Long Tư Nghị tắm rửa xong đã là chuyện của nửa tiếng sau, Long Tư Nghị chỉ mặc đơn giản
một chiếc áo khoác tắm đi ra, một thân lười nhác tùy ý, thật có ý vị mỵ nhân.
Mạc Văn Danh nhíu nhíu mày, tận lực khống chế hơi thở đang ngày càng dồn dập của mình, Tư Nghị như vậy rất có lực hấp dẫn, làm cho hắn toàn thân đền căng cứng, nhưng hắn cũng biết, Tư Nghị như vậy cũng không phải là chuyện hắn có thể vọng niệm, bằng không hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục*.
* Vạn kiếp bất phục: Một khi đã mất thì đời đời cũng không thể lấy lại được.
“Đi thôi, mà khoan, để ta tiễn ngươi”
” … Haha, thời gian có ngắn quá không, vị kia của ngươi có hiểu lầm không?” Tận lực làm cho âm thanh của mình tự nhiên nhất có thể, nhưng Mạc Văn Danh như cũ vẫn cảm thấy thanh âm của mình có chút khàn khàn.
“Hừ, cái đó không cần ngươi lo” Khó có được lúc Long Tư Nghị trừng mắt với Mạc Văn Danh, riêng biểu hiện hôm nay của hắn cô quyết định sẽ làm bằng hữu lâu dài, một nam nhân biết tiến biết lùi sẽ là một bằng hữu tốt.
“Hahaha, phải phải, là ta lo lắng quá nhiều, vậy phiền Tư Nghị tiễn ta xuất môn” Tiếng cười của Mạc Văn Danh trầm thấp mang theo nhàn nhạt vui vẻ, thương cảm của hắn một người biết là đủ, hắn nghĩ mình nên rời khỏi đây thôi.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, xuống lầu, thẳng đến khi Long Tư Nghị tiễn Mạc Văn Danh ra khỏi cửa vẫn chưa thấy bóng dáng của Ôn Thừa Tường đâu, Long Tư Nghị nghĩ anh chắc là đã trở lại phòng của mình thôi.
“Tư Nghị, không biết sau này ta còn vinh hạnh được đến đây làm khách nữa không?” Mạc Văn Danh như một ngừi bạn thân thiết chờ mong lần sau được mời đến.
“Đương nhiên” Long Tư Nghị cho Mạc Văn Danh một nụ cười khẳng định, tuy rằng không biết hắn có hiểu hay không, nhưng việc đáp ứng lần này xem như cô đã nhận lời, chỉ cần người nam nhân trước mặt này không làm ra chuyện gì cô không thể tha thứ, bọn họ vĩnh viễn là bằng hữu.
***o0o***
Sau khi tiễn bước Mạc Văn Danh, Long Tư Nghị liền thu hồi lại biểu cảm nhu hòa khi nãy, một khuôn mặt không vui bước đến cửa phòng Ôn Thừa Tường, cô nhìn đủ rồi, nam nhân kia thế nào mà vẫn còn thờ ơ như vậy?
Rõ ràng là thích cô, nhưng khi nhìn cô ở cùng nam nhân khác lại chẳng nói gì, đương nhiên, biểu cảm tịch mịch trên khuôn mặt anh không phải là cô không nhìn thấy, nhưng chỉ ở một chỗ mà đau lòng mà làm gì, anh không biết tranh thủ sao?
Từ nhỏ đến lớn, cô muốn cái gì đều sẽ tự cố gắng mà đạt được, nhân sinh của cô là kết quả của việc cô từng bước từng bước cố gắng, cho tới bây giờ, cô đã có được tất cả những gì cô muốn.
Nhưng nam nhân kia, thế nhưng còn không có tranh thủ
gì đã buông tha, làm cho cô vừa tức vừa giận, mà tức giận nhiều, cũng có nhàn nhạt đau lòng.
Biểu cảm tịch mịch cùng đau thương của nam nhân kia làm cho cô cảm thấy đau lòng, thậm chí còn có chút hối hận khi cùng Mạc Văn Danh biểu hiện thân mật như vậy, cô chỉ muốn kí©h thí©ɧ anh một chút, không phải để cho anh cảm thấy tự ti …
Không thể không nói, cô đây là biến khéo thành vụng, tức giận kia lại biến thành tự giễu cười cười, trên khuôn mặt của Long Tư Nghị khó có được vẻ mặt ủ rũ.
‘Cốc cốc cốc’
Long Tư Nghị có chút bất đắc dĩ gõ gõ cửa phòng Ôn Thừa Tường.
Trong phòng lại an tĩnh một chút, sau đó lại vang lên tiếng chốt ngăn kéo, tựa hồ vẫn là trình tự động tác quen thuộc, Long Tư Nghị nhớ lần trước cũng như vậy.
“Tư Nghị? Ngươi … Ngươi có chuyện gì sao?” Trên mặt Ôn Thừa Tường vẫn còn tia thần sắc chật vật, tựa hồ nói rõ cảm xúc của chủ nhân nó rất tệ.
Long Tư Nghị cũng không trả lời câu hỏi của anh, chính là đứng trước cửa phòng nhìn chằm chằm
Ôn Thừa Tường, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, làm cho Ôn Thừa Tường xấu hổ, có chút vô thố.
Tư Nghị đây là làm sao vậy? Vị Mạc tiên sinh kia đi rồi sao? Anh vừa mới chìm đắm trong cảm xúc của mình mà viết nhật ký, cũng không có chú ý thanh âm ở bên ngoài, anh còn tưởng rằng, Mạc tiên sinh sẽ qua đêm ở đây … Một tia thương cảm xuất hiện trên khuôn mặt của Ôn Thừa Tường.
Long Tư Nghị tuy không biết Ôn Thừa Tường đang nghĩ cái gì, nhưng nhìn biểu cảm bi thương kia của anh liền biết đó chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, cô thở dài trong lòng.
Tiến về phía trước hai bước, cô quyết định dùng cách đơn giản nhất và trực tiếp nhất để biểu đạt tâm tình của cô …
Ôn Thừa Tường mở to hai mắt, không thể tin được nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt mình.
Mềm mềm, ngọt ngọt, còn mang theo hương vị
thơm mát sau khi tắm rửa …
Anh bị hôn!
Hắn được Tư Nghị hôn! Anh thế nhưng được Tư Nghị hôn!
Đầu óc của Ôn Thừa Tường cứ như vậy nháy mắt tiến vào trạng thái đình trệ, trực tiếp tuyên bố bãi công.
“Này, phản ứng, chẳng lẽ khó chịu đến vậy sao?” Cảm giác mình không được đáp lại khiến Long Tư Nghị lui ra sau nửa bước, có chút tức giận thấp giọng quát.
Kỹ thuật của cô không hoàn hảo, dù sao làm gì có đối tượng mà luyện tập, nhưng mà cũng không đến mức để cho một tên đầu gỗ không cho cô được một chút phản ứng đi, điều này thực làm cho cô cảm thấy tự tôn của mình bị tổn thương a~.
Nhìn nam nhân vẫn còn đang trong tư thế dại ra thế kia, đột nhiên Long Tư Nghị có xúc động muốn gϊếŧ người …