Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đây là một câu chuyện về tấn công và phản công. Phiên bản thô tục: Mặc cho nàng dâu nhỏ cúi đầu xoan xoắn ngón tay thưa thưa dạ dạ nói: “Anh đồng ý với em có được không?” Lông mày của Ngôn đại nhân vẫ …
Xem Thêm

Chương 18
Ban ngày sau khi đi dạo của hàng xong, Liễu Lam Lam để nghị nói đến tiệm hớt tóc thay đổi tạo hình, cô nàng nhuộm một đầu màu vàng tôi nhuộm một đầu màu đỏ.

Tôi gật đầu nói được kí©h thí©ɧ xúc động bóp chết ở trong đôi mắt nguy hiểm của ông chủ Ngôn, thầm thở dài nói với thợ cắt tóc: “Tôi chỉ muốn cắt sửa tóc mốt chút.”

Ánh mắt của ông chủ Ngôn lúc này mới hài lòng dời về trên tờ bào, tiếp tục ở một bên giữ vai trò là công cụ trả tiền lên sàn sau cùng.

Liễu Lam Lam ngồi ở vị trí bên cạnh chọc chọc tôi, vẻ mặt vô cùng khinh bỉ liếc mắt tôi.

Tôi duỗi thẳng móng heo véo vào thắt lưng cô ả, còn dám khinh thường đại gia.

Liễu Lam Lam dám đến cửa hiệu hớt tóc cao cấp như vậy, chẳng phải là buột ông chủ Ngôn nhà tôi phải trả tiền…..hừ! đại gia mới vô cùng khinh thường cô!

Liễu Lam Lam cười đắc ý với tôi, chỉ vào mẫu tạo hình nào đó ở trên tạp chí nói với thợ cắt tóc đẹp trai bên cạnh: “Tóc của tôi phải trở thành như thế này, còn màu nhuộm này, thuốc nhuộm sấy gì đó phải cho tôi loại tốt nhất, giá cả không thành vấn đề.”

Tôi căm tức nhìn cô ả. Mẹ kiếp! Liễu Lam Lam này nha, thật không biết xấu hổ!

Thợ cắt tóc bên cạnh tôi cũng cầm lấy một quyển tạp chí khuyên nhủ: “Cô gái xinh đẹp, cô có muốn thử thay đổi luôn không, kiểu tóc uốn hoa lê này rất hợp với cô…”

Tôi nhìn thoáng qua kiểu tóc trên đầu nhân vật trong tạp chí, nước miếng đểu đã chảy ra ngoài, nhìn rất được nha.

Lúc này ông chủ Ngôn ngẩng đầu, có vẻ không rõ nhìn kĩ tôi.

Tôi vội vàng lắc đầu với thợ cắt tóc.

Hu hu….

Thật ra người ta cũng muốn đổi kiểu tóc…

Thợ cắt tóc gật đầu, không tốn thêm nước bọt nữa, cầm lấy dụng cụ cắt sửa chuẩn bị xử lí tóc của tôi. Tôi hâm mộ nhìn Liễu Lam Lam một lúc nói cái này một lúc lại nói cái kia với thợ cắt tóc.

Chẳng biết ông chủ Ngôn đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, anh ta cúi người đến gần quan sát tôi.

Tôi giật mình, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt tười cười nhếch môi với anh ta, mày rậm sáng sủa của ông chủ Ngôn khẽ cau lại.

méo miệng, tối nhó rõ đâu có trêu chọc làm ông chủ Ngôn mất hứng đâu.

Anh ta nhẹ giọng hỏi rõ: “Rất muốn đổi kiểu tóc?”

Giọng điệu ôn hòa không giống như là tức giận, đây là thăm dò?

Tôi vội vã lắc đầu.

Lông mày của anh ta càng nhíu chặt.

Lòng của tôi co lại theo, miệng càng méo lợi hại hơn: “Tôi, tôi thế tôi không muốn đổi kiểu tóc!”

Bàn tay trắng nõn thon dài của ông chủ Ngôn xoa mặt tôi, kéo cái miệng méo xuống của tôi đi lên, tức giận nói: “Muốn thì muốn, đừng lừa dối ý nguyện của mình với tôi, biết chưa?”

Buông mặt, ông chủ Ngôn nói chuyện với thợ cắt tóc cho tôi.

Tôi kinh ngạc đến không khép miệng được.

Trong lòng chậm rải hiện lên một loại cảm giác…..gọi là ‘mở cờ trong bụng.”….

Hòa ra ông chủ Ngôn không vui là vì……tôi trợn mắt nói lời bịa đặt….

Hử? mọi người chê cách nói của tôi không lãng mạn? ai nha, đừng nhắc lãng mạn với một kẻ cực quê mùa như đai gia được không…..dù sao có ông chủ Ngôn nhà tôi lãng mạn như vậy là đủ rồi….ha ha ha…

Tám giờ tối bạn bè tụ họp, ông chủ Ngôn không có bám đít tôi nữa….được rồi, là không có giám sát tôi nữa, chẳng qua là trước khi đi dặn dò tôi: không được uống rượu, nếu nhất định phải uống, chỉ được phép uống một chút, cuối cùng tiệc tụ họp kết thúc thì gọi cho anh ta.

Ừm, thật đáng yêu nha, ông chủ Ngôn giống như bà vợ đang dặn chồng ra ngoài xã giao vậy.

Tôi lập tức cười tít mắt kéo cổ ông chủ Ngôn xuống, nhón chân chụt lên mặt anh ta: “Bà xã, ông xã ra ngoài nha!” bỏ lại câu này, tôi lướt nhanh chạy ra ngoài.

Vừa chạy vừa quay đầu quan sát nét mặt của ông chủ Ngôn, thối a a a.

Ha ha ha ha…

Xa xa tôi liền thấy Liễu Lam Lam đứng ở cửa 2BKTV liều mạng vẫy tay với tôi. Tôi híp mắt đánh giá cô nàng, Liễu Lam Lam lộ ra gương mặt nhỏ nhắn thanh tú trang điểm đậm đà rất yêu diễm, mái tóc màu nâu uốn gợn sóng xỏa ở trên vai, mặc bộ đồ bó màu đen làm bằng da, phát họa những đường cong lồi lõm hứng thú của cô nàng, giày ống màu đen càng tôn lên bắp đùi vô cùng gợi cảm.

Tôi bĩu môi khinh thường. Tốt lắm, cả người từ trên xuống đều là tiến của ông chủ Ngôn nhà tôi, cô gái đáng chết, hừ hừ hừ.

Liễu Lam Lam hoàn toàn không cảm nhận được sự khinh bỉ của tôi, lôi kéo tôi nhanh chóng tiến vào trong 2BKTV. Lại nói vì sao KTV này phải tên là 2B? chẳng lẻ ông chủ của KTV này khá 2B? hay là người bước vào KTV của ông ta đều là 2B?

“Có phải thấy hôm nay mình đặc biệt gợi cảm hay không?” Liễu Lam Lam vô cùng phấn khỏi hỏi.

Tôi lại càng bĩu môi khinh thường, không trả lời câu của cô ả. Có vẻ như từ đầu Liễu Lam Lam cũng không chờ câu trả lời của tôi, liền nói tiếp: “Nhất định phải, dù sao thì ngày hôm nay mình nhất định là gợi cảm nhất.”

Được rồi, mới nãy cô ả không phải hỏi tôi, hoàn toàn là tự hỏi tự trả lời.

Đẩy cửa phòng đặt trước mà lớp chúng tôi đang ở đó ra, trên cơ bản tất cả mọi người đểu đến đông đủ, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía chúng tôi---

“Các cô ấy là ai?”

Ách, không nhận ra sao? bọn tôi đến mức thay đổi hoàn toàn sao?

“Hình như là….Liễu Lam Lam và Nhậm Minh Bích?”

“Oa, thật sự là khác biệt!”

“Tôi cũng nhìn không ra là các cô ấy, giống như thay đổi cả người…”

Liễu Lam Lam giật nhẹ cảnh tay tôi nháy mắt vài cái với tôi, không tiếng động nói rõ: mình muốn chính là hiệu quả này.

Tôi rất im lặng nhìn cô nàng.

Bỗng nhiên lại có người ồn ào: “Người đến trễ phải làm gì?”

“Phạt rượu!”

“Phạt rượu!”

“Phạt rượu!”

Tôi mặt đưa đám nhìn Liễu Lam Lam xin cứu giúp: “Ông chủ Ngôn không cho mình uống rượu…”

Ánh mắt Liễu Lam Lam khinh bỉ ngã về tôi, vỗ vỗ bộ ngực: “Nhìn cậu chỉ có chút tiền đồ này…..yên tâm, hôm nay chiếm lợi của ông chủ Ngôn nhà cậu, tối nay mình đỡ giúp cậu.”

Ánh mắt Liễu Lam Lam khinh bỉ ngã về tôi, vỗ vỗ bộ ngực: “Nhìn cậu chỉ có chút tiền đồ này…..yên tâm, hôm nay chiếm lợi của ông chủ Ngôn nhà cậu, tối nay mình đỡ giúp cậu.”

Tôi vui vẻ gật đầu, bắt lấy bàn tay đang vỗ mạnh trước ngực bé của tội, nói thầm: muốn vỗ thì vỗ ngực bé của bản thân đi, đừng đến bắt nạt nhà mình.

Sau đó Liễu Lam Lam đã bị đám người kéo đi uống rượu.

Tôi tìm một vị trí có vẻ yên tĩnh ngồi xuống, nhìn bọn họ điên tới điên lui.

Đột nhiên có người ngồi vào vị trí bên cạnh tôi, tôi liếc mắt nhìn người nọ.

Ách, là lớp trưởng….

Chẳng phải anh ta luôn chỉ sợ không kịp tránh tôi sao….

Lớp trưởng nói chuyện rất không tỉnh táo, xem ra uống không ít….

“Cô, hôm nay, hôm nay rất đẹp!”

Ách, lớp trưởng uống khá nhiều nha…

Tôi thừa nhận hôm nay tôi rất đẹp, nhưng mà bạn lớp trưởng khen ngợi có phải là vì để tôi khen lại anh ta không….

“Cảm ơn…anh cũng rất đẹp…”

Lớp trưởng cười ngây ngô ha ha, cười đến bắt đầu nấc cục: “Hứcc…hức….hức!”

….

Tôi cực kì im lặng di chuyển sang bên cạnh, lại bị anh ta một phát túm được, lớp trưởng hô to: “Đừng đi! hức-------!”

Anh ta gọi cực kì lớn, khiến các bạn học ở gần chung quanh tới tấp liếc mắt về phía bọn tôi, tôi xấu hổ cười cười với bọn họ, vội nói không có chuyện gì không có chuyện gì để bọn họ tiếp tục vui chơi.

Đợi ánh mắt của đám bạn học đều đã trở lại với chuyện ban đầu, tôi mới nhe răng trọn mắt đe dọa lớp trưởng: “Mau buông tay, nếu không tôi đánh anh.”

Lớp trưởng mím môi ủy khuất, bộ dạng muốn khóc: “Tiểu Bích….Tiểu Bích…”

Tiểu Bích???

Đây là gọi tôi phải không????

Tôi mạnh mẽ rùng mình một cái, cho đến bây giờ cũng không biết cái tên của mình có thể bị gọi đến ghê tởm như vậy!

Tôi bắt đầu vẫy bàn tay lợn mặn trên cánh tay, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Lớp trưởng còn kêu: “Tiểu Bích tiểu Bích”, tôi mắc ói.

Nhìn bạn học chung quanh,, không ai để ý đến bọn tôi, tôi cười lạnh một tiếng, liền đánh một đấm vào mặt lớp trưởng

“A---“

Lớp trưởng che mặt ai da một tiếng, ánh mắt của bạn học xunh quanh lại tụ tập trở lại, tôi mỉm cười trấn an bọn họ: “Không có chuyện gì, trên mặt anh ta có một con muỗi, tôi thay anh ta đập chết.”

Lúc tầm mắt của các bạn học sắp chuyển đi, lớp trưởng lợn chết kia lại nổi điên quát lên:

“Huh u! Tiểu Bích…đừng đi!”

Một đám ánh mắt nhiều chuyện lần thứ hai vây đến.

Lớp trưởng say như chết đứng lên, giơ cao hai tay, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, anh ta nắm chắc thời cơ cao hứng phát huy: “Tiểu Bích! Anh thích em! Từ lần trước bị em đánh một đấm….anh liền thích em!” La xong lại phịch một tiếng ngã xuống.

Cằm của mọi người kinh ngạc rớt xuống, tầm mắt tới tấp chuyển từ trên người lớp trưởng đến trên người tôi.

Tôi cũng cả người chấn động, hoảng sợ nhìn lớp trưởng bùn nhão đã nằm dài ra đất, vừa hoảng sợ nhìn ánh mắt vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, xem kịch vui, nhiều chuyện của các bạn học.

Tôi yếu yếu ớt ớt mở miệng: “Anh ta uống say rồi…..đơn giản là đang nói bậy nói bạ…”

Mọi người nhất trí: “Cắt---“

….

Liễu Lam Lam cũng đã bị chuốc không ra dáng nữa, say khước lắc lư qua ôm lấy tôi: “Tiểu Bích…tiểu Bích…”

Lệ rơi…

Mới nãy bị lớp trưởng làm loạn đề ra ‘lời yêu’, mọi người đều “Tiểu Bích tiểu Bích” trêu chọc tôi….

Tôi đỡ lấy thân thể ngã đông ngã tây của Liễu Lam Lam, có chút áy náy. Một câu nói phóng khoáng của cô nàng, khiến rượu phải do tôi uống toàn bộ đều vào bụng cô nàng…

“Mình muốn…điểu…” Liễu Lam Lam nói một câu mơ hồ không rõ.

Tôi nghe không rõ, hỏi lại lần nữa cô nàng muốn gì.

“Mình muốn! điểu điểu!” Liễu Lam Lam dựng người dậy hô to, hô xong liền trượt xuống.

Lúc này cuối cùng tôi cũng nghe rõ, cô nàng muốn đi tiểu

Một tay tôi ôm eo của Liễu Lam Lam, đồng thời đem một cánh tay của cô nàng choàng qua cổ tôi, bước một đường lung la lung lay về phía WC.

Dọc đường còn có các bạn học khác cũng say khướt ôm lấy chân tôi, hoặc ôm lấy chân của Liễu Lam Lam cản trở đường đi của bọn tôi: “Lại nữa! Lại nữa! Móa!”

Đây là chuyện gì xảy ra vậy…

Một đám con nít điên cuồng giật giật…

Gõ gõ cửa, tôi lo lắng đặt câu hỏi: “Liễu Lam Lam, cậu xong chưa? Có muốn mình giúp đỡ không?”

Trả lời tôi là tiếng nôn mửa của Liễu Lam Lam.

Tiếng nôn mửa kéo dài một hồi lâu, sau đó là một im lặng, tôi đập đập cửa, hỏi: “Liễu Lam Lam! Cậu khá hơn chưa?”

Cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Liễu Lam Lam sắc mặt tái nhợt xuất hiện, cười ngây ngốc với tôi.

Đứa nhỏ này là uống đến choáng hay là nôn đến choáng…

“Mình không sao! mĩnh vẫn còn uống được!”

Uống cái mốc cậu ấy! dứt khoát uống cho chết cậu đi!

Tôi đi qua muốn đỡ cô nàng, lại bị cô nàng đẩy ra: “Đỡ cái gì mà đỡ! Mình không, không say!”

Liễu Lam Lam nôn xong rõ ràng có vẻ tỉnh táo, còn có thể chế giễu tôi, mặc dù nói chuyện giống bị cà lăm.

“….Lớp trưởng kia….cư nhiên thích cậu…ha ha ha..”

“Bởi vì…anh ta bị cậu đánh một đấm…cho nên thích cậu…”

“Nói cho mình biết! ông chủ Ngôn nhà cậu….có phải cũng từng bị cậu đánh đúng không…ha ha ha…”

Tôi cố gắng kiềm nén cơn tức giận của mình, nói với bản thân không thể so đo với một người say rượu, hơn nửa cô nàng uống rượu hơn phẩn nửa là vì tôi.

Ra khỏi toilet, Liễu Lam Lam đột nhiên đứng lại không đi.

Tôi bực mình, cô ả lại bị sao nữa?!

Liễu Lam Lam kéo cổ tôi qua, chỉ vào một nam sinh phía trước nói: “Cậu xem! Soái ca!”

Tôi nâng trán, không lời nói: “Cậu nhìn bóng lưng nhìn liền biết người ta là soái ca?”

“Hừ! mình biết liền!” Liễu Lam Lam lén lút đến gần bên tai tôi, dùng giọng nói tự cho là ‘rất nhỏ’ nói: “Cậu nhìn anh ta….mông rất vểnh kìa…”

Mẹ tôi ơi!

Liễu Lam Lam! Đại ***** của tôi, loại lời này cậu bí mật nói một chút là được rồi, cậu cần gì phải hét ra như vậy chứ chứ chứ!!!!

Quả nhiên, toàn bộ người chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường bắn về phía bọn tôi.

Mà bóng lưng nam sinh phía trước rõ ràng cứng đờ, sau đó xoay người với tốc độ vô cùng thong thả----

Mẹ tôi ơi!

Cái mặt quay này---giống như…giống như…

Ngôn Tô Kính!!

Lúc này Liễu Lam Lam một phát đẩy tôi ra, lung la lung lay nhào về phía Ngôn Tô Kính, miệng vẫn kêu: “Soái ca…soái ca….em đến đây…”

Liễu Lam Lam ngu xuẩn này!!!

Tôi khẩn trương đuổi theo, hi vọng có thể ngăn cản Liễu Lam Lam làm ra chuyện say rượu loạn tính gì đó….

Tôi khẩn trương đuổi theo, hi vọng có thể ngăn cản Liễu Lam Lam làm ra chuyện say rượu loạn tính gì đó….

Không đúng nha……tôi nhớ rõ……lúc đầu biết Ngôn Tô Kính là vì….anh ta vứt bỏ Liễu Lam Lam….vậy bây giờ chẳng phải là kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt…

Trong lúc bước chân của Ngôn Tô Kính không ngừng lùi về sau thì thân thể Liễu Lam Lam ngừng bước tiến, cúi đầu che mặt khóc nức nở.

Ngôn Tô Kính sửng sốt, ngừng động tác lùi về sau, con mắt liếc về phía tôi sửng sốt, đánh giá quần áo tôi từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc tiếp đó liền biến thành khinh thường.

Liễu Lam Lam đang cúi đầu khóc lúc này ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hung dữ của Ngôn Tô Kín, “Oa” một tiếng nhào tới.

Rầm---

Tiếng Ngôn Tô Kính bị đẩy ngã trên đất, trong mắt anh ta hiện lên một tia tan tành, quay đầu gào thét với tôi: “Mỗi lần gặp cô thì không có chuyện tốt!”

Tôi cười xung sướиɠ khi thấy người gặp họa, đáng đời anh xui xẻo.

Ai bảo vì anh mà tôi hai lần ba lượt chịu sự trừng phạt của Lão Thái Hậu, ha ha ha…

Liễu Lam Lam ôm chặt lấy Ngôn Tô Kính dưới thân không buông ra, Ngôn Tô Kính đẩy mấy cái vẫn chưa đẩy ra, thở hổn hển gào lên với Liễu Lam Lam, Liễu Lam Lam lại chỉ bĩu bĩu môi ghé vào trên người Ngôn Tô Kính ngày ò ó o. nhất định anh ta không ngờ được sức lực của Liễu Lam Lam rất lớn, trừ khi Liễu Lam Lam tự nguyện, bằng không ai đẩy cũng không ra, ha ha ha….

“Nhậm Minh Bích, cô mau kéo cô gái này ra cho tôi!”

“Chẳng phải cô ấy là bạn gái trước của anh sao? anh giúp chăm sóc một chút thì chết à?” Tôi lành lùng liếc anh ta.

“Ông đây ở đâu ra bạn gái trước! Ông đây còn chưa từng quen bạn gái….mẹ nó cô quản ông làm gì! Mau kéo cô ta ra.”

“Chưa từng quen bạn gái….Ngôn Tô Kính, cậu đừng có trợn mắt nói dối.” Về phần lý do thoái thác của anh ta từ đầu đến cuối tôi tuyệt không tin tưởng. hừ! lại còn không dám thừa nhận!

Liễu Lam Lam vẫn hệt như bạch tuôt dính trên người Ngôn Tô Kính, miệng không ngừng nói mớ: “Soái ca…soái ca…anh rất giống người tình trong mộng của tôi…”

Vì thế, tôi lại càng không tin tưởng lời viện cớ của Ngôn Tô Kính, càng thêm khinh bỉ anh ta không phẩm chất dám làm không dám chịu, càng thêm ngưỡng mộ phẩm chất của ông chủ Ngôn nhà tôi.

Phải rồi, buổi tụ họp cũng sắp phải kết thúc. Tôi lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số của ông chủ Ngôn.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng ông chủ Ngôn từ trong điện thoại truyền ra: “Buổi tụ họp kết thúc?”

Tôi gật đầu, sau đó phát hiện ông chủ Ngôn căn bản không thể nhìn thấy, vội vàng sửa thành: “Vâng vâng, kết thúc.”

“Uốn rượu sao?”

“Tôi không có uống, một giọt cũng không uống..” tôi như đứa con nít đang chứng minh với ông chủ Ngôn mình cực ngoan cực kì nghe lời.

Một tiếng cười trầm thấp truyền đến, ông chủ Ngôn nói: “Ừ, em rất ngoan.”

“Anh….đang làm gì vậy?” tôi lấy tay quấn quấn sợi tóc buông xuống trên vai, vô ý thức đá thứ dưới chân.

Còn chưa nghe được câu trả lời của ông chủ Ngôn, bên tai liền vang lên một trận gào thét.

“Nhậm Minh Bích, cô muốn ăn đòn đúng không! Cư nhiên dám đạp tay tôi!”

Tôi giật mình, phát hiện Ngôn Tô Kính vẫn cỏn nằm trên mặt đất…nói chính xác là bị Liễu Lam Lam áp ở trên đất, mà tay của anh ta thì bị tôi giẫm bẹp dươi chân…

Tôi rút chân về, đi sang một bên cầm điện thoại tiếp tục nói chuyện.

“Vừa rồi là giọng của Ngôn Tô Kính?”

Tôi nhìn Ngôn Tô Kính khước từ đến phản kháng cùng Liễu Lam Lam nằm trên mặt đất, suy đoán nói: “Ách….phải…..đoán chừng lớp anh ta cũng tụ họp ở đây…”

“Ừ, kết thúc liền ra đây, tôi ở dưới lầu chờ em.”

Tôi cao hứng phấn khởi chuẩn bị gác điện thoại, Ngôn Tô Kính đột nhiên hết lớn về phía tôi một tiếng: “Chú nhỏ!!! Cứu mạng đi!!!!”

Trong điện thoại truyền đến một giọng nghi hoặc: “Cậu ta làm sao vậy?”

“Anh ta đang cùng bạn gái trước ôm ôm ấp ấp….” Tôi chần chừ rồi vẫn nói ra ‘hiện trạng’(tình trạng hiện tại) của Ngôn Tô Kính.

“Chủ nhỏ!!! Cứu mạng đi!!!” Lại một tiếng kêu la khàn mãng liệt.

Khách cùng phục vụ trong 2BKTV đều bị Ngôn Tô Kính hấp dẫn đến…

“Ông chủ Ngôn, anh vẫn nên lên một phen đi…”

Thêm Bình Luận