Chương 23: Thể hiện

8 giờ tối, Mạnh Hạ đi theo nhân viên phục vụ đến mặt cỏ trước khu quán bowling, nơi này được đèn pha trên cao chiếu sáng, từ xa cũng thấy có người đang đánh golf.

Cô thấy được Nhan Thành đang đứng chờ ở cửa bậc thang, trên người anh mặc bộ đồ thoải mái, giày cũng là màu trắng.

“Hạ Hạ.”

Nhan Thành đi đến đón cô, nhân viên phục vụ thấy thế, xoay người rời đi.

“Đi thôi, tôi dẫn em qua đó.”

—— Nhan Thành hẹn ở chỗ này là có chút tâm tư nhỏ, anh chơi bowling tương đối được, muốn thể hiện trước mặt Mạnh Hạ.

Nhan Thành dẫn Mạnh Hạ vào quán bowling, bởi vì quán được đặt bao nên nơi đây chỉ có hai người, Nhan Quân ngày đó đi cùng Nhan Thành, ngoài ra còn có một người đàn ông cao lớn mà Mạnh Hạ không quen biết.

Nhan Quân đứng ở bên cạnh người nọ, anh ta mặc áo trắng, quần dài vàng nhạt, thân hình cao lớn, cho dù có mặc quần áo nhạt màu cũng không giấu được khí chất cao ngạo lạnh lùng.

Đi đến trước mặt hai người, Nhan Thành giới thiệu với cô.

“Hạ Hạ, đây là anh của tôi, Hàn Kế Du.”

Mạnh Hạ sửng sốt, anh trai?

Nhan Thành vội vàng giải thích: “Không có quan hệ huyết thống, chỉ là tôi gọi anh ấy là anh thôi.”

Thì ra là vậy.

“Chào cô, tôi là Hàn Kế Du.” Hàn Kế Du vươn tay với cô.

“Chào anh, tôi là Mạnh Hạ.” Cô giơ tay bắt lại.

Giới thiệu xong mọi người bắt đầu vào chơi, tuy rằng trong quán trống trải, nói chuyện hơi lớn tiếng sẽ có âm vọng, nhưng vì bật nhạc, lại thêm Nhan Thành nói chuyện liên tục, cho nên bầu không khí không quá quạnh quẽ.

Hàn Kế Du ngồi trên ghế cách bọn họ ba bốn mét, Nhan Thành và Mạnh Hạ đứng cùng nhau trước vạch ném bóng.

“Hạ Hạ, em biết chơi không? Có muốn tôi dạy em không?”

Mạnh Hạ lắc đầu: “Trước kia biết một chút, các anh chơi trước đi, em xem rồi lại chơi.”

Nói xong cô ngồi ở dãy ghế phía sau khu phát bóng.

Nhan Thành cố ý biểu hiện nên chơi với Nhan Quân lần lượt mỗi người một vòng để chấm điểm, kết quả đương nhiên là Nhan Thành giỏi hơn, mỗi lần anh đánh đổ hết bowling, Nhan Quân vừa tức lại vừa buồn cười, nói anh không nhường mình.

Nhưng tâm tư của Nhan Thành lại không ở đây.

Anh cảm thấy mình có chút không chịu nổi, không chịu nổi việc Mạnh Hạ đứng ở sau nhìn mình.

Thật ra cô cũng chỉ nhìn như bình thường thôi, nhưng Nhan Thành lại luôn có cảm giác rất kích động.

Lần trước gặp mặt cũng vậy, rõ ràng bốn người đều ở đó, anh và Mạnh Thời Nhiên thảo luận về nhϊếp ảnh, cô không nói lời nào, chỉ lẳng lẳng ngồi nghe, ngẫu nhiên ánh mắt sẽ dừng trên người anh cũng đủ khiến anh cảm thấy rạo rực.

Chẳng qua khi ấy còn có người ngoài nên anh không dám thể hiện, chỉ có thể lưu luyến không rời tiễn cô đi, hiện tại xung quanh không có ai, kích động ấy lại tới nữa, anh muốn Hạ Hạ.

Nhan Thành quay trở lại bên người Mạnh Hạ: “Hạ Hạ em có muốn uống gì không?”

—— Anh cần tìm cớ đi ra ngoài, bằng không sẽ bị lòi đuôi mất.

“Ừm, có.”

“Vậy anh đi mua cho em.”

Nhan Thành đi rồi Nhan Quân mang bóng đến cho Mạnh Hạ, giọng điệu mang theo chút hiếu thắng cùng không phục.

“Mạnh Hạ, chị muốn chơi không?”

Mạnh Hạ nhìn Nhan Quân, sau đó đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua lối vào, xác nhận Nhan Thành đi rồi mới tới cầm bóng chơi, mấy lần đều như một, tất cả bóng đều đổ.

Nhan Quân có chút kinh ngạc, ngoài ra còn một chút xấu hổ.

“Chị…… chị chơi giỏi thật đấy ……”

Bên kia Hàn Kế Du đã nhìn ra.

Mạnh Hạ cố ý nhường cơ hội thể hiện cho Nhan Thành, nếu Nhan Thành ở đây cô sẽ không ném trúng, hoặc nhiều nhất cũng chỉ một nửa.

........