đến nổi da gà, nghĩ xem liệu mình có phải đã diễn quá hay không. Lại nghe hắn nói:
"Nhất định là Kim Vinh! Nhất định là Kim Vinh đặt bẫy thú này. Đều tại ta, nếu không phải ta mang con khỉ này đến học đường, sao lại gây ra chuyện này? Bọn họ là nhắm vào ta mà đến. Con khỉ này đều là vì ta mà chịu tội. Ban ngày ta để nó bắt nạt bọn họ, bọn họ không dám trêu chọc ta, liền lấy con vật này để trút giận!"
Tôn Ngộ Không: "..."
Tuy không biết hắn nghĩ như thế nào, nhưng hắn nhất định đã nghĩ quá nhiều rồi.
"Ta phải đi tìm Kim Vinh tính sổ!"
"Ngươi bình tĩnh lại đã." Tần Chung vội vàng kéo Giả Bảo Ngọc lại, "Ngươi đi tìm hắn tính sổ, đến lúc đó nếu làm ầm ĩ đến tai tiên sinh hoặc trưởng bối trong phủ, muốn phân xử công bằng, thì phải yêu cầu ngươi nói rõ nguyên nhân kết quả, ngươi nói xem hôm nay hai chúng ta ở đây làm gì? Cha ngươi biết ngươi đến học đường không chuyên tâm học hành, ngược lại cả ngày tìm kiếm thú vui như thế này, ngươi nói xem giữa ngươi và Kim Vinh, ai bị phạt nặng hơn?"
Tần Chung dừng một chút, nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể làm ầm ĩ lên."
Giả Bảo Ngọc ngẩn người không nói, một lúc lâu sau, cúi đầu xuống.
"Là ta nóng vội rồi. Vẫn là Kình Khanh ngươi cân nhắc chu đáo."
Tần Chung cuối cùng cũng khuyên được Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc hoàn hồn, vội vàng đưa Tôn Ngộ Không đến y quán chữa trị.
Tôn Ngộ Không bị thương ở chân, tạm thời không thể di chuyển được. Giả Bảo Ngọc cũng không mang hắn đến học đường nữa. Lâm Đại Ngọc thấy hắn bị thương đáng thương, luôn cảm thấy những người hầu kia thay thuốc không cẩn thận, sẽ khiến hắn bị đau, nên mỗi ngày đều tự mình thay thuốc, cho hắn ăn uống.