Chương 25
Hôm sau.
Tôi rất muốn cùng đi làm với ông chủ Ngôn….nhưng mà cái mông của tôi vẫn vô cùng thảm thương. Tuy rằng đã được ngón tay quý thon thon của ông chủ Ngôn ngọt ngào an ủi….được rồi, thật ra chỉ đơn giản là bôi thuốc, đã bớt sưng rất nhiều, nhưng chỉ cần nghía một cái liền có thể phát hiện ra cái mông lớn nhỏ không đồng đều của tôi.
Ông chủ Ngôn vì ngăn cản tôi ra ngoài gây trở ngại cho dáng phố mặt phố, liền dứt khoát hạ lệnh chở mông của tôi hoàn toàn khỏe như lúc ban đầu mới cho phép đến công ty của anh ta làm.
Còn chức vụ của tôi là gì, anh ta nói đến lúc đó tôi sẽ biết.
Hà hà hà, mặc kệ là chức vụ gì, dù sao đại gia đã buông lời nói muốn sống cùng một phòng với anh ta, ông chủ Ngôn từng vui vẻ đồng ý với tôi.
Theo như ông cụ Ngôn tiết lộ, hình như tên Ngôn Tô Kính hỗn cầu kia cũng sẽ đến công ty của ông chủ Ngôn thực tập tích lũy kinh nghiệm.
Nghe thấy tên Ngôn Tộ Kính, tôi liền hận nghiến răng nghiến lợi, người này thật quá nham hiểm ác độc, dù cho lần này không phải là chủ mưu sát hại mông tôi, thì cũng là đồng lõa.
Lại nhiều lần mượn tay người khác để đày đọs khiến thân xác tôi chịu khổ, trước là Lão Thái Hậu, sau là đứa nhỏ. Càng nghĩ đại gia càng tức giận, Ngôn Tô Kính ngoại trừ lừa gạt phụ nữ già yếu và trẻ em ra, cậu ta còn có thể làm gì!
Thật, quá, ác, mà!
Các người chờ xem.
Chở tôi lên làm cháu dâu của ông cụ Ngôn, phu nhân của ông chủ Ngôn, mẹ kế của Ngôn Đậu Đậu, cuối cùng trở thành thím của Ngôn Tô Kính!
Vậy đó là lúc Thủy Thủ Mặt Trăng trừng phạt các người!
Sau ba ngày, mông của tôi cuối cùng cũng vẹn toàn lớn nhỏ đồng nhất như lúc ban đầu, tin tức khiến người ta phấn khích biết bao á! Một buổi sáng tinh mơ tôi liền rời giường sắp xếp thu dọn chính mình, đem phong thái rạng ngời sáng bóng trang điểm đầy mặt mình.
Lúc điểm tâm, tôi hài lòng phát hiện mặt tôi so với dầu cháo quẩy còn đầy mỡ hơn, hoàn toàn thể hiện kĩ năng trang điểm vô cùng cao siêu của tôi, oa oa oa~!
Khẩu vị lập tức tăng nhiều, ba hai lần liền giải quyết xong dầu cháo quẩy, cuối cùng còn chưa thõa mãn liềm liếʍ khóe môi, vứt một ánh mắt quyến rũ về phía ông chủ Ngôn, khiến anh ta chú ý đến tôi đây còn đầy mỡ hơn dầu cháo quẩy, đồng thời chứng minh sau khi đối mặt càng khiến người ta tăng thêm ngon miệng so hơn với dầu cháo quẩy.
Nhưng không ngờ ông chủ Ngôn liếc nhìn phấn trang điểm đầy mỡ trên mặt tôi, thả cái dầu cháo quẩy vừa cầm lên, không nói hai lời kéo tôi vào phòng tắm, tẩy rửa hết toàn bộ thành quả sáng sớm dậy cố gắng trên mặt tôi, nếp nhăn giữa lông mày mới hài lòng nhạt đi.
Thấy tôi đang cam tức bất mãn phẫn hận, ông chủ Ngôn nâng cằm của tôi lên: “Vẫn là thế này có vẻ đáng yêu.”
Ừm, được rồi! thấy ông chủ Ngôn ca ngợi đại gia thành tâm như vậy, đai gia liền rũ lòng từ bi tha thứ cho ông chủ Ngôn hì hì. . . . . .
Tôi đánh giá trái phải chính mình trong gương. Đáng yêu, ông chủ Ngôn nói đại gia đáng yêuY
Không chờ tôi tán thưởng bản thân xong, ông chủ Ngôn kéo móng heo của tôi rời đi.
Ngồi trên xe của ông chủ Ngôn, tôi phát hiện chỗ ngồi sau xe còn có một người người---------Ngôn Tô Kính.
Ngôn Tô Kính trắng trợn khinh bỉ tôi có vẻ cực kì bình tĩnh, chỉ nghiêng liếc tôi một cái tầm mắt liền chuyển ra ngoài cửa sổ.
Ôi chao, thằng nhãi này gần đây công tực tăng mạnh à…? Đổi thành lúc trước còn không giậm chân nổi nóng à.
Ông chủ Ngôn không mạnh không nhẹ vỗ tôi một cái: “Thắt dây an toàn lên.”
Tôi vội vã xoay người, luống cuống tay chân thắt dây an toàn. Thấy thế, ông chủ Ngôn nghiêng người qua giúp tôi, tôi chớp mắt vài cái, đột nhiên nhớ đến một sự kiện.
“Ông chủ Ngôn, anh còn chưa hôn chào buổi sáng em á!”
Thắt xong dây an toàn, hai tay tôi ôm chặt lấy cánh tay muốn rút lại của ông chủ Ngôn, thật ra tôi càng muốn bắt lấy quần áo của ông chủ Ngôn á, nhưng mà nhìn âu phục vuông vức không nếp nhăn của ông chủ Ngôn, lại nhìn móng heo của mình, cuối cùng vẫn lựa chọn ôm lấy cánh tay là được.
Ông chủ Ngôn cười, nhẹ nhàng hôn lên miệng tôi mổ một phen.
Trước khi cái đầu cao quý của ông chủ Ngôn rời đi, tôi cũng nhanh chóng chụt một cái lên môi anh ta.
Trao đổi nụ hôn chào buổi sáng xong xuôi, phía sau lưng truyền đến giọng hù mụi nặng nề.
Ai da, tôi cũng quên ở đây còn có người đứng xem!
Tôi quay đầu tức giận trừng cậu ta, cậu ta cũng dựng râu trừng tôi, trên mặt hiện rõ bốn chữ: gian-phu-da^ʍ-phụ.
Bỗng dưng tôi cười, cười đắc ý vênh váo: “Hâm mộ ghen tị thì cứ việc nói thẳng, tôi cũng không cười anh.” Tôi chỉ sẽ châm chọc trêu chọc cười cợt đùa cợt anh!
Ai cha cha, thật đáng tiếc, uổng công để Ngôn Tô Kính mở mang kiến thức bằng hình ảnh nóng bỏng, không thu phí vào cửa của cậu ta thật sự là đáng tiếc, ôi cha cha!
“Qủy mới hâm mộ ghen tị với các người, mới sáng sớm đã làm ô nhiễm không khí, thật sự là thói đời bạc bẽo….” lời của Ngôn Tô Kính dần dần tan biến dưới mắt lạnh của chú nhỏ cậu ta.
Ông chủ Ngôn gọi tên tôi, giọng điệu tuy nhẹ nhàng, nhưng ở chung lâu như vậy tôi đã có thể hiểu ý tứ cảnh cáo trong câu nói của anh ta.
Được thôi được thôi, không nói thì không nói, tôi ngậm miệng lại cười ngây ngô lấy lòng ông chủ Ngôn.
Ông chủ Ngôn nghiêng liếc nhìn tôi một cái, khóe môi hơi nhếch.
Xe bắt đầu chuyển động vững vàng hướng đến điểm đích! Tiến lên ! tiến lên tiến lên !
Ưm….đây là công ty của ông chủ Ngôn sao?
ừm…có phần hơi cũ nát nha…ừm bề ngoài không quan trọng…quan trọng là bên trong…tin chắc nhân viên bên trong căn nhà lầu lung lay sắp đổ này hẳn đều là bạch cốt tinh (bạch lĩnh(thành phần tri thức) + nồng cốt + tinh anh)….
Lúc này một người đàn ông đâm đầu đi đến, vừa nhìn liền vô cùng đặc biệt.
Tóc dài rối bời tung bay trong gió, quần áo cao bồi trên người giống như mặc mấy trăm năm chưa giặt, còn có phía dưới nhấc chân liền có thể nhìn thấy bản giầy rơi xuống, năm đầu ngón chân trắng trợn phơi bày trước ánh nắng.
Người đàn ông bẩn thỉu chính là là bạch cốt tinh truyền thuyết trong công ty truyền thuyết của ông chủ Ngôn sao………..thật ra có vẻ giống như cái bang(ăn mày) trong truyền thuyết…
Thật đặc biệt mà
Người đàn ông cái bang kia đứng ở trước mặt chúng tôi, lạnh nhạt pia liếc nhìn ông chủ Ngôn một cái, tiếp tục lướt qua Ngôn Tô Kính nhảy đến trên người tôi hung hăng trừng tôi.
Mẹ tôi ơi !
Tôi sợ đến mức lập tức nhảy đến sau lưng của ông chủ Ngôn.
Hu hu….nhân viên của ông chủ Ngôn còn đáng sợ hơn cả Bạch Cốt Tinh….cư nhiên giống như muốn ăn thịt tôi vậy………đại gia không phải Đường Tam Tạng !!!
Trong nháy mắt, xung quanh tràn ngập mùi thối.
“Ông chủ Ngôn……..nhân viên của anh đều ‘đặc biệt’ như vậy sao?” tôi run run rẩy rẩy hỏi.
Ông chủ Ngôn ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười: “Anh ta không phải nhân viên của tôi.”
Ách….không phải nhân viên của anh….chẳng lẻ nhân viên của tôi sao?!!
Tôi chỉ chỉ cao ốc cũ nát không thể tả trước mắt, do dự hỏi: “Đây cũng không phải công ty của anh?”
Ông chủ Ngôn thấy buồn cười, xoay người của tôi sang hướng bên kia.
Ách, bên cạnh cao óc rách nát, là một tòa cao ốc thanh lịch khí khái, hiện ra ánh sáng bạc lóng lánh dưới ánh mặt trời, ánh sáng rực rỡ lan tràn.
Đây mới đúng là….công ty trong truyền thuyết………của ông chủ Ngôn ….. oa!
Nguy nga lộng lẫy nha, lại quay lại quan sát bên cạnh ách, vô cùng thê thảm! hai cao ốc cạnh nhau, kết quả so sánh tôn lên lẫn nhau rõ ràng cỡ nào.
Chẳng qua là vừa rồi hình như ông chủ Ngôn đi ra từ bãi đậu xe của cao tốc rách nát nha….chẳng lẻ ông chủ Ngôn sợ lòng tự trọng bị tổn thương, sợ tôi khinh thường anh ta, mới nói bừa tòa cao ốc xinh đẹp kia là của anh ta……….chẳng lẽ ông chủ Ngôn không biết kết quả của lời nói dối sau khi bị chọc phá càng thêm thương tâm sao huống chi đại gia là người vì nhà chọn người sao, cho dù là vậy, nếu đối tượng là ông chủ Ngôn, lòng ngưỡng mộ của tôi cũng chỉ có tăng chứ không giảm!
Nếu lại đổi một đối tượng, thí dụ người đàn ông cái bang trước mắt hay Ngôn Tô Kính, đai gia sẽ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn hàng loạt kiểu Look down on(nhìn khinh bỉ) khinh thường coi thưởng khinh bỉ kì thị!
Ánh mắt sắc bén của ông chủ Ngôn xuyên thấu suy nghĩ của tôi, bất đắc dĩ giải thích: “Anh và công ty của vị tiên sinh vừa rồi kia dùng chung một bãi đậu xe.”
囧, thì ra sự thật là thế.
Thận trọng đi theo phía sau ông chủ Ngôn bước vào công ty, suốt đường hết lén lút nhìn đông lại nhìn tây.
“Ông chủ, chào ©ôи ŧɧịt̠ sáng.” Quầy ***** nụ cười đầy mặt khẽ cúi người với ông chủ Ngôn.
Ông chủ NGôn mặt không đổi sắc gật đầu.
Tôi chọc chọc người bên cạnh lén lút nói thầm: ai da, cô bé thật xinh mà !
Ngôn Tô Kính trợn trắng mắt, gạt bỏ móng heo của tôi ở thắt lưng của cậu ta rra.
Một soái ca đi qua, tôi không nhịn được thấp giọng kinh hô: ai cha cha, ‘mắt trắng nhỏ’ thật tuấn.”
Hành động chọc ngón tay lại bị dùng sức gạt bỏ, tôi quay đầu muốn kháng nghị với ông chủ Ngôn, cho tôi chọc chọc cũng không mất cục thịt nào!
Thoáng nhìn mặt của Ngôn Tô Kính hỗn cầu kia, tôi im bặt.
Ách, tôi tưởng là tôi chọc ông chủ Ngôn chứ…….tôi ra sức chà lau ngón tay từng chọc Ngôn Tô Kính trên quần áo.
Ông chủ Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén hung hăng trợn nhìn tôi một cái, tôi vội vã rút lại móng heo ở trên quấn áo của Ngôn Tô Kính, theo bản năng che dấu ở phía sau lưng. Ngôn Tô Kính cũng không có chú ý đến ông chủ Ngôn, không những bày ra vẻ mặt hung ác dữ tợn, lại còn nắm tay khua trước mặt tôi uy hϊếp.
Ông chủ Ngôn dừng bước chân vẻ mặt anh tuấn nghiêm túc nhìn theo cậu ta, lúc này Ngôn Tô Kính mới phát hiện vẻ mặt nguy hiểm vô cùng của chú nhỏ, móng vuốt khua giữa không trung chầm chậm động vài cái rồi chậm rãi rút lại đặt sau lưng, mà vẻ mặt của cậu ta rất giống như-------táo bón.
……..
Văn phòng xa hoa khiêm tốn
Tôi và Ngôn Tô Kính lần lượt là dáng vẻ học sinh tiểu học biết lỗi, cúi đầu ngoan ngoãn đứng vững.
“Cuối cùng tôi nhấn mạnh một lần, ở trong công ty không thể tùy ý như ở nhà, nếu hai người còn làm loạn như vậy, tôi liền cho về nhà họ Ngôn.”
“Em đảm bảo sẽ không tái phạm.” tôi vội vã lên tiếng, giơ tay lên thề.
Ánh mắt trong veo mà lạnh lùng của ông chủ Ngôn bắn về phía Ngôn Tô Kính, cậu ta nghiên người liếc tôi một cái: “Người không phạm ta ta không phạm người.”
Ách….
F-ck! Nói giống như là đại gia chủ sẽ chủ động trêu chọc cậu ta vậy, càm giác này thật----khó chịu.
Đầu óc như máy ép trái cây của tôi nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng tìm từ ngữ càng có tính áp đảo, chờ lúc tôi cuối cùng tìm ra một câu càng mạnh mẽ: chó không cắn người người không cắn chó! Chuẩn bị ném bom cho chết cậu ta, người Ngôn Tô Kính dẵ biến mất tăm.
Trong không gian to như vậy chỉ còn lại tôi và ông chủ Ngôn giương mắt nhìn.
“Người anh ta đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi rồi?! lời ngoan độc của em còn chưa nói…..” ông chủ Ngôn nhướng mày, tôi thức thời nuốt câu kế tiếp xuống, lần nữa nghẹn ra một câu: “Ông chủ Ngôn, công việc của em là gì?”
Ông chủ Ngôn vuốt cằm: “Điều kiện của em là cùng một phòng với anh.”
Ừ ừ ừ, tôi gật đầu gật đầu lại gật đầu.
Ông chủ Ngôn cười khuynh thành, ánh mắt tràn ngập mị hoặc: “Chức vụ của em chính là--------trở lý nhỏ bên cạnh Tổng giám đốc.”