----------
Harry nằm trằn trọc trên giường vào đêm hôm sau, lại một lần nữa nhìn chăm chăm vào hòn đá trong tay mình. Cậu không thể không cảm thấy cuộc gặp gỡ với Dumbledore khá là kì lạ. Cách mà ông cư xử quá bình tĩnh và thản nhiên. Cứ như đã được dàn dựng từ trước.
Cứ như ông đã biết trước Harry sẽ ở đó.
Harry khựng lại.
Một vài điều dần trở nên hợp lí. Dumbledore đã ám chỉ rằng có một căn phòng kì thú và nguy hiểm ở trên tầng ba, gần như là muốn thôi thúc học sinh đi tìm kiếm nó. Ông đã tặng cho Harry tấm áo tàng hình ở kì nghỉ đông, một món đồ rõ ràng là dùng để đi lại mà không bị phát hiện. Harry đã được đến và khám phá tấm gương vài lần trước khi chạm phải Dumbledore, dù chắc chắn ông đã phải đặt nhưng thần chú cảnh báo phòng khi có ai đi vào căn phòng. Mọi chuyện quá...hoàn hảo để có thể là trùng hợp ngẫu nhiên.
Tại sao Dumbledore muốn cậu tìm thấy tấm gương, Harry cũng không biết. Có thể ông muốn biết cậu nhìn thấy gì ở trong đó; để xem cậu có hay quay lại không, bị hớp hồn như những người Draco đã kể. Có lẽ ông nghĩ Harry sẽ tìm được hòn đá và bây giờ đang chờ đợi xem Harry sẽ làm gì với nó?
Không, Dumbledore không thể nào biết được Harry đã có hòn đá, nếu có thì bây giờ ông đã lấy lại nó rồi. Để cho cậu giữ một đồ vật quyền lực đến thế, khi mà biết nó vô cùng được săn đón và có thể gây nguy hiểm đến Harry, chắc chắn là điều mà Dumbledore không hề mong muốn. Trừ khi Harry đã hoàn toàn đánh giá sai về con người Dumbledore, và cậu không nghĩ là vậy, hẳn là không nghiêm trọng đến mức ấy.
Thay vào đó, Harry bắt đầu nghĩ Dumbledore chỉ đơn giản là hơi chểnh mảng với sự an toàn của những học sinh. Thật sự mà nói, Harry khó mà tin được Dumbledore đã đưa ra một tuyên bố "nguy hiểm" với ý định dẫn dụ vài đứa trẻ tò mò đến chỗ tấm gương. Nó là một chiến thuật quá...ngốc nghếch. Quá nhiều vấn đề có thể xảy ra. Còn về tấm áo choàng, ông có lẽ chỉ đang giữ nó hộ cha cậu, và thấy Giáng sinh là một dịp phù hợp để tặng quà. Thật sự đấy, Dumbledore có thể là một kẻ chủ mưu xấu xa với những kế hoạch dính đến những đứa trẻ vẫn còn đi học...hoặc chỉ đơn thuần là một vị Hiệu trưởng già lẩm cẩm. Quyền lực, hẳn rồi, những dễ bị phân tâm. Harry khá chắc rằng Dumbledore còn chưa phát hiện ra rằng hòn đá không còn trong tấm gương nữa, chứ chưa cần nói đến ai đang giữ nó. Điều đó có nghĩa ông hoặc là chưa nghĩ đến việc kiểm tra liệu tấm gương có còn giữ hòn đá, có thể là yên tâm nó được an toàn...hoặc ông không hề biết gì về sự hiện diện của hòn đá.
Đó là một khả năng, nhưng Harry không tin tưởng lắm. Dumbledore có thể đã lớn tuổi và có chút kì lạ, nhưng Harry sẽ không đánh giá thấp một trong những phù thuỷ hùng mạnh nhất trên thế giới đến vậy. Chắc hẳn phải có lí do mà tấm gương được cất giữ ở Hogwarts, và nó chính là để bảo vệ hòn đá ở bên trong. Nếu không ai ngoài vị Hiệu trưởng biết hòn đá được giấu bên trong tấm gương, thì việc dùng tấm gương để đánh lạc hướng là một kế hoạch khá thông minh. Nếu có ai tình cờ đi vào căn phòng đó, giống như Harry, hoặc chỉ vì ham khám phá, họ sẽ tìm thấy Tấm gương Ảo ảnh, bị kinh ngạc bởi khát vọng lớn nhất của mình, và sẽ nghĩ rằng đó là điều bị giấu. Harry chắc chắn đã bị mắc lừa, và còn không hề nghi ngờ gì nếu không phải vì hòn đá đã tự động rơi vào tay cậu theo nghĩa đen.
Quay trở lại với vấn đề hiện tại là hòn đá. Harry không muốn giữ nó, chắc chắn là thế. Cậu đã cân nhắc việc đưa nó cho người khác, như nhà Malfoy chẳng hạn, nhưng đó cũng phải là một việc làm sáng suốt. Có lẽ cậu hơi hoang tưởng, nhưng cậu không muốn một gia đình như nhà Malfoy bị nhắm đến vì hòn đá, dù là bởi những tên trộm, hay sát thủ, hay thậm chỉ bởi Bộ Pháp thuật, những người sẽ buộc tội họ là Hắc ám và đang sử dụng hòn đá cho những mục đích xấu xa. Dumbledore gần như chắc chắn là biết hòn đá được đặt trong tấm gương, có khi còn chính là người để nó vào đó, và dù hiện tại ông chưa biết nó đã bị lấy đi, ông hẳn sẽ sớm phát hiện ra vào một lúc nào đó. Và Harry không muốn nghĩ đến những điều ông có thể sẽ làm để lấy lại nó.
Cậu nghĩ đến việc đặt hòn đá lại vào tấm gương và giả vờ nhưng chưa từng thấy nó, nhưng nói thật là cậu không biết làm thế nào. Nếu nó là một thần chú của Dumbledore, một điều càng ngày càng có khả năng, thì Harry không biết làm lại được nó thế nào, hoặc đảo ngược nó, hoặc bất cứ điều gì khác. Kể cả vứt hòn đá ở dưới sàn trước tấm gương cũng rất rắc rối, vì Dumbledore đã biết Harry biết về căn phòng, và chắc chắn sẽ nghi ngờ về mục đích của cậu. Chưa kể đến việc học sinh khác có thể tìm thấy căn phòng và thấy hòn đá trước Dumbledore, trường hợp tệ nhất có thể xảy ra.
Không, sẽ tốt hơn là Harry trực tiếp đưa trả nó cho Dumbledore càng sớm càng tốt.
Dù sao đi nữa, nếu ông đã dự đoán được Harry sẽ đến chỗ tấm gương, thì cậu chỉ cần làm theo đúng kịch bản cho đến cuối thôi. Cậu không nghĩ mình còn sự lựa chọn nào tốt hơn nữa.
----------
"Thưa thầy?"
"Vào đi, Harry, con trai! Ngồi xuống đi. Con có chuyện gì muốn nói vậy?"
Harry yên lặng đi vào, vẫn hơi phân vân liệu lẽ ra có nên đến chỗ Snape không. Nhưng, thú thật là, cũng giống như vụ Quirrell, cậu muốn xử lí xong việc này nhanh nhất có thể, và nếu đưa hòn đá cho Snape thì đằng nào ông cũng sẽ đưa lại cho Dumbledore thôi. Ít nhất thì bằng cách này, Dumbledore sẽ không có lí do gì để nghi ngờ cậu đang che giấu chuyện gì đó. Snape còn không biết Harry đã thấy tấm gương, nếu như theo như cậu nghĩ, và Harry không muốn phải lặp lại việc "nói dối về cha mẹ mình" thêm lần nữa với Snape.
Đặc biệt là với Snape, người không chỉ quen biết cha mẹ cậu, mà còn mang nặng định kiến cá nhân về họ. Harry muốn tin tưởng Snape đủ để kể cho ông về hình ảnh phản chiếu của mình trong gương nhưng... cậu chưa đến đó. Cậu còn chưa nói cho ông về phép thuật của mình.
Harry ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của Dumbledore, cố gắng thả lỏng bản thân. Cậu ngước lên và thấy Fawkes, con phượng hoàng của Dumbledore, đang rỉa lông. Phép thuật của nó nằm gần như phẳng với thân thể, một màu đỏ sẫm, nhưng rung động với một sự dày đặc khiến Harry hơi nhăn mày. Nó trông giống với hòn đá một cách rùng rợn, nhưng đỡ...cứng hơn? Có thể đó là do khả năng tái sinh của chúng, Harry cho là vậy. Cậu sẽ phải tìm hiểu thêm.
Trong lúc đó, Fawkes không chú ý gì đến cậu, chỉ một cái liếc mắt rồi lại quay về với bộ lông của mình. Harry hơi ghen tị với vẻ bình thản của nó. Cậu quay sang Dumbledore, tự chấn chỉnh lại tinh thần.
"Thưa thầy, em...em đã không hoàn toàn trung thực vào lần cuối chúng ta gặp nhau...ở chỗ tấm gương." Harry lựa chọn vẻ ngoài nhẹ nhàng hơi hối lỗi. Cậu không hoàn toàn chắc chắn Dumbledore biết về hòn đá, nên sẽ phải cẩn thận.
Cậu chăm chú vào biểu cảm của Dumbledore khựng lại, rồi giãn ra. Hơi đáng lo ngại. "Không hoàn toàn trung thực? Như thế nào?"
Harry hít một hơi sâu. Cậu đang làm một điều đúng đắn, chắc hẳn sẽ Dumbledore sẽ không tức giận đâu. Không quá tức giận, hi vọng là thế.
"Thật ra em tìm thấy tấm gương từ đầu tháng này." Dumbledore trông hơi ngạc nhiên, nhưng không còn gì khác. "Em đã đến chỗ nó hai lần trước khi em gặp thầy ở đó. Lần đầu chỉ là tình cờ, như em đã nói, nhưng lần thứ hai chỉ là vì quá tò mò... Em chỉ muốn xem nó có thật hay không? Không phải chỉ là một giấc mơ?"
Dumbledore gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
Harry tiếp tục. "Và lần thứ hai em đến, em...lấy được một thứ từ tấm gương."
---------