Chương 17
Cuộc thi kéo dài liên tục hai ngày, ông chủ Ngôn đều đứng ở ngoài trường thi chờ tôi kết thúc cuộc thi, cùng nhau về nhà.
Sau mỗi lần thi anh ta cũng không có hỏi tôi tình hình thi cử thế nào……nhưng mà tôi rất muốn nói, tôi cảm thấy tôi phát huy cực kì tốt! ách, được rồi, thật ra là đa số các đề bài đều là ông chủ Ngôn nói hết lần này đến lần khác, còn nhiều lần nhấn mạnh tôi không được quên công thức, không hiểu rõ liền áp dụng ‘thay vỏ mà không thay ruột’, ôn lại học thuộc lòng rồi ôn lại học thuộc lòng rồi lại ôn lại học thuộc lòng……vì thế nên tôi nằm mơ cũng không thấy được thân thể sắc, hương, vị đều đủ của ông chủ Ngôn, toàn bộ biến thành công thức định lý đang nhảy múa ca hát.
Hiện tại-----đại gia-----đã được—tự đo-------ha ha ha ha-----
Hơn nữa đại gia xác định nhất định và khẳng định, muốn đậu Đại học S hoàn toàn không thành vấn để, ha ha ha
Ông chủ Ngôn không còn dội nước lã nữa, mà là mặt mỉm cười chiều chuộng để mặc tôi quấy rối nổi điên.
Tôi thấy lòng ngứa khó chịu, ý nghĩ đẩy ngã anh ta lại rục rịch.
Tôi lấy lòng đến gần ông chủ Ngôn, mặt nịnh nọt: “Ông chủ Ngôn---“
Anh ta cũng chẳng ngước mắt lên, chỉ lười biếng ừ một tiếng.
Tôi vặn vặn tay, không biết mở miệng thế nào: “Ông chủ Ngôn, cái kia..”
“Ừm.” Ông chủ Ngôn vẫn không nhìn tôi, giọng điệu càng thêm lười biếng, chỉ chuyên tâm vào tờ bào.
F***! Chẳng lẻ đại gia còn không bằng một tờ báo sao!
Vô cùng bất mãn với việc không chú ý của anh ta, tôi đoạt láy tờ báo của anh ta, ném xuống dưới đất ra sức giẫm đạp giẫm đạp giẫm đạp---
Ông chủ Ngôn cầm lấy một tờ báo khác chuẩn bị đọc.
Tôi tiếp tục cướp, tiếp tục đạp—
Anh ta như không có chuyện gì chuẩn bị lấy tờ báo thứ ba. Tôi giận, cái mông trực tiếp ngồi xuống chồng báo thật dày, từ trên cao nhìn xuống anh ta, xem anh lấy thế nào!
Cuối cùng ông chủ Ngôn cũng ngước mắt, bên môi giãn ra một nụ cười: “Nhậm Minh Bích, em làm gì vậy?”
Tôi hừ nặng một tiếng: “Không có gì!”
Ông chủ Ngôn cười càng rực rỡ: “Vậy có thể dời cái mông của em qua một chút không? Em ngồi lên tay tôi…”
囧rz. . . . . .
Tôi nhanh chóng nhấc mông lên, để ông chủ Ngôn rút tay ra.
Ông chủ Ngôn cực kì ngoan ngoãn rút tay mình về, rất không ngoan ngoãn ‘tiện tay dắt dê’ cầm theo một tờ báo.
Giận!
Sao có thể như vậy!
Tôi chợt nhào qua, cầm lấy tờ báo trên tay ông chủ Ngôn vứt ra sau, ông chủ Ngôn cũng rất phối hợp để mặc tờ báo trong tay bị tôi lấy rồi vứt đi, sau đó như cười như không nhìn tôi ở trong ngực.
Tôi khụ vài tiếng ra vẻ bình tĩnh, cố gắng làm cho mặt mình nghiêm túc: “Ông chủ Ngôn, em…”
“Hửm?” Kéo dài âm cuối, rõ ràng đang chở câu sau của tôi.
Thở bật ra, tôi không thể kiềm nén để giọng mình không run rẩy được: “Ông, ông chủ Ngôn….em muốn…ẩy gã nh (đẩy ngã anh)…” ba chữ cuối căn bản mơ hồ không rõ.
“Đẩy ngã tôi?” đôi mắt hẹp dài của ông chủ Ngôn mang theo ý cười, lông mi dài dài chớp chớp, mê hoặc trái tim tôi đập thình thịch thình thịch.
Do dự một chút liền khẽ gật đầu, tôi ngượng ngùng dời tầm mắt.
“Vậy em học được….đẩy ngã tôi thế nào chưa?”
Tiếng nòi mê người của ông chủa Ngôn tụa như sợi lông không ngừng gãi tôi, tôi lắc đầu, móng heo vô ý thức vạch vạch ở trên người ông chủ Ngôn, một vòng tròn lại một vòng tròn.
“Còn chưa học được?....muốn tôi làm mẫu lần nữa sao?” giọng ông chủ Ngôn đột nhiên trở nên khàn khàn trầm thấp. oa oa oa, tôi nghe mà nhiệt huyết sôi trào, suýt chút nữa liền gật đầu.
Mặc dù rất muốn bất chấp hết thảy gật đầu, nhưng mà đây còn chưa phải mục đích cuối cùng của tôi, cho nên tôi liều mạng lắc lắc đầu.
Ông chủ Ngôn sửng sốt, nhìn tôi không hiểu ra sao.
Tôi nhỏ giọng nói: “Bởi vì….em vẫn chưa biết…..món chình trọng điểm là khái niệm gì…”
“Sau đó?” Ông chủ Ngôn híp mắt đánh giá tôi, dường như đã biết tôi muốn nói gì sau đó?
“Có thể….để em xem hết cái kia hay không..”
“Để em xem hết cái gì?” Ông chủ Ngôn hừ lạnh, mặt không vui.
“Chính là….chính là….”
Thở bật ra, tôi trầm giọng kêu: “Chính là để em xem hết phim cấm lần trước chưa xem hết!”
Gương mặt tuấn tú của ông chủ Ngôn biến thành màu đen, nghiêm mặt lạnh lùng: “Không thể nào!”
Vì sao vậy!
Vì sao vậy!
Vì sao vậy!
Tôi tức giận căm phẫn trừng mắt nhìn anh ta, chọc l*иg ngực của anh ta: “Không xem sao em biết được….sao ăn sạch sành sanh anh được hả?!”
Ông chủ Ngôn xoa thái dương, nói lời chân thành: “Em còn chưa đủ 18 tuổi, ngoan, đừng liều lĩnh.”
Hừ! chưa đủ 18 tuổi.
Hừ! Liễu Lam Lam 16 tuổi đã xem qua.
Hừ! đại gia không tin 18 tuổi thi anh liền cho đại gia xem!
Hừ! hỏi ý kiến anh là cho anh mặt mũi!
Hừ! đại gia có thể lén xem!
“Nhậm Minh Bích, nếu để tôi phát hiện em lén xem, em nhất định phải chết.” Ông chủ Ngôn lạnh lùng bổ sủng thêm một câu.
Trời ơi!
Đất ơi!
Vì sao vậy!
Tôi tức giận không muốn sống---cắn ngón tay, hai mắt đẫm lệ nhìn ông chủ Ngôn.
Ông chủ Ngôn xoa gương mặt tôi, dụ dỗ an ủi: “Chở đến ngày em 18 tuổi…..tôi để tùy em xử lí được không?”
Nghe vậy, hai mắt tôi sáng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn anh ta: “Giữ lời?”
“Chắc chắn.”
………..
Sau khi kì thi đại học kết thúc, các bạn học khác đều đã lên kế hoạch trải qua kì nghỉ hè như thế nào, mà tôi thì vạch ngón tay đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa tôi mới đủ 18 tuổi.
Bi phẫn chính là, kết quả còn tận 182 ngày nữa tôi mới trưởng thành. Gần nửa năm chứ bao lâu, thời lâu như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện xấu có được hay không, kế hoạch luôn không kịp biến hóa, tôi khóc không ra nước mắt.
Bi phẫn! vì sao Lão Thái Hậu không sinh tôi ra sớm nửa năm!
Chẳng lẻ không thể sinh trước thời hạn sao?
Kinh nguyệt kỳ thì lại đánh bất ngờ trước thời hạn------
Sáng sớm hôm nay thức dậy, tay tôi liền chạm đến một vết ẩm ướt. Trong lòng giật mình, cũng đã mấy trăm năm tôi không tè dầm, chẳng lẻ hôm nay tôi ‘cải lão hoàn đồng’ về thời trẻ con, tè dầm.
Khi tôi thấy rõ trên tay mình có vết máu hồng hồng, cả người giật mình, hóa ra là kinh nguyệt kỳ tập kích trước thời hạn, máu nhuộm gra giường…
Một sự kiện bi thống cỡ nào a
Lén lút ôm lấy gra trải giường, lén lút đi vào phòng giặt đồ, lén lút vứt gra trải giường cùng quần áo vào trong máy giặt…
Tôi cho rằng hết thể này đây đã đủ thần không biết quỷ không hay rồi, không ngờ ông chủ Ngôn còn thẩn không biết quỷ không hay hơn.
Hóa ra anh ta ở ngay trong phòng giặt đồ phơi quần áo.
Bỗng nhiên bây giờ trên tay anh ta đang phơi qυầи ɭóŧ, bỗng nhiên tôi nhớ lại anh ta bị tôi trộm mất qυầи ɭóŧ, bỗng nhiên tôi thấp thỏm không yên nói đùa: “Thật trùng hợp nha….ông chủ Ngôn…..lại gặp mặt rồi chúng ta thật có duyên nha~”
Anh ta pia liếc tôi một cái, tiếp tục phơi……qυầи ɭóŧ.
= =
Ngượng ngùng rụt vai sờ mũi, ở trước mặt một ‘hoàng hoa khuê nữ’ tôi đây phơi qυầи ɭóŧ, anh ta cũng không thấy xấu hổ sao?! vậy tôi cần gì phải ngượng ngùng? Nghĩ vậy, tôi lại nói: “Ông chủ Ngôn---qυầи ɭóŧ của anh thật đẹp mắt nha—“
Ông chủ Ngôn ngừng lại động tác trong tay, xoay người mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm tôi: “Nhậm Minh Bích, em ngủ thẳng đến 12 giờ thì thôi đi, có thể đừng chỉ nói những lời vô sĩ hay không?”
Lời vô sỉ…
Tôi có nói lời vô sỉ sao…
Tôi rất thật lòng khen ngợi……….qυầи ɭóŧ của anh ta…..đẹp mà thôi.
….
“Nhậm Minh Bích, tối nay các bạn học tụ họp, buổi chiều bọn mình ra ngoài thay đổi hình tượng một phen, buổi tối để mấy kẻ ăn nhiều kia giật mình……lát nữa 2 giờ đến đường XX gặp mình, nhớ mang theo bóp tiền ha.”
Liễu Lam Lam nhanh chóng nói xong, nhanh chóng gác điện thoại, không cho tôi một không gian để lên tiếng.
Tôi quay đầu nhìn sang ông chủ Ngôn ngồi trên sofa, im lặng hỏi ý anh ta, với giọng nói tổ chảng của Liễu Lam Lam đoán chừng vừa nãy ông chủ Ngôn cũng nghe thấy cả rồi.
Quả nhiên ông chủ Ngôn chuyển tầm mắt từ kênh kinh tế trên Tv sang đến trên người tôi, tôi khẩn trương ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghe theo sự chỉ đạo của cấp trên.
“Được, đi đi.” Ông chủ Ngôn gật đầu.
Liễu Lam Lam nói phải mang theo bóp tiền, mặc dù tôi không lo ăn không lo mặc, nhưng thật sự là ‘viêm màn túi’ lắm lắm nha
Chỉ có thể tìm ông chủ Ngôn tài trợ, tôi rất không có ý tốt mở miệng: “Vậy….”
Bộ dạng ông chủ Ngôn tôi biết, cười: “Tôi không phải bóp tiền của em sao.”
Cho nên lúc chạm mặt với Liễu Lam Lam, sau lưng tôi còn có ông chủ Ngôn đi theo.
Liễu Lam Lam mỉm cười gật đầu với ông chủ Ngôn, sau đó lôi tôi sang một bên thấp giọng chất vấn: “Cậu mang ông chủ Ngôn nhà cậu đến đây làm chi? Khoe khoang à?”
Tôi bất đắc dĩ phủi phủi tay: “Có tiền chính là anh cả, ai bảo đại gia mình chỉ là một kẻ nghèo túng chứ.”
Ông chủ Ngôn mặt không chút biểu cảm nhìn hai bọn tôi thì thầm với nhau, lúc tầm mắt bắn đến trên người Liễu Lam Lam, rõ ràng không vui.
Liễu Lam Lam dường như cũng phát hiện ra điểm này, vụиɠ ŧяộʍ hỏi tôi: “Ông chủ Ngôn nhà cậu hình như có thành kiến với mình?”
Tôi chớp mắt mấy cái, vụиɠ ŧяộʍ trả lời: “Anh ta biết tờ giấy là cậu đưa cho mình.”
“Tờ giấy gì?” Liêu Lam Lam nghi ngờ hỏi, tiếp đó nghĩ đến cái gì sau đó nghẹn họng nhìn trân trối: “Sẽ không là….tờ giấy….lần trước mình viết cho cậu….”
“Đúng vậy.” tôi gật đầu nặng nề
Liễu Lam Lam trợn mắt nhìn.
Tôi uỷ khuất bĩu môi, cũng có phải tôi cố ý đâu, muốn trách thì trách quan uy của ông chủ Ngôn oai nghiêm, tôi hoảng sợ mà mà mà..
Liễu Lam Lam hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, liền lôi kéo tôi bắt đầu ‘bôn ba khắp nơi’ đổ máu.
Tôi biết nếu không phải có ông chủ Ngôn ở đây, cô ả nhất định muốn phanh thây tôi một trận.
Ông chủ Ngôn đúng là phúc tinh của tôi mà !
Tiếp đó, quần chúng trên đường cái sẽ nhìn thấy khung ảnh thế này, hai nữ sinh bé bỏng mặt phấn khởi phát hiện thứ mình thích sẽ kêu to chạy đến, theo sau là một đại soái ca tao nhã thành thục, mặc dù sắc mặt có chút thối ra.
Không khỏi khiến người ta cảm thán, tuổi trẻ thật tốt.
Nhưng mà nói đi nói lại, mọi người đoán xem vị soái ca này với nữ sinh nào trong đó lá một đôi.
Lúc tôi nghe được người phục vụ nhỏ giọng thảo luận vấn đề này, tôi rất muốn hô to: Đương nhiên là tôi.
Đáp án rõ ràng như thế rồi còn cần đoán sao? ánh mắt của ông chủ Ngôn nhìn chằm chằm tôi tràn ngập dịu dàng yêu thương! Rơi vào trên người Liễu Lam Lam là nghiến răng nghiến lợi!
“Cậu thấy mình mặc cái này đẹp không?” Liễu Lam Lam mặc một chiếc váy trắng, xoay một vòng ở trước mặt tôi.
Đẹp thì sao, đẹp ông chũ Ngôn cũng không thích cậu, tôi khinh bỉ nhìn cô nàng.
Có lẻ là ánh mắt tôi kí©h thí©ɧ cô ả, sắc mặt cô ả cứng đờ, chuẩn bị nổi bảo. Tôi lấy lại tinh thần, tiến lên quan sát trên dưới cô ả, vội nói: “Không phải đẹp, mà là vô cùng vô cùng đẹp.” Cuối cùng kém theo một nét mặt vô cùng chân thành.
Liễu Lam Lam hài lòng gật đầu, lại xoay vòng ở trước mặt kiếng đánh giá chính mình.
Thật ra Liễu Lam Lam mặc váy trắng đặc biệt đẹp, đặc biệt giống thục nữ, chỉ cần là người không quen cô nàng, đều sẽ bị vẻ ngoài của cô nàng mê hoặc.
Tôi bị Liễu Lam Lam kí©h thí©ɧ cũng có chút muốn mặc váy nha, nhưng mà đại gia mính bản thân mình mấy cân mấy lượng, vẫn không nên làm trò cười cho thiên ha thì tốt hơn, tránh bị Liễu Lam Lam và ông chủ Ngôn khinh bỉ.
Bỗng nhiên ông chủ Ngôn ngồi ở một bên đứng dậy đi về phía tủ quần áo ở sau tôi.
Tôi tưởng rằng ông chủ Ngôn muốn làm gì đó, làm tôi giật cả mình, hậu tri hậu giác nhớ đến, đây là khu trang phục nữ, ông chủ Ngôn ở bên khu trang phục nữ tìm cái gì, chẳng lẻ anh ta muốn….
“Đi thử đi.”
Một chiếc váy hồng đưa đến trước mặt tôi.
Dòng suy nghĩ của tôi bị ông chủ Ngôn cắt ngang, tôi ngây ngốc nhìn chiếc váy ở trước mắt này, lại ngẩng đầu nhìn ông chủ Ngôn, rồi cúi đầu nhìn chiếc váy…
A a a--!!!
Sấm giữa trời quang!!!
Loại cẩu thả như đại gia sao có thể mặc váy chứ….
Ông chủ Ngôn không cho tôi cơ hội cự tuyệt, nhét váy vào trong ngực tôi, đẩy tôi đến phòng thử đồ, đại gia bị ép lên sàn…
Váy hồng….
*gào khóc*, nhìn thật đẹp….
Nhưng mà đại gia mặc vào sẽ rất khó coi…
Nén lệ thay chiếc váy hồng nõn nà này, tôi run rẩy kéo cửa, chuẫn bị ngênh đón sự chế giễu của nhân dân---
Ách, làm gì đều dùng loại ánh mắt này nhìn tôi….
Chẳng lẻ đại gia xấu đến nước đó…
Lùi bước chân, tôi chuẩn bị trở về phòng thử đồ thay đồ cũ…
Cánh tay bị giữ chặt, tôi thấy trong mắt ông chủ Ngôn lóe lên chút tinh quang…
Anh ta nói: “Rất đẹp.”
Tôi kinh ngạc, có phải là nghe lầm hay không…
“Nhậm Minh Bích, woa, lần đầu thấy cậu…..tươi mát động lòng người như vậy!” Liễu Lam Lam cũng đang ngẩn ngơ hoàn hồn lại gọi tôi.
Tươi mát động lòng người?
Hình như không phải nghĩa xấu….
Ha ha ha………
Tôi cười ngây ngô.
Chẳng lẻ đại gia mặc váy rất đẹp?
Một người phục vụ đi đến, trên mặt mang theo thán phục: “***** mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp, tựa như đo người làm theo yêu cầu vậy. Thật ra chiếc váy hồng này cũng rất kén người, trước đó cũng có rất nhiều người nhìn trúng nó, nhưng mà….” cô ấy mỉm cười lắc đầu.
“Thật sự đẹp sao?” Tôi vâng vâng dạ dạ nhìn ông chủ Ngôn, hi vọng nhận được sự khẳng định của anh ta.
Câu trả lời của ông chủ Ngôn là trực tiếp đẩy tôi đến trước gương.
Tôi do dự vài giây mới nâng tầm mắt nhìn thẳng vào mình.
Chiếc váy hồng phấn càng làm tôn lên làn da trắng nõn vô cùng mịn màng của tôi, éo váy ngăn chặn hoàn hảo đúng chỗ, cư nhiên tạc(tạc tượng) đại gia thành vóc người nổi bật dáng vẻ mềm mại thước tha!
Woa…
F***…
Woa f***…
Đại gia cư nhiên cũng nữ tính như vậy!!!
Tôi ngượng ngùng vứt cho ông chủ Ngôn một ánh mắt quyến rũ, cúi đầu nhìn nhãn trên quần áo: giá 3333 nhân dân tệ!
…..
…..
Sư cô ơi! Lỗ khẩm oa!!
Ông chủ Ngôn mặt không đổi sắc lấy thẻ tính dụng ra, mặt không đổi sắc lấy vài bộ quần áo có giá khác nhau hơn một ngàn, mặt không đổi sắc trả tiền luôn cả bộ quần áo mà Liễu Lam Lam mua. Cuối cùng, chúng tôi rời đi trong nét mặt tươi cười hân hoan: “Hoan nghênh lần sau lại đến” của người phục vụ, Liễu Lam Lam vui vẻ ung dung gật đầu, tôi lệ rơi đầy mặt lắc đầu.
Sư cô ơi! Lỗ khẩm oa!!
Hừ! các người bị hố chứ không phải tôi, không sai. Đúng là ông chủ Ngôn bị hố, là ông chủ Ngôn nhà tôi, hừ hừ!
Ông chủ Ngôn thấy vẻ mặt túc giận căm phẩn của tôi, có chút buồn cười, anh ta cúi đầu hỏi tôi một việc.
Ách…
Tôi ở trong gió lệ rơi đầy mặt…
Ông chủ Ngôn hỏi tôi….vừa nãy làm gì trợn mắt với anh ta…….
Hộc máu…
Tan tành…
Người ta rõ ràng vứt một ánh mắt quyến rũ mà!!! sư cô ơi!!!