Chương 9: Đừng sợ

"Khuôn mặt Nguyệt nha đầu sao khó nhìn vậy, Nguyệt nha đầu sao thế!"

Trong đám người, một vị thẩm thấy tình trạng bất thường của Tô Cửu Nguyệt, liền lớn tiếng nhắc nhở.

Tô Cửu Nguyệt trong lòng như trào dâng nước mắt, hu hu hu, cuối cùng cũng có người phát hiện ra rồi, hu hu hu, thật cảm động.

Có quỷ mới biết hiện tại nàng khó chịu thế nào, đám người này chẳng ai để ý đến nàng, thật bi thương, thật tuyệt vọng.

Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Lý thị và Tô Toàn Trung là người phản ứng đầu tiên.

Lý thị vội vàng ôm Tô Cửu Nguyệt vào lòng, vẻ mặt lo lắng: "Nguyệt nhi, con sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Tình trạng của Tô Cửu Nguyệt rất tệ, toàn thân lạnh như băng.

Lý thị lo lắng đến đỏ cả mắt, nhìn quanh bốn phía, không biết làm sao: "Phải làm sao đây, sao người lại lạnh như vậy, Nguyệt nhi, con đừng dọa nương."

Tô Cửu Nguyệt rúc vào lòng Lý thị, lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm, tham lam hưởng thụ sự quan tâm thuộc về mình.

Nàng yếu ớt nói: "Nương, đừng lo lắng, không sao đâu."

"Sao lại không sao, nhìn con đâu giống như không sao, nha đầu ngốc, cố gắng chịu đựng làm gì! Nương ở đây, đừng sợ."

Nương ở đây, đừng sợ...

Một câu nói, trong nháy mắt đánh sập phòng tuyến tâm lý của Tô Cửu Nguyệt, những ngày tháng u ám ở hiện đại, dường như cũng được câu nói này chiếu sáng...

"Để ta xem nào!" Lý đại phu kịp phản ứng, vội vàng tiến lên.

Nắm lấy tay phải của Tô Cửu Nguyệt, cẩn thận bắt mạch.

Chỉ có Thẩm thị là âm thầm hả hê.

Con đĩ nhỏ, báo ứng đến rồi chứ gì, dám lớn tiếng với bà đây này!

Bắt mạch xong, Lý đại phu trầm ngâm một lúc.

Thấy Lý đại phu không nói gì, Lý thị càng thêm lo lắng, giọng nói có chút run rẩy: "Lý đại phu...thế nào rồi?"

Lý đại phu chậm rãi lên tiếng: "Chính là cơ thể suy nhược nghiêm trọng, có lẽ là do lúc trước bị bệnh nặng, không được chăm sóc chu đáo, mạch tượng này, e rằng có vài phần nguy hiểm đến tính mạng..."

"Hơn nữa, vừa rồi lại gắng gượng cứu chữa cho cha con, càng hao tổn nguyên khí, sợ là một thời gian dài không dậy được. Để ta kê vài thang thuốc bổ, cho Nguyệt nha đầu bồi bổ thật tốt, xem có thể cứu được hay không..."

Tô Cửu Nguyệt bĩu môi, nàng cá là sẽ có người nổi đóa lên cho mà xem...

"Thuốc bổ? Thuốc bổ đắt lắm đấy?! Cái thứ tiểu thư nhà giàu sang gì chứ? Ông muốn kê thì kê, tiền, dù sao tôi cũng không bỏ ra một đồng nào! Có cơm cho nó ăn đã là tốt lắm rồi!"

Thẩm thị trợn mắt hung dữ, vội vàng nhảy ra phản đối.

Tô Cửu Nguyệt: Hừ hừ, nằm trong dự đoán mà.

Chỉ là, hiện tại không phải lúc để Thẩm thị tác oai tác quái!

Ông lão trừng mắt nhìn Thẩm thị: "Cả nhà đều phải làm việc, ta không phải bảo ngươi ở nhà chăm sóc Nguyệt nhi sao? Ngươi chính là chăm sóc như vậy đấy à?"

Thẩm thị bối rối cúi đầu, biện hộ: "Con nào có không chăm sóc nó tử tế? Việc nhà không bắt nó làm một chút nào, cơm nước bưng tận giường, con còn phải chăm sóc thế nào nữa?"

"Cha, một mình con vừa phải mang cơm cho mọi người, vừa phải dọn dẹp nhà cửa, còn phải hầu hạ nó! Con còn phải làm sao nữa?"

Nói xong còn giả vờ uất ức lau nước mắt, nhìn mà Tô Cửu Nguyệt muốn đau cả răng.

Hừ, diễn kịch phải không, ta cũng biết diễn đấy!

Tô Cửu Nguyệt cố gắng gượng người, hít một hơi thật sâu, yếu ớt nói: "Ông nội, hay là... để nương chăm sóc con được không? Đại bá mẫu mỗi ngày chỉ cho con ăn nửa bát cháo loãng, con thật sự ăn không no, xin lỗi, là con không nên thân, làm phiền đến gia đình, con biết đại bá mẫu không ưa con..."

Dù sao cũng từng học qua diễn xuất ở hiện đại, thấy ông nội có vẻ động lòng, Tô Cửu Nguyệt càng thêm ra sức, ép ra hai hàng lệ trong suốt.

"Ông nội, sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, con sẽ không bệnh nữa, ông để nương chăm sóc con đi, con không muốn chết... Có phải con sắp chết rồi không... Hu hu, con sai rồi, con sẽ không bao giờ bệnh nữa, con biết lỗi rồi, đừng để con chết..."

Màn trình diễn vừa kết thúc, người nghe rơi lệ, người chứng kiến đau lòng.

Lý thị càng ôm chặt lấy con gái, cơ thể run rẩy, nước mắt rơi lã chã như hạt châu đứt dây.

"Thẩm thị độc ác, sao bà ta có thể làm vậy!"

"Đứa bé ngoan ngoãn như vậy, bị Thẩm thị hành hạ đến mức này, haiz..."

"Chỉ biết Thẩm thị ghê gớm, không ngờ lại độc ác đến vậy!"

Tô Mậu Lâm nằm trên giường vừa đau lòng vừa áy náy, cả nhà đều bận rộn việc đồng áng, giao phó nhà cửa cho Thẩm thị.

Mỗi ngày ra đồng từ sáng sớm đến tối mịt mới về, không có thời gian để ý đến Nguyệt nha đầu.

Cũng chỉ nghĩ, dù sao Thẩm thị cũng là đại bá mẫu, chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với con cháu.

Nào ngờ, Nguyệt nha đầu lại phải chịu uất ức như vậy! Bị hành hạ đến mức này.

Tô Mậu Lâm tức giận, nghĩ đến người vợ đã khuất, bà ấy lúc còn sống rất mực yêu thương Nguyệt nha đầu...

Ông đập mạnh tay xuống giường, mặt mày giận dữ: "Tô Toàn Hiếu, mày quỳ xuống cho tao!"

Sự tức giận bùng nổ đột ngột khiến mọi người giật mình!

Tô Toàn Hiếu tuy không cam tâm nhưng cũng không dám cãi lời cha ruột, ngoan ngoãn quỳ xuống đất, khó hiểu hỏi: "Cha?"

Tô Mậu Lâm nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, dường như đã hạ quyết tâm, lên tiếng: "Tô Toàn Hiếu, cho mày hai lựa chọn."

Ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Toàn Hiếu: "Hoặc là, bỏ Thẩm thị, hoặc là, mày và nhà Thẩm thị dọn ra ngoài, từ nay về sau không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tô nữa!"

Tô Toàn Hiếu giật mình, sợ hãi bò đến trước giường: "Cha! Người đây là muốn ép chết con trai sao!"

Đây chẳng phải là muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn sao? Hắn sẽ bị người ta dìm chết trong nước bọt mất!!!

"Thẩm thị phẩm hạnh bại hoại, hãm hại chị em dâu, ngược đãi con trẻ, còn ba lần bốn lượt khiến gia đình lục đυ.c, làm cho gia trạch bất an, người vợ này, Tô gia ta không thể dung thứ!"

Tô Mậu Lâm nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Tô Toàn Hiếu, từng chữ từng chữ rõ ràng.

Thẩm thị cũng lạnh sống lưng, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Cha, con đã sinh cho Tô gia ba đứa con trai! Vậy mà người vì nhị phòng chỉ có một đứa con gái mà muốn đuổi con đi? Vì một đứa con gái? Không được! Con không đồng ý! Con là người có công lớn với Tô gia! Các người không có tư cách đuổi con!"

Nếu ở độ tuổi này mà bị trả về nhà mẹ đẻ, nàng ta sẽ trở thành trò cười cho cả làng!

Tô Mậu Lâm không chút do dự, kiên quyết nói: "Người vợ độc ác như vậy, Tô gia ta không thể dung thứ! Đến lúc này rồi mà còn cắn ngược lại nhị phòng! Đợi đến cuối tháng, Dũng ca nhi, Vũ ca nhi và Hiên ca nhi trở về, bọn chúng muốn đi hay ở, tự mình quyết định!"

Thấy Tô Mậu Lâm làm thật, Thẩm thị hoảng hốt, lập tức quỳ thẳng xuống đất, liên tục dập đầu.

"Cha, con sai rồi, cha, người không thể để Toàn Hiếu bỏ con được, người bảo con phải làm sao, con chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, con sẽ sửa, con nhất định sẽ sửa! Toàn Hiếu, chàng mau nói giúp thϊếp một câu đi!"

Tô Toàn Hiếu cũng quỳ xuống dập đầu: "Cha, hãy nghĩ cho bọn nhỏ, chúng không thể sống thiếu nương..."

Tô Mậu Lâm lại đập mạnh tay xuống giường: "Vậy là, mày chọn đoạn tuyệt quan hệ, đúng không?"

Thẩm thị này, ông tuyệt đối không thể giữ lại! Đã khiến gia đình lục đυ.c, suýt chút nữa hại chết Nguyệt nhi...

Lời vừa nói ra, Tô Toàn Hiếu sững sờ tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế dập đầu, không đứng dậy cũng không cúi đầu xuống. Cuối cùng vẫn im lặng, không nói một lời...

Thẩm thị thấy vậy, tuyệt vọng ngã ngồi trên mặt đất...

Tô Mậu Lâm nói với Tô Toàn Trung: "Đi mời lý trưởng đến đây."

Tô Cửu Nguyệt trong lòng cảm thán, đây chính là bi ai của người phụ nữ thời cổ đại, đi hay ở đều chỉ là một câu nói của người khác, không thể phản kháng, cũng không có cách nào phản kháng, haiz...

Nhưng mà, đây đều là do Thẩm thị tự chuốc lấy...

Rất nhanh, lý trưởng đã len qua đám người đi vào trong, nhìn Tô Toàn Hiếu và Thẩm thị đang quỳ trên đất, ngạc nhiên nhìn Tô Mậu Lâm đang nằm trên giường.

"Lão Tô? Đây là...?"

Đúng lúc này, đột nhiên...