Chương 8-1

CHƯƠNG 8: VINDICETIS (Thử thách)

---------

Harry tỉnh giấc vào sáng hôm sau với cảm giác hơi mất phương hướng. Mất vài phút để cậu nhận thức được mình không còn ở quán Cái Vạc Lủng nữa, mà đang ở khu kí túc xá Slytherin xa hoa.

"Tempus (Thời gian)", cậu lờ đờ lẩm bẩm, và ngay lập tức có cảm nhận rằng bây giờ là 6 giờ 4 phút sáng. Cậu ngồi dậy, dụi mắt mệt mỏi, rồi đi lấy quần áo từ rương trước khi đi vào nhà tắm. 10 phút sau cậu đã trở lại lên giường, đã sửa soạn quần áo đầy đủ nhưng vẫn để chân trần, lướt qua cuốn "Phong tục và Truyền thống". Cậu quyết tâm phải tạo một ấn tượng tốt với những đứa trẻ khác, và cũng không muốn phụ thuộc quá nhiều hay gây trở ngại cho Draco.

Vào khoảng 6 giờ 20 phút cậu nghe thấy tiếng động từ giường của Draco, và vài phút sau cậu nhóc tóc vàng ngồi dậy, vẫn còn hơi mơ màng. Harry nở một nụ cười vui vẻ khi cậu nhóc quay lại nhìn mình. Draco than thở.

"Ôi, Merlin, cậu quá nhiều năng lượng vào sáng sớm đấy!"

Harry bật cười trước giọng điệu cau có của cậu ta, trở lại với cuốn sách trong khi Draco bận rộn chuẩn bị cho ngày mới.

Họ đến Đại Sảnh Đường vào khoảng hơn 7 giờ sau hai lần bị lạc. Harry để ý thấy rằng bàn của Slytherin hiện tại có nhiều học sinh nhất, và cậu và Draco là hai học sinh năm nhất duy nhất ở đó.

Những học sinh Slytherin còn lại dần dần đến đông đủ, và Harry thấy vài người trong số đó gật đầu với nhau trước khi ngồi xuống theo một trình tự mà cậu nghĩ không phải là ngẫu nhiên. Cậu nghi ngờ rằng bọn họ đã quen nhau từ trước, có lẽ đều là Máu thuần, đúng như danh tiếng của Slytherin. Cậu cũng đã có ấn tượng như vậy vào ngày hôm qua, nhưng đã bị xao nhãng bởi những sự kiện khác nên chưa có cơ hội giao lưu với ai. Cậu không mong chờ đến việc đó lắm, nhưng đành chấp nhận rằng đó là một điều bắt buộc của một người đứng đầu gia tộc. Cậu còn chưa động đến danh hiệu "Đứa trẻ Sống sót"; thật sự là ý nghĩ rằng mình là một "người nổi tiếng" làm cậu thấy hơi nôn nao. Cậu sẽ không để những đánh giá về hành động của mình từ 10 năm trước của những người bạn học làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Cô bé ngồi cạnh Draco ngay lập tức kéo cậu ta vào một cuộc trò chuyện, Harry lờ họ đi và tập trung vào tách trà của mình. Harry từng đọc được rằng đến khi nào Draco giới thiệu cậu hay một ai đó tự giới thiệu bản thân, nó sẽ bị coi là thiếu lịch sự nếu Harry đột ngột tham gia vào cuộc đối thoại.

Sau vài phút yên lặng, cậu bé ngồi cạnh Harry quay sang phía cậu.

"Blaise Zabini," cậu ta nói. Giọng cậu ta khá nhỏ, biểu cảm hơi buồn ngủ nhưng đôi mắt lại sắc bén như dao. Cậu ta có làn da tối màu và mái tóc đen; đôi mắt mang ánh xanh lục nhẹ thiên về màu xám và được viền bởi lông mi đen dài, và suy nghĩ đầu tiên của Harry là cậu ta rất đẹp.

"Harry Potter", cậu nhẹ giọng đáp lại đúng như một lời chào tiêu chuẩn của máu thuần, nhìn thẳng vào mắt Zabini. Cậu không biết vì sao, nhưng có điều gì đó về phép thuật của Zabini làm cậu hơi rợn tóc gáy. Phép thuật của cậu ta được kiểm soát rất kĩ, không để lộ ra cảm xúc gì ngoài trừ sự căng thẳng rõ ràng. Một lúc sau, Zabini gật đầu ngầm đồng ý rồi tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình. Harry cũng tiếp tục ăn, mừng vì ít nhất Zabini đã chấp thuận cậu.

Sau khi đã hết một nửa thời gian ăn sáng, thời khoá biểu đột nhiên xuất hiện bên cạnh đĩa của từng người, và Harry để ý thấy rằng nhà Slytherin sẽ có lớp Bùa chú đầu tiên, sau đó là tiết Độc dược vào buổi chiều.

Khi bữa sáng kết thúc, Draco có vẻ đã tỉnh táo hơn. Khi họ đi đến lớp học Bùa chú, Draco chính thức giới thiệu cậu đồng thời kín đáo nói cho cậu biết về gia cảnh và thân thế của một vài Slytherin năm nhất. Họ đều không do dự gì chấp nhận Harry, khiến Harry không khỏi băn khoăn rằng liệu đó là do cậu mang họ Potter, là Đứa–trẻ-sống–sót, bạn của Draco, hay bởi tất cả những điều trên.

"Nhà Parkinson khá quyền lực, nhưng không thể bằng nhà Malfoy được rồi," Draco nói, ra hiệu về phía Pansy Parkinson. "Họ là những máu thuần khá được kính trọng và có tầm ảnh hưởng. Tôi quen Pansy từ khi còn bé, nên khá hiểu cậu ấy. Cậu ấy là một đồng minh tốt. Cậu ấy giỏi thu thập thông tin, và khá dữ dằn khi cần thiết. Cậu ấy có vẻ giống một bà tám, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không muốn gây sự với cậu ta đâu, tin tôi đi." Draco dường như đang nói bằng kinh nghiệm của mình, và Harry tin tưởng điều đó.

"Crabbe và Goyle có thể coi như vệ sĩ của tôi; gia đình của họ phục vụ chúng tôi và ngược lại, chúng tôi cho họ sự bảo hộ và tầm ảnh hưởng." Harry quay sang nhìn hai thằng nhóc nặng nề đã luôn theo sau Draco từ hôm qua. Bọn họ trông có vẻ không được sáng dạ cho lắm, nhưng chắc lòng trung thành của họ bù lại được cho sự thiếu sót ấy. "Hai người bọn họ không được nhanh nhẹn lắm, nhưng họ đóng vai trò hăm doạ là chính. Miễn là tôi còn coi cậu là một đồng minh, bọn họ cũng sẽ trung thành với cậu. Có chút giống thú nuôi, nói thật là vậy," cậu ta nói, giọng điệu có chút coi thường.

"Đó là Blaise Zabini," cậu ta nói tiếp, ra hiệu về phía đó. "Mẹ cậu ta đã qua bảy đời chồng, tất cả đều được đồn là chết một cách bí ẩn. Họ có số tài sản khá lớn, thừa kế từ những người chồng kia, nhưng không có tầm ảnh hưởng lắm vì thường xa lánh xã hội. Không có nhiều thông tin công khai về họ, ngoài trừ việc họ ở vị trí trung lập trong cuộc chiến tranh. Bản thân Blaise là người khá sắc bén; rất trầm tính và tinh tế. Sự trung thành của cậu ta...vẫn còn để ngỏ." Biểu cảm của Draco hơi nhăn lại, hơi có vẻ tiếc nuối, nhưng cậu ta thay đổi nhanh chóng đến nỗi Harry suýt nữa không nhìn ra. Cậu tự hỏi điều đó nghĩa là gì.

Harry tiếp thu những điều mà Draco nói, ngầm lưu trữ lại nhưng lời nhận xét. Sự xác nhận của Draco về phe của Zabini trong cuộc chiến hơi kì lạ với Harry; cậu đã phỏng đoán rằng, vì những lí do cậu cũng không thể nói rõ, mọi người xung quanh mình đều chiến đấu lại "Chúa tể Hắc ám". Hiện tại, khi nhìn quanh những Slytherin, nhìn Draco, cậu đột nhiên băn khoăn về sự thật của tư tưởng ấy. Đương nhiên là, không ai công khai thừa nhận mình là phù thuỷ Hắc ám; bản thân Draco cũng đã bày tỏ một sự nghi ngờ với khái niệm ấy mà Harry tin là thật. Nhưng nó cũng không đồng nghĩa là họ không có phe phái ở trận chiến trước, "Chúa tể Hắc ám" dù sao cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi. Harry tự nhắc nhở bản thân tìm hiểu thêm về cuộc chiến tranh và vị Chúa tể Hắc ám mà cậu được cho là đã đánh bại này.

----------

Họ đến lớp học đầu tiên, Bùa chú, và chọn chỗ ngồi ở phía bên trái của lớp học đối diện với những học sinh Ravenclaw năm nhất. Một lúc sau, giáo viên của họ, Giáo sư Flitwick, bước vào lớp; một phù thuỷ với vóc dáng nhỏ bé tới mức phải đứng lên một chồng sách để nhìn được qua bàn làm việc của mình. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi và sĩ số đã đủ, ông bắt đầu điểm danh, đến tên của Harry, ông phát ra một tiếng kêu phấn khích rồi ngã ra khỏi tầm mắt. Harry đỏ bừng mặt khi những học sinh Ravenclaw quay hết sang nhìn mình.

"Ta sẽ bắt đầu với bùa chú bay, nhưng các trò chưa được thực hiện nó hôm nay. Sẽ có vài buổi thực hành sau khi các trò đã nắm được nguyên lý của chuyển động và thần chú. Mọi người hãy lấy đũa phép ra và làm theo ta nào!"

Harry lấy ra cây đũa gỗ nhựa ruồi của mình, cố gắng lờ đi cảm giác kì lạ nó gây ra. Cậu hi vọng khi sử dụng nhiều thì phép thuật của cậu sẽ chấp nhận nó và cậu sẽ quen với cảm giác này. Nó thực sự khiến cậu xao nhãng.

Flitwick làm một hành động kì lạ với cây đũa phép của mình, như kiểu ông là một nhà soạn nhạc.

"Câu thần chú là "Wingardium Leviosa"."

Harry suýt chút nữa bị sặc khí. Wing-gì cơ? Đó đâu phải tiếng Latinh! Đó là cái quái gì vậy? Cậu nhìn chằm chằm vào vị Giáo sư, người đang lặp lại cụm từ đó vài lần nữa, chỉ để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Rồi ông hướng chiếc đũa phép của mình vào chiếc lông vũ trên mặt bàn, nói những từ ngữ - KHÔNG PHẢI TIẾNG LATINH – và, trước sự ngạc nhiên của Harry, nó bay lên khỏi mặt bàn và lơ lửng quanh căn phòng.

Một vài học sinh ngồi quanh đó nhìn chiếc lông vũ đầy thích thú; Harry nghĩ rằng họ là những Muggleborn, vì rõ ràng là những người lớn lên trong một gia đình phù thuỷ sẽ thấy đó là một điều quá bình thường. Không Slytherin nào có vẻ bị ấn tượng, nhưng một số có vẻ háo hức được tự mình thực hiện nó.

Tuy nhiên, Harry gần như không kiềm chế được sự khó chịu của mình. Đó chắc chắn không phải tiếng Latinh, và cậu sẽ tự nuốt lưỡi mình luôn nếu đó thật sự là một ngôn ngữ nào đó mà không phải rác rưởi. Cậu không biết giải thích thế nào, nhưng có cảm giác như những từ ngữ đó đang nhạo báng ngôn ngữ Latinh yêu quý của cậu, dường như đang sỉ nhục vẻ đẹp của nó với những từ ngữ ngu ngốc bắt chước thứ ngôn ngữ cổ xưa cao quý.

Harry sẽ không chịu đựng chuyện này, và cậu đẩy phép thuật của mình vào chiếc lông vũ mà Flitwick vẫn đang làm cho bay lơ lửng, rồi thì thầm, "Volito (bay lên)".

Ngay lập tức, chiếc lông vũ bắt đầu bay lượn vòng quanh khắp căn phòng, thậm chí còn đập vào mặt vài học sinh và khiến họ hắt hơi. Flitwick hơi sững sờ một lúc rồi ông mỉm cười và vỗ tay. "Ôi, thật tuyệt vời làm sao khi đã có người làm được rồi! Ai đã thực hiện câu thần chú tốt đến vậy?"

Không ai giơ tay, và Flitwick nhìn quanh, vẫn đang mỉm cười.

"Không cần phải ngại đâu! Ta sẽ cho người đó 10 điểm!"

Vẫn không ai giơ tay, và Flitwick hơi nhíu mày, nhìn theo chiếc lông vũ bay lượn vòng quanh và vài học sinh đang cố gắng bắt lấy nó.

"Không ai à? Hừm...Peeves, là ngươi phải không? Ra đây đi!"

Không ai trả lời, và Flitwick nhìn về phía nhóm học sinh. Harry đưa chiếc lông vũ đến trước mặt Flitwick và chọc vào mũi ông. Flitwick lắp bắp, đưa tay lên mặt và vẫy chiếc lông vũ đi chỗ khác. Hành động đó khiến ông mất thăng bằng và ngã xuống lần nữa. Nhóm học sinh phì cười, và Harry chớp lấy cơ hội để trả chiếc lông vũ về bàn của Flitwick.

Vị Giáo sư cuối cùng cũng trèo lại được lên chồng sách của mình và ổn định lại học sinh.

"Thật kì lạ!" Harry nghĩ Flitwick sẽ tức giận, nhưng thay vào đó vị phù thuỷ thấp bé có vẻ rất phấn khích. "Một sự trình diễn phép thuật ấn tượng! Sự điều khiển tuyệt vời, chắc chắn rồi. Nào, nào, ai đã làm điều đó? Ta biết đó không phải Peeves, phép thuật của hắn không có cảm giác thế này."

Mắt Harry mở to trước khi cậu tự mắng chính mình. Đương nhiên là cậu không phải người duy nhất nhạy cảm với phép thuật ở đây! Lucius rõ ràng có thể nhận ra sự kì lạ của Ollivander, không có gì lạ nếu một trong những giáo viên ở Hogwarts, ngôi trường được cho là tốt nhất ở châu Âu, có thể cảm nhận được phép thuật của người khác.

Harry tập trung vào phép thuật của Flitwick. Nó không mạnh như của Lucius, hay kể cả McGonagall, nhưng chắc chắn ở nó có một sự nhận thức ngay lập tức khiến Harry chú ý đến.

Flitwick cố gắng dụ ra thủ phạm, nhưng sau khi đến việc cho 50 Điểm Nhà mà vẫn không có ai thừa nhận, ông bỏ cuộc. Harry nghĩ không học sinh Ravenclaw nào dám thử trước khi nắm được nguyên lí của câu thần chú, và không Slytherin nào sẽ muốn biến mình thành một tên ngốc khi Flitwick yêu cầu chứng minh. Bản thân Harry cũng không chắc mình có thể thực hiện câu thần chú bằng đũa phép với vài từ ngữ được chỉ định; thú thực là cậu cũng chẳng muốn làm thế, và quyết định sẽ tập một câu thần chú mà ít nhất là có vẻ được thực hiện qua cây đũa phép. Cậu không chắc phải làm gì với những từ ngữ. Cậu từ chối việc phải nói thứ vớ vẩn đó.

Cuối cùng, Flitwick coi vụ việc là "một trong những điều lạ kì mà các trò sẽ thấy ở Hogwarts, cả lớp à. Đến ta còn thấy ngạc nhiên!", và Harry thở dài nhẹ nhõm. Rõ ràng là mặc dù Flitwick cũng có thể phát hiện phép thuật, ông không thể lần theo nó để tìm ra nguồn gốc. Có lẽ ông chỉ cảm nhận được ở cự li gần? Hay là phải chạm vào? Từ nay Harry sẽ phải cẩn thận hơn.

----------