Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Yêu Lucifer

Chương 10 (End)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện đầu tiên sau khi Sùng Hoa xuất viện, là làm một hôn lễ đơn giản, cưới Diễm Nhiên.

Trận tai nạn xe này, sau quá trình kiểm tra tổng thể, phát hiện võng mạc của Sùng Hoa có hiện tượng bị bong ra, may mà cứu chữa kịp thời, giữ lại được một nửa thị lực.

Tuy lúc nhìn Diễm Nhiên có hơi mờ mờ, đọc sách cũng có chút khó khăn, nhưng có thể cùng cô sống dựa vào nhau, đã là trời cao ban ân rồi. Trải qua bao nhiêu đau khổ và sinh tử, mỗi một khắc ngọt ngào vui vẻ đều giống như cùng Thượng đế trả trước vậy, hắn không dám đòi hỏi gì thêm.

Cuộc sống sau khi kết hôn, không có mưa gió gì, mỗi ngày đều trôi qua yên bình suôn sẻ.

Diễm Nhiên thỏa mãn, vui vẻ như vậy, cũng làm cho hắn vui lây.

Sau khi tốt nghiệp lớp tiến sĩ, hắn không về lại Đài Bắc, nhận lời mời ở lại giảng dạy tại Đông Đại, dự định lưu lại vùng đất Hoa Liên bình dị mộc mạc này mà sống đến già.

Bà lão cho thuê nhà bởi vì tuổi tác đã cao, lên bắc thượng sống cùng con cháu, liền đem tòa nhà tam hợp viện rộng lớn này thuận tiện bán lại cho họ. Chỉ là… thi thoảng khi nhìn sân phơi lúa, phảng phất như nhìn thấy hai thân ảnh nho nhỏ đánh nhau đến bụi bay đầy đất.

Nhưng… đó là ai?

Mơ hồ lại khắc sâu trong ký ức, rốt cuộc là người nào? Cõi lòng đầy cảm tạ và thắc mắc… Hắn thật sự không biết là ảo hay thật?

***

“Sùng Hoa.” Sau khi nghỉ dạy, Diễm Nhiên ở nhà chuyên tâm đọc sách viết lách, cuộc sống bình dị khiến cô trông yên bình thanh thản.

Nhưng hôm nay, mới vừa trở về từ nhà thờ, trông cô lại có vẻ tâm thần không yên.

“Ừ?” Đặt xuống bút, Sùng Hoa chăm chú nhìn cô.

Hắn… vẫn đẹp mắt như vậy, cũng đã ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn dung mạo của thuở thiếu niên, lại không mất đi vẻ thành thục trầm ổn.

Vị thầy giáo phong thái phong lưu văn nhã như vậy, nên là đối tượng ái mộ của đông đảo nữ sinh, nhưng Sùng Hoa vẫn luôn giữ đúng lời hứa, không hề làm cho cô đau lòng thất vọng thêm.

“Cha sứ… cha sứ đề nghị với em, chúng ta… chúng ta nhận nuôi hai đứa bé đi.” Không thể sinh con vẫn luôn là tiếc nuối sâu nhất của cô. Cô biết Sùng Hoa thích trẻ em, nhưng hắn không bao giờ nói ra.

Lần trước đi đến cửa hàng bách hóa, cô từ trong toilet đi ra, nhìn thấy Sùng Hoa đang nhìn đứa bé sơ sinh trong quầy chuyên doanh đến ngẩn người, trong lòng không khỏi cảm thấy một cơn đau nhức.

“Nhận con nuôi?” Diễm Nhiên cũng đã đến tuổi muốn có con sao? “Cha sứ nói sao? Là con nhà ai?”

“Là hai đứa nhỏ ngoại quốc.” Giọng cô nhỏ dần, “Bởi vì là đứa trẻ ngoại quốc, lại đã 8 – 9 tuổi rồi, cho nên không có ai muốn nhận nuôi…”

Hai người im lặng không nói gì một hồi…

“Em muốn không?”

“Anh muốn không?”

Hai miệng đồng thanh hỏi, lại cùng nhau nở nụ cười.

Tâm tư hai người xoay chuyển giống nhau — nếu có con có thể làm cho nhau vui vẻ, vậy thì nhận nuôi đi. Nhà của họ, cũng đã quạnh quẽ lâu quá rồi, cần hai đứa bé đánh nhau trong sân phơi lúa, náo nhiệt một chút…

“Khi nào thì chúng ta đi đón chúng?” Ôm Diễm Nhiên, hắn cười hỏi.

***

Khi ở cô nhi viện nhìn thấy hai đứa bé kia, Diễm Nhiên và Sùng Hoa đều cảm thấy không rõ đã gặp ở đâu, sau đó thấy sống mũi cay cay. Giống như gặp lại người bạn cũ đã rất lâu không gặp vậy, là quen thuộc đến thế, thân thiết đến thế.

Cô bé nhỏ có làn da ngăm đen, bé trai lại mang làn da trắng như tuyết, hai cái đầu nhỏ chụm vào nhau, vừa chăm chú làm bài tập, vừa tranh cãi qua lại.

“Chữ của ngươi sao khó coi thế!” đứa bé trai tức giận đoạt lấy vở bài tập của cô bé, “Ta cứ phải bôi giúp ngươi, bôi đến mòn cả da tay rồi! Ngươi lại không thể nghiêm túc viết cho ra hồn sao? Bảo sao lão sư nói chữ nghĩa của ngươi trông cứ như đang đánh nhau với quỷ vậy.”

“Hàizz! Ngươi làm gì cứ bắt ta vất vả viết hết nửa ngày… Grào ~~ ngươi cứ vậy mà bôi sạch á!” cô bé nhỏ tức giận, “Chữ ta khó coi vậy đó, thì sao? Ai mượn ngươi nhìn chi!”

“Ta ngồi cạnh ngươi, thương tổn đến thị lực của ta!” cậu bé ngay ngay ngắn ngắn viết chữ xuống mỗi đầu dòng làm mẫu, “Bắt chước theo chữ của ta mà viết! Thật là hết thuốc chữa mà, sao ta có thể ngốc đến muốn cưới ngươi làm cô dâu…”

“Ta mới không thèm gả cho ngươi!” cô bé nhỏ đau lòng đoạt lại vở bài tập, vất vả viết hết nửa giờ đều bị bôi sạch. “Thiếu Bạch là đồ trứng thúi, ai muốn gả cho ngươi! Ta… ta… ta muốn bo bo-xì ngươi!”

“Ngươi dám không gả?” Tiểu nam hài kéo dài mặt, “Mặc Dương, chính ngươi đã đồng ý muốn làm cô dâu của ta, vĩnh viễn ở cùng nhau, sao có thể động một tý lại nói muốn nghỉ chơi với ta?!”

“Không muốn chính là không muốn!”

“Phải muốn — ngươi nhanh nhanh làm bài tập đi, đừng nói nhiều nữa, làm trễ giờ xem Pikachu của ta…”

“Con mèo đần kia có gì hay mà xem?” cô bé nhỏ xì mũi khó chịu.

“Pikachu là chuột phóng điện! Đã nói với ngươi hơn 800 lần rồi…”

Nữ tu sĩ dẫn Diễm Nhiên và Sùng Hoa đến thăm hai đứa bé, đỏ mặt vịn trán. Bà đã dặn đi dặn lại, bảo hai con khỉ này ngồi yên đừng nói gì rồi, như vậy mới có cơ hội đem bọn chúng ‘đẩy mạnh tiêu thụ’ ra ngoài — tuy rằng nhóm nữ tu trong viện đều rất yêu thương hai đứa nhóc nghịch ngợm này như con ruột mình vậy.

“Khụ,” Nữ tu sĩ hắng giọng, “Thiếu Bạch, Mặc Dương, đến đây gặp hai cô chú này đi.”

Diễm Nhiên cùng Sùng Hoa đi đến trước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn chúng chăm chú. Bọn chúng cũng ngừng tranh cãi, biểu cảm kinh ngạc, không tin, hoang mang, kích động hỗn hợp…

Ký ức bị phong ấn khó khăn chuyển động, có điều, đoạn kinh lịch đáng kinh hãi kia bị mạnh mẽ phong ấn hai tầng bởi cả Ma vương cùng Thiên sứ, chung quy sao cũng không nhớ ra được, nhưng cảm xúc trào dâng kia… thế nào cũng không thể quên.

Bốn người tay nắm tay, nói không nên lời vì sao, nhìn nhau rơi lệ không ngừng.

“Bạch Soái Soái, Mặc Mặc Hắc.” Diễm Nhiên nghẹn ngào, cũng không hiểu được tại sao mình lại gọi bọn chúng như vậy, chỉ trực giác buột ra miệng. “Về nhà thôi, các con nên về nhà rồi…”

Mặc Dương nhào vào trong lòng Diễm Nhiên, Thiếu Bạch thì tựa vào Sùng Hoa, khóc rất thương tâm, trí nhớ hai đứa bé bị tẩy đi thật sự triệt để, nhưng vừa thấy Diễm Nhiên và Sùng Hoa, lại giống như tìm được người thân vậy.

“Chúng ta về nhà, trở về nhà của chúng ta…” Sùng Hoa quàng qua vai Diễm Nhiên, “Nhà… của chúng ta.”

Nhìn một màn khó hiểu mà đáng cảm động này, nữ tu sĩ chỉ có thể tự giải thích là vì “duyên phận”, cũng quy công trạng cho mục đích của Thượng đế từ bi.

Hai đứa bé này là người sống sót sau một tai nạn máy bay. Máy bay gặp nạn rơi xuống biển, bọn chúng hôn mê bám lên rương hành lý trôi bập bềnh trên biển, được thuyền đánh cá đi ngang qua vớt lên bờ.

Qua kiểm tra, đứa bé trai đến từ Mỹ, bé gái đến từ Úc, người nhà đều mất trong vụ tai nạn máy bay, nhất thời trở thành hai cô nhi không nơi nương tựa.

Vụ tai nạn đáng sợ này làm cho bọn chúng bị dọa kinh hách, mất trí nhớ.

Thời sự đưa tin rầm rộ dẫn đến phong trào sôi nổi, quyên tiền ở mọi nơi bay tới như tuyết, người đến thăm hỏi nối liền không dứt, chính phủ cũng khẳng khái cấp quốc tịch cho chúng.

Nhưng phong trào sôi nổi một khi hạ sốt, hai đứa bé bị lãng quên tại tòa cô nhi viện Thiên Chúa giáo nho nhỏ này, chỉ có các nữ tu yêu thương cẩn thận che chở.

Mặc dù phân li khiến người ta khổ sở, nhưng bọn chúng đã tìm được một ngôi nhà chân chính, cũng khiến cho nữ tu sĩ yên lòng.

Thượng đế luôn luôn có mục đích riêng của Ngài. Đôi trẻ nhỏ tri kỷ đáng yêu này, nên có một gia đình ấm áp.

***

Vì thế, bên ngoài sân phơi lúa rộng rãi của tòa tam hợp viện, lại có hai thân ảnh nho nhỏ vật lộn đến bụi đất bay đầy. Bọn chúng luôn cãi nhau, rồi ầm ỹ, đánh xong lại cùng nhau nhảy dây, chơi đồ hàng, ý kiến bất hòa lại tiếp tục đánh.

Cãi cãi đánh đánh như vậy, làm cho ngôi nhà này càng thêm hoàn chỉnh.

Nhưng bọn chúng không chịu kêu ba mẹ, chỉ gọi là chú và dì.

“Tại sao?” Diễm Nhiên có chút tiếc nuối, “Ba mẹ không tốt với các con sao?”

Thiếu Bạch ngại ngùng nửa ngày không nói. Mặc Dương chỉ lo cúi đầu, chân nhỏ đá rồi đá.

Hơn nửa ngày, Thiếu Bạch mới lí nhí nói: “Không thể kêu ba mẹ, như vậy con và Mặc Dương sẽ trở thành anh em.”

“Làm anh em thì có gì không tốt?” Sùng Hoa mờ mịt.

“Grào ~~ anh em thì làm sao kết hôn? Như vậy Mặc Dương sẽ không thể làm cô dâu của con a!” Thiếu Bạch đỏ mặt.

Mặc Dương ở bên cạnh, mặt ngăm đen đã đỏ đến kinh người. “Đừng có nói ra a! Ngươi thật đáng ghét…”

“Có quan hệ gì?” Thiếu Bạch hùng hồn, “Chú dì cũng không phải là người lạ.”

Diễm Nhiên không khỏi có chút buồn cười, “Các con còn nhỏ, sớm như vậy đã định trước chuyện tương lai? Đây có thể là chuyện không nhất định.”

“Tâm ý của chúng con vĩnh viễn không thay đổi.” Hai đứa bé trăm miệng một lời, kiên quyết nắm tay nhau.

Câu nói này dường như cùng gợi lên con sóng ở trong lòng bốn người. Rất nhiều chuyện có thể quên đi, nhưng… có một số chuyện cho dù cái chết buông xuống trước mắt, thì vẫn tâm tâm niệm niệm không đổi.

“Tâm ý, vĩnh viễn không thay đổi.” Ôm vai Diễm Nhiên, Sùng Hoa nhẹ nhàng nói.

Năm tháng qua đi, cho dù ký ức không bị phong ấn hay có được phục hồi hay không? Nhưng có những thứ mà dù trải qua kiếp nạn, sinh tử luân hồi cũng không thể nào lãng quên được.

Nói ví dụ như – tình yêu.

***

Tịch dương buông xuống, hai bóng người sóng vai cùng nhau.

“Đến giờ ăn cơm rồi.” Diễm Nhiên dựa đầu trên cánh tay vững chắc.

“Ngồi thêm một chút đi.” Sùng Hoa dịu dàng ôm lấy cô, “Anh vẫn chưa đói, cùng anh ngắm trời chiều đi.”

Hào quang lan đầy trời, lẳng lặng chờ đợi màn đêm như tấm lụa nhung buông xuống. Năm tháng rồi sẽ qua đi, mà bọn họ rồi sẽ tóc bạc da mồi, và bọn nhỏ cũng sẽ lớn lên.

Yên bình, hai người im lặng ngắm nhìn hoàng hôn. Ngày mai, vầng thái dương vẫn sẽ lên, mà bọn họ sẽ vẫn nắm tay nhau, qua từng ngày lại từng ngày, có lẽ có thể đến được bờ bên kia của “vĩnh viễn”.

Bọn họ tin tưởng vững chắc như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »