CHƯƠNG 7: CONUENIENTIAS (Thân thiết)Happy reading!----------
Toà lâu đài mang vẻ đẹp diệu kì hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của Harry, và còn hơn thế nữa; cái nhìn thoáng qua đầu tiên đã khiến cậu kinh ngạc đến nỗi chỉ khi nghe được tiếng cười nhẹ của Draco cậu mới biết miệng mình đang vô thức mở to. Cậu đỏ mặt và mím môi, ném cho cậu nhóc tóc vàng một cái lườm nửa vời, và nhận lại từ cậu ta một nụ cười trêu chọc.
Nhóm học sinh vây quanh một người đàn ông cao lớn đang hô gọi "Năm nhất!" rồi cùng đi men theo một con đường nhỏ hẹp, quanh co đến trước một hồ nước rộng lớn. Ở đó, họ lần đâu tiên được ngắm nhìn Hogwarts; Harry mừng thầm vì cậu không phải người duy nhất kinh ngạc đến sững sờ trước khung cảnh ấy. Họ trèo lên những con thuyền nhỏ tiến về phía bến thuyền dưới chân lâu đài. Bước qua một loạt những bậc thang đá, cuối cùng họ cũng đến được với cánh cổng lâu đài. Người đàn ông cao lớn gõ ba tiếng lên cánh cổng và chúng mở ra. Harry quay sang hỏi Draco:
"Đó là ai vậy?"
Draco hơi nhăn mũi. "Tôi nghĩ ông ta tên là Hagrid. Cha tôi nói ông ta giống như một người canh gác."
Harry gật đầu, quay đầu nhìn người phụ nữ với khuôn mặt nghiêm nghị vừa xuất hiện ở cổng vào.
"Những học sinh năm nhất, thưa Giáo sư McGonagall."
"Cảm ơn, Hagrid. Tôi sẽ lo liệu từ đây," bà nói.
Rồi bà dẫn theo nhóm học sinh vào một căn phòng và bắt đầu một bài phát biểu ngắn. Harry không biết có phải cậu tự tưởng tượng ra hay không, nhưng suốt bài phát biểu bà có vẻ như rất cố gắng không nhìn về phía cậu; phép thuật của bà có chút dao động, thi thoảng một nhánh dường như còn suýt sượt qua chỗ Harry trước khi bị kéo giật lại. Cậu cố nén một tiếng thở dài; có vẻ ngay cả khi đến đây cậu cũng khó có thể tránh khỏi việc trở thành tâm điểm của sự chú ý.
May mắn thay, bà chưa bao giờ hoàn toàn tập trung chú ý đến cậu, và Harry rất biết ơn vì điều đó. Bà rời khỏi căn phòng một lúc, đó cũng là lúc những đứa trẻ bắt đầu bị làm phiền bởi những con ma. Không thú vị như kì vọng của Harry, vì phần lớn những con ma đều rất ngoan ngoãn, chỉ có một số là hơi đáng sợ.
Cuối cùng, McGonagall cũng quay lại và dẫn họ qua một loạt những cánh cửa lớn hơn dẫn vào Đại Sảnh Đường.
Harry không kìm được hít sâu một hơi thưởng thức vẻ tuyệt đẹp của căn phòng; trần nhà hệt như một bầu trời đêm, huyền ảo và hội tụ vô vàn những vì sao lấp lánh. Sảnh đường được chiếu sáng bởi hàng ngàn ngọn nến nhỏ trôi nổi trong không trung,Harry băn khoăn rằng liệu chúng có thể gây ra một vụ hoả hoạn cháy nổ hay không. Bốn chiếc bàn lớn đã được học sinh ngồi kín, ở phía đầu căn phòng là một chiếc bàn lớn khác,hẳn người ngồi ở đó các Giáo sư. Mắt Harry không thể rời khỏi người đàn ông ngồi ở chính giữa, một phù thuỷ lớn tuổi với mái tóc bạc dài và thậm chí là một bộ râu còn dài hơn, và có năng lực phép thuật mạnh mẽ nhất mà Harry từng cảm nhận được. Kể cả Lucius, người mà Harry nghĩ là đã rất mạnh, còn chưa bằng một phần tư của người đàn ông này. Và Harry chắc chắn rằng đây là vị Albus Dumbledore nổi tiếng, Hiệu trưởng của Hogwarts và Thủ lĩnh Ánh sáng, theo như cậu đã đọc.
Cậu giật mình bởi một cái táp dữ tợn từ một phép thuật khác bên cạnh Dumbledore, và mắt cậu dịch sang người đàn ông ngồi bên cạnh; ông ta có mái tóc đen tuyền, làn da vàng tái, một cái mũi khoằm và đôi mắt đang lườm Harry với sự chán ghét dữ dội đến mức cậu hơi giật mình. Cậu nhìn lại, không thể rời mắt khỏi đôi mắt đen đặc ấy; thế rồi, vị Giáo sư có vẻ nhận ra hành động của mình và quay đi, tiếp tục nói chuyện với người ngồi cạnh. Harry chớp mắt vài lần.
Thật khó hiểu.Sự chú ý của cậu bị kéo khỏi người đàn ông khi McGonagall xếp họ thành hàng trước chiếc bàn cao, quay mặt về phía những học sinh khác. Cậu đứng cạnh Draco, phía còn lại là một cô bé tóc nâu. McGonagall đem ra một chiếc ghế đẩu bốn chân, trên đó là một cái nón te tua, chắp vá và khá bẩn thỉu.
Harry mất vài giây thăm dò phép thuật mạnh mẽ từ nó mà cậu có thể cảm nhận rồi đột nhiên, một vết rách hiện lên dọc theo vành của cái nón và nó bắt đầu hát:
"Ơ này, ta dẫu không xinhNhưng mà chớ xét ngoại hình.Xét về thông minh, sắc sảoĐố nón nào qua mặt ta.Các người cứ đội nón hoa, Mũ cối, mũ nồi tuỳ thíchKhông sao, ta đây chấp hết.Nón ta phân loại Hogwarts,Những điều giấu chẳng nói raTa đọc được từ trong óc.Hãy chải đầu và vuốt tócĐặt lên, ta nói cho nghe.Người nào vào Gryffindor,Cái lò luyện trang dũng cảm;Người nào vào Hufflepuff,Nơi đào tạo kẻ kiên trungKhó khăn chẳng khiến ngại ngùngĐáng tin, đúng người chính trực;Ai vào được Ravenclaw,Nơi đào luyện trí tinh nhanh?Vừa ham học lại chân thành;Hoặc Slytherin cũng thế,Dạy cho đa mưu túc tríLàm sao miễn đạt được mục tiêu.Hãy đội lên! Đội lên nào!Đừng sợ sệt, nghe ta nóiNghe ta nói, ta phân loạiNgươi là ai, ở nhà nàoHãy bình tĩnh, đội lên nàoTrong vành nón như tay ấm."Mọi người vỗ tay nồng nhiệt khi cái nón hát xong, một vài học sinh vẫn đang nhìn chằm chằm cái nón với biểu cảm không thể tin được.
Trong khi đó, Harry đang bị giằng xé giữa ngưỡng mộ và hoảng loạn. Cậu rất coi trọng khả năng của cái Nón, không chỉ có thể hát, mà còn suy nghĩ được – cậu không thể nào nghĩ ra cách tạo ra một thứ như vậy; nó nói như thế nào với một cái miệng không có dây thanh quản hay lưỡi? Hay nó chỉ là một ảo ảnh tạo ra từ sự kết hợp giữa nhưng âm thanh tạo ra từ phép thuật và cái "miệng" của cái Nón? Hay nó là vật sống? Có thể chỉ là một sự mô phỏng của trí tuệ, giống như một con vẹt có thể lặp lại vài câu tỏ vẻ có hiểu biết? Harry chưa từng thử tạo ra sự sống; bản năng của cậu cho rằng đó là một Ý tưởng Tồi tệ, linh cảm của mình không cho phép Harry thực hiện những điều như vậy cho đến khi biết được nhiều hơn về nó.
Ngoài ra, cậu cũng không thực sự muốn tạo ra sự sống; cậu quan tâm đến nguyên tắc của nó, coi nó như một thí nghiệm thú vị. Chưa nói đến những vấn đề đạo đức sẽ gặp phải khi dùng phép thuật để tạo ra sự sống; những thứ như vậy chỉ là tạm thời, và liệu có được coi là gϊếŧ người khi lấy phép thuật ra khỏi một vật sống nhờ vào một phép thuật không thuộc về nó hay không?
Cái Nón thực sự đã khá cũ, Harry nghĩ. Cần bao nhiêu phép thuật để tạo nó sống động đến thế? Hay là đôi khi nó chỉ cần được kích hoạt lại thôi? Giống như một ảo ảnh tạm thời của trí tuệ?
Có một điều làm cậu băn khoăn trong bài hát của cái Nón; phần lớn là do tình huống của cậu bây giờ, phải tham gia vào buổi lễ Phân loại.
Nó nói rằng nó có thể nhìn thấu được tâm trí của bọn họ ư?
McGonagall đi đến bên cạnh chiếc ghế đẩu với một cuộn giấy trong tay.
"Khi đến tên mình, các con hãy đội chiếc nón lên và ngồi xuống ghế để được Phân loại," bà nói. "Abbott, Hannah!"
Harry không chú ý đến những học sinh khác, cậu miên man suy nghĩ trong lo sợ. Cái Nón thật sự có thể đọc được suy nghĩ của cậu ư? Những kí ức của cậu? Liệu nó có thể biết được cậu nói tiếng Latinh không? Về phép thuật không đũa phép? Và cây đũa gỗ huyết? Mối liên hệ của cây đũa kia với Voldermort? Việc cậu có đến hai đũa phép? Khả năng thấy được phép thuật của cậu?
Cậu hít một hơi thật sâu, mắt nhìn lướt qua những học sinh trong sảnh đường. Quan trọng hơn là, liệu cái Nón có tiết lộ cho ai không? Harry sẽ có quyền riêng tư nào đó chứ? Hay những quyền như vậy không tồn tại ở thế giới Pháp thuật? Harry hi vọng là những thứ như quyền lợi có tồn tại ở đây, vì chúng là một trong số những thứ cậu thích nhất.
Cậu lơ đãng để ý thấy Draco đã, đương nhiên rồi, được phân vào Slytherin, và vỗ tay cho cậu ta. Cái tên "Perks, Sally-Anne" được phân vào Gryffindor, và rồi....
"Potter, Harry."