Nghĩ một hồi vẫn không thông được vấn đề, Chu Phóng bèn ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài một lần nữa.
Vẻ mặt Quan Cố đầy ủy khuất đứng ở đó, cặp mắt một mí kia long lanh như rớm khóc,
Chu Phóng khẽ cúi đầu, hắn bước lại gần mắt mèo lần thứ ba. Tuy nhìn không quá rõ ràng
nhưng vẫn có thể dễ dàng thấy được đôi mắt ửng đỏ, còn có vẻ khẩn trương cắn cắn môi dưới của Quan Cố.
Chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến Chu Phóng xác định đây chắc chắn là Tiểu Trang. Lấy nhận thức mười mấy năm qua giữa hắn và Quan Cố mà nói, dù trời có sập tuyệt đối anh cũng không thể làm ra loại biểu cảm như thế được.
Trong lòng Chu Phóng âm ỉ ngọn lửa hối hận, là do ban nãy hắn quá tuyệt tình, nói mấy lời chọc điên người trên weixin nên Tiểu Trang mới tìm đến tận cửa để xé xác tên tra nam này đúng không?
Có nên mở cửa không? Hay là cứ gặp một lần để diễn nốt vai tra nam còn dang dở ban nãy?
Thế nhưng nhắn tin còn đỡ, chứ bảo Chu Phóng đối diện với gương mặt của người hắn yêu nhất thế kia mà nói ra mấy lời nhẫn tâm tổn thương anh thì có chết hắn cũng không làm nổi.
Chu Phóng nắm thật chặt tay cầm, hắn cứ xoắn xuýt mãi xem cuối cùng nên gặp hay không nên gặp đây.
Không hiểu tại sao Chu Phóng mơ hồ cảm thấy sợ hãi, thế nhưng trong lúc hắn còn đang băn khoăn do dự thì lỡ tay vặn mạnh làm cánh cửa mở bung ra.
Cả người Chu Phóng thoáng chốc cứng ngắc.
Mà người đang ở ngoài hiển nhiên cũng nghe được tiếng động này, vốn đang cúi gằm mặt bỗng giật thót người ngẩng đầu lên.
Chu Phóng ảo não nghĩ thôi thì cũng đã lỡ rồi, chi bằng cứ giáp mặt nói rõ ràng một lần luôn đi.
Hắn vốn tưởng Tiểu Trang ít nhiều sẽ hào hứng vui vẻ lắm vì dù sao cậu đã từng liên tục hối thúc muốn hai người gặp nhau rồi. Ai ngờ chưa đợi hắn bước ra thì cậu đã hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, cuối cùng quay phắt người bỏ chạy…
…. Chạy thật rồi!
Chu Phóng nhìn hành lang trống vắng trước mặt, thậm chí hắn còn hơi hoài nghi liệu có phải mới nãy mình hoa mắt lẫn nghe lầm hay không.
Chu Phóng đứng hồi lâu cũng không thấy ai bèn vào nhà đóng kỹ cửa lại, vừa xong thì tin nhắn của Tiểu Trang đã gửi tới.
Tiểu Trang: “Em không cần anh bồi thường gì hết.”
Tiểu Trang: “Chỉ cần anh để ý đến em xíu thôi là tốt rồi.”
Chu Phóng bị một màn mới nãy ngoài cửa làm cho tâm thần không yên, một loạt dấu chấm hỏi chạy ngang đầu hắn.
Chu Phóng: “Vừa rồi là cậu ấn chuông cửa nhà tôi hả?”
Tiểu Trang: “Đúng vậy, là em.”
Tiểu Trang: “Ban nãy em rất giận.”
Tiểu Trang: “Muốn giáp mặt chất vấn anh.”
Tiểu Trang: “Nhưng lên đó rồi em lại thấy
sợ.”
Những lời này nghe có vẻ cực kỳ hợp tình hợp lý thế nhưng Chu Phóng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cơ mà bảo hắn nói rõ chỗ nào không đúng thì hắn lại chịu. Đầu hắn hiện giờ rối loạn như một cục len bị mèo phá, muốn gỡ cũng chẳng biết nên gỡ từ đâu.
Trong lúc Chu Phóng còn đang đứng đó rối rắm các kiểu thì Tiểu Trang bên kia đã cực kỳ tâm lý giải quyết vấn đề hộ hắn.
Tiểu Trang: “Hiện tại tâm tình của em rất tệ.”
Tiểu Trang: “Tạm thời hôm nay chúng ta ngừng nói chuyện với nhau nhé.”
Tiểu Trang: “Anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Tiểu Trang: “Yêu anh *hôn hôn hôn x n lần*.
Chu Phóng đợi chốc lát, thấy cậu không nhắn gì thêm nữa bèn bấm số gọi lại cho Quan Cố. Lần này chuông chỉ reng vài tiếng anh đã nhấc máy.
“Có chuyện gì?” Giọng điệu Quan Cố bên kia tựa hồ hơi khó chịu.
Chu Phóng hỏi thẳng: “Anh đang làm gì đó?”
“Anh đang ngủ.”
“Nãy giờ anh vẫn nằm im trên giường thôi à?”
Quan Cố khó hiểu đáp: “Em đi rồi nên anh tắt đèn ngủ luôn, rốt cuộc em sao thế? Nếu không có việc gì thì anh cúp máy nhé.”
Chu Phóng đột ngột phát hỏa: “Anh giỏi thì cúp máy thử xem. Gọi cho anh đã là tốt lắm rồi, lại còn khó chịu mất kiên nhẫn với em nữa hả?”
Quan Cố vô duyên vô cớ bị gắt thì tâm tình lại càng tệ hơn, anh chưa kịp cân nhắc thì đã buột miệng tuôn ra mấy câu giận dỗi: “Em đi tìm ai kiên nhẫn với em ấy. Rủ người ta chơi game, kêu người ta làm bài tập thay cho luôn, đi đi.”
Chu Phóng lúc này mới nhớ lại lý do vì sao đêm nay mình phải ngủ một mình.
Hắn xuống nước trước, thái độ cực kỳ mềm mỏng lấy lòng: “Xin lỗi, em sai rồi. Anh lên đây với em nhé.”
Không ngờ Quan Cố lại hết sức lạnh lùng: “Anh không đi đâu, anh buồn ngủ lắm rồi, em ngủ đi, anh cúp trước đây!”
Sau đó anh cúp điện thoại cái rụp ngay và luôn.
Chu Phóng hết sức tức giận bèn quay sang ‘hành hạ’ cậu con trai cưng đang ngủ say tít mù bên cạnh, quần tới quần lui đến mức làm Mèo Tới “meo meo” kêu to kháng nghị không dứt.
Sau đó hắn lấy chìa khóa tự mình đi xuống lầu.
Quan Cố đang nằm ở trên giường, bộ dáng trông giống như đang ngủ, nhìn thấy Chu Phóng tiến vào thì ôn hòa hỏi: “Em lại xuống làm gì vậy?”
Chu Phóng không trả lời anh, hắn móc điện thoại ra gọi đến số của Quan Cố. Di động đặt trên đầu giường lập tức vang lên tiếng hát của Adele.
Hắn kinh ngạc ngó màn hình đang nhấp nháy sáng rồi lại quay sang nhìn chằm chằm Quan Cố.
Quan Cố cau mày hỏi: “Sao vậy?”
“Anh làm gì mà nãy giờ em gọi rất nhiều lần anh đều không nghe máy thế?”
“Anh đang ngủ nên không nghe tiếng chuông.”
Chu Phóng bước tới gần cầm điện thoại lên xem, trên đó đang hiển thị tên người gọi tới là…. Thiểu năng trí tuệ.
Chu Phóng: “…”
Quan Cố ngồi nhổm dậy liếc qua màn hình, anh chẳng mặc kiện quần áo nào trên người nhưng vẻ mặt lại không chút thẹn thùng đáp: “Anh không lưu tên thật vì sợ lỡ bất cẩn làm mất điện thoại sẽ khiến em gặp rắc rối.”
Chu Phóng cảm giác trên đầu tựa hồ là một nùi rối loạn như tơ vò.
Nãy giờ Tiểu Trang vẫn không hề nghe máy là vì cái tên hiển thị cuộc gọi trên đó là “Thiểu năng trí tuệ” ư?
Hiện giờ hắn thấy mình chẳng khác gì Mèo Tới đang nghịch một cuộn len, càng kéo lại càng rối, không thể nào gỡ gọn gàng ra được.
Vì sao Quan Cố và Tiểu Trang lại dùng chung một cái điện thoại được?
Hắn cũng không dám hỏi Quan Cố việc này, nếu để anh biết được hắn đang chơi trò mập mờ với Tiểu Trang thì đời hắn xem như xong.
“Khuya như này em còn xuống đây chi vậy?” Quan Cố thấy hắn là lạ bèn hỏi.
Chu Phóng cố làm ra vẻ bình tĩnh đáp: “Không có gì, xuống ngắm anh chút thôi.”
Quan Cố bật cười: “Có gì mà ngắm?”
Tầm mắt Chu Phóng đảo một vòng quanh xương quai xanh và vùng cơ ngực lộ ra bên ngoài tấm chăn anh đang đắp.
Quan Cố bị soi đến đỏ mặt bèn khẽ gắt: “Xem đủ chưa?”
Chu Phóng gật đầu: “Đủ rồi.”
Quan Cố nằm xuống rồi kéo chăn lên cao, nhắm mắt lại bảo: “Tắt đèn giúp anh, ra ngoài nhớ khóa cửa lại nhé.”
Chu Phóng vươn người tắt đèn rồi leo qua bên kia xốc chăn lên tự mình nằm xuống cạnh Quan Cố, cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người anh phả lên như muốn thiêu đốt hắn.
Hắn quay sang ôm lấy vai Quan Cố rồi khẽ thở dài đầy thỏa mãn.
Quan Cố không hề gạt bỏ tay hắn ra nhưng anh cũng chẳng ừ hử tiếng nào.
Chu Phóng đành xuống nước chủ động làm hòa: “Em đã sớm bỏ
chơi game,
cũng không cần phải làm bài tập nữa rồi mà.”
Quan Cố vẫn không để ý đến hắn.
“Sau đó cậu ta có tới tìm em thêm hai lần nữa nhưng em đều cự tuyệt cả, đối với người này em thật sự chẳng có tí suy nghĩ không an phận nào hết.”
Căn phòng tối đen như mực này ít nhiều đã tiếp thêm dũng khí cho Chu Phóng nói ra những lời bình thường hiếm khi hắn đủ can đảm thổ lộ, dù rằng có hơi không lưu loát một chút: “Em… trong lòng em chỉ có một mình anh thôi.”
Nói xong bản thân hắn cũng cảm thấy buồn nôn muốn chết, đang ngượng ngùng ngọ nguậy tính thu tay về thì lập tức đã bị Quan Cố nắm chắc lấy.
Ở trong bóng tối, âm thanh của Quan Cố càng thêm trầm thấp, quyến rũ: “Anh cũng vậy.”
Tim Chu Phóng thoáng chốc bị mật ngọt lấp đầy, đừng nói chỉ nhiêu đây, dù là buồn nôn x 800 lần nữa hắn cũng muốn.
Quan Cố nghiêng mặt qua kéo hắn lại gần, hai người nhích tới trao nhau một nụ hôn đầy tình sắc, hôn hôn lôi kéo một hồi, anh đã vừa nhanh nhẹn cởi đồ người kia vừa xoay thân đè lên hắn từ lúc nào không hay…
——-
Sáng hôm sau, Tiểu An tới chung cư đưa đồ cho Chu Phóng, hắn gọi điện thoại bảo cậu đi thẳng đến căn hộ của Quan Cố.
Quan Cố ra mở cửa cho Tiểu An vào, cậu đưa luôn đồ qua tay anh, chính là khăn choàng cho bác gái và một hộp trà đen Kim Tuấn Mi dành tặng bác trai mà Chu Phóng đã nhờ cậu mua.
Anh khách sáo mời cậu ngồi rồi chu đáo đi vào pha trà đãi khách.
Chu Phóng khoan thai bước ra khỏi phòng ngủ, hắn vừa đánh răng rửa mặt thay đồ xong, tinh thần trông có vẻ rất phấn khởi sảng khoái.
Tiểu An có lịch trình công tác cần báo cáo cho Chu Phóng, tuy không phải là việc cơ mật gì nhưng Quan Cố vẫn lịch sự vào thư phòng tránh mặt bọn họ.
“Mùng 9 này anh có một hoạt động công ích, đó là
tổ chức đón Tết Trùng Cửu với hội người cao tuổi
( Tết Trùng Cửu trong phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm). Anh không cần chuẩn bị biểu diễn gì cả, chỉ đi đến chụp ảnh sau đó tham gia một nghi thức quyên tặng là được.” Tiểu An tập trung thuật lại hết công việc cần lưu ý. “Sau đó ngày 10 anh phải tham gia một buổi lễ trao giải trực tiếp trên TV. Buổi chiều em sẽ đến đón anh sớm để còn chuẩn bị trang phục cho anh đi thảm đỏ nữa, à đúng rồi, chúng ta sẽ được nhận một giải thưởng quan trọng ở buổi lễ đó nghen.”
Chu Phóng không yên lòng gật đầu đáp ứng, sau đó đột ngột chuyển chủ đề: “Khăn choàng là hàng Ba Tư thật à?
Cậu chắc chắn không mua phải hàng giả chứ?”
Tiểu An thở dài: “Không sai đâu, em làm việc thì anh cứ yên tâm đi.”
Chu Phóng tặc lưỡi: “Tốt lắm. Ngày 9 đi dự sự kiện từ thiện, ngày 10 đi lãnh giải, còn gì nữa không?”
Tiểu An lắc đầu: “Hết rồi ạ.”
Nói xong cậu ghé sát tới, hạ giọng khẽ thì thào: “Anh, anh mời Giản Ninh Xuyên ăn cơm chưa?”
Vẻ mặt Chu Phóng đầy bất đắc dĩ: “Mời tối qua rồi, cậu làm gì mà lấm la lấm lét như đi ăn trộm thế kia?”
Tiểu An vẫn nhỏ giọng nói: “Chẳng phải em sợ anh Quan nghe thấy sao?”
Chu Phóng thẳng thắn vô tư: “Ảnh biết mà, anh nói với anh ấy rồi, ngay cả đi ăn ở đâu cũng báo cáo luôn. À phải rồi, mấy ngày nay hình như có paparazzi bám theo anh, cũng không biết là phóng viên của bên nào nữa.”
Tiểu An ghi chú vào sổ tay cá nhân: “Được rồi, để em đi hỏi thăm thử. Gần đây anh ra đường cũng chú ý cẩn thận một chút nhé.”
Chu Phóng cảm thấy mình ở bên ngoài chẳng làm gì khuất tất để phải đề phòng như vậy cả nhưng vẫn “ừ” một tiếng qua loa.
Tiểu An đi rồi, Chu Phóng không yên lòng lại lấy khăn quàng cổ và lá trà mang tới kiểm tra một lần nữa.
Quan Cố từ trong thư phòng đi ra hỏi: “Đây là quà tặng cho ba mẹ anh hả?”
Chu Phóng rối rắm cực: “Anh xem thử có được không?”
“Được lắm.”
Quan Cố gật đầu.
Chu Phóng không hài lòng: “Anh còn chưa nhìn thấy đâu đã khen cho có lệ rồi.”
Quan Cố mỉm cười: “Em ấy, đúng thật là. Tối nay ba mẹ chỉ muốn gọi em về ăn bữa cơm gia đình thôi, cũng đâu phải người lạ mặt nào mà em khẩn trương lo lắng thế chứ!”
Chu Phóng buồn bực vò tóc: “Anh biết em siêu nhát khi phải giao tiếp với các trưởng bối còn gì. Đó giờ mỗi lần gặp mẹ anh em chẳng biết nên nói gì mới tốt nữa.”
Quan Cố ôm người vào lòng trấn an: “Thật sự không sao đâu, mẹ anh thích em lắm mà.”
Chu Phóng lắc đầu nguầy nguậy, tâm trạng càng lúc càng lo lắng hơn: “Anh đừng có mà nói lời ngon ngọt dỗ em, em vốn là học sinh cá biệt đấy, đến mẹ em còn sợ em làm hư anh kìa.”
Quan Cố bật cười lớn tiếng.
Chu Phóng liếc ngang: “Thật 100% luôn. Chính miệng mẹ em nói vậy nè, Quan Cố nhà người ta thành tích tốt như thế, con nhìn lại mình xem, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng. Con đừng cả ngày quấn riết lấy người ta đùa giỡn nữa, coi chừng ảnh hưởng việc học của Quan Cố! Em mới cãi lại bảo em không hề quấn anh, rõ ràng là anh bám dính lấy em thì có. Mẹ chẳng những không tin lại còn mắng em bịa chuyện không biết xấu hổ nữa chứ.”
Giọng điệu Chu Phóng khi kể lại nghe như mẹ hắn thật, vừa sắc nhọn lại vừa bá đạo. Quan Cố cười đến không hold nổi.
Chu Phóng cũng nhịn không được cười rộ lên, đột nhiên hắn thấy hơi hơi nhớ mẹ mình.
Buổi tối cả hai cùng nhau tay xách nách mang về nhà Quan Cố.
Chu Phóng quả thật không giỏi giao tiếp cùng với các trưởng bối, trước đây mỗi lần gặp người lớn đã câu nệ lúng túng, lần này thì càng ngượng ngùng đến độ nói năng cũng lắp bắp.
Mẹ Quan Cố đang nấu cơm trong bếp, còn lại ba anh và hai người bọn hắn ngồi đối mặt nhìn nhau ở phòng khách. Cuối cùng vẫn là ba Quan phá vỡ sự trầm mặc trước, ông hỏi han tình hình công việc của Chu Phóng, hắn liền máy móc hỏi gì đáp nấy, càng về sau,
không khí càng tẻ nhạt. Quan Cố bèn thức thời chen vào đổi hướng chủ đề sang kể lại mấy cái hạng mục mà công ty anh đang làm gần đây, ba anh cũng là dân kinh tế, hai cha con rất nhanh liền nói đến những đề tài khiến Chu Phóng cảm thấy sao bay đầy đầu.
Kỳ thật đối với việc con trai mình vất vả nuôi lớn lại dắt một người không chỉ là đàn ông mà còn là bạn từ thuở thơ bé của nó về nhà ra mắt khiến bác trai ít nhiều cũng thấy xấu hổ. Tuy rằng trong lòng ông bà từ lâu đã tiếp nhận sự việc này rồi, nhưng khi đối mặt trực tiếp với Chu Phóng thì vẫn không thể nào làm ra vẻ tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì được.
Chu Phóng cứng ngắc ngồi đó hồi lâu, tuy hắn không hiểu hai người đang nói gì nhưng làm sao dám nhúc nhích hay bỏ đi chỗ khác, may sao đúng lúc đấy mẹ Quan ra gọi hắn vào bếp hỗ trợ. Chu Phóng vội đứng dậy đi qua xắn tay áo lên phụ rửa rau.
Mẹ Quan Cố chủ động bắt chuyện trước: “Chú của con chán vậy đấy, có nói chuyện phiếm thôi cũng không biết.”
Chu Phóng đành phải cười gượng hùa theo.
Bà vừa đổ dầu vào chảo vừa hỏi hắn: “Con cũng thích Quan Cố từ hồi cấp hai à?”
Tán gẫu loại chuyện tình cảm này với phụ huynh thì dù mặt có dày thêm tám lớp nữa Chu Phóng cũng đỡ không nổi, hắn cầm mấy củ cà rốt qua rửa, lí nhí trong cổ họng đáp: “Dạ không, là sau khi thi đại học lận dì ạ.”
Mẹ Quan mỉm cười: “Vậy chẳng lệch nhau mấy, hai đứa các con đúng là… Kỳ thật hồi lúc vừa mới biết tính hướng của Quan Cố, bảo không phản đối thì chắc chắn là đang nói dối, nhưng nếu thật ép buộc nó kết hôn với cô gái nào thì không chỉ hại đời con gái nhà người ta mà bản thân nó cũng sẽ không hạnh phúc. Con nói xem, chúng ta là cha mẹ mà, sao có thể không mong con mình được hạnh phúc chứ?”
Chu Phóng mím chặt môi.
Mẹ Quan Cố lại tiếp tục tâm sự: “Nếu nó tìm một đứa bé nào khác về có lẽ chúng ta còn phải đau đầu quan sát một thời gian rồi, may sao người nó thích là con. Dì và chú đã nhìn con lớn lên từ bé đến giờ nên biết rõ con là đứa bé ngoan, vốn dì còn lo lắng là Quan Cố dạy hư con đấy chứ, làm mỗi lần gặp con dì đều ngượng muốn chết, mãi tới năm ngoái hai đứa đồng thời mua phòng ở căn chung cư kia dì mới nhìn ra được là các con đã sớm có ‘vấn đề’ rồi, chẳng ai rời khỏi ai nổi.”
Chu Phóng vần vò củ cà rốt dưới nước mãi như muốn tẩy sạch luôn cả tế bào chết của nó, lỗ tai hắn vừa nóng phừng vừa đỏ rực.
Mẹ Quan Cố hiền lành dặn dò: “Hai đứa đã ở cùng một chỗ rồi thì phải cố gắng sống thật tốt, thật lâu dài với nhau nhé.”
Chu Phóng giải thoát cho củ cà rốt xấu số kia, đứng thẳng lưng nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ.”
Mẹ Quan Cố mỉm cười vô cùng từ ái, sau đó bà bỗng quay sang ngập ngừng nói với hắn: “Có chuyện này hẳn là con cũng phát hiện ra rồi, có đôi khi Quan Cố sẽ… uhm… biến chính mình trở thành một người tên là Tiểu Trang.”
“Dì… dì cũng biết ạ?”
Phản ứng kích động của hắn làm bà bật cười: “Dì là mẹ nó mà, làm sao có thể không biết được?”
Chu Phóng
ậm ừ: “À… phải rồi, cũng đúng ạ.”
Vài phút trước, Chu Phóng vẫn thật sự cho rằng trên đời này chỉ duy nhất một mình hắn biết sự tồn tại thật sự của Tiểu Trang thôi.