Chương 31
Để các bạng đợi lâu quá rồi. Mình vô cung vô cùng xin lỗi ạ! Mình hứa sẽ ra chap thường xuyên hơn cho các cậu. Đừng hối:)) Hối quá chap ra chậm thì đừng trách nhé! Để dễ thở một chút thì chap sẽ nhanh hơn đấy ^_^
_________________
Sau khi giải tán, mỗi người chạy về một phía, tất cả mọi người đều bị tách ra hoàn toàn. Riêng cô và anh thì khác, học nắm tay nhau cùng nhau đến phía sân sau trương.
Trên đường đi, khong biết đã làm tan nát bao nhiu trái tiêm bé nhỏ của các fan nữ nam hùng hậu.
"Phịch.."
Một tiếng động nho nhỏ vang lên trên cành cây mai sau trường. Chúng ta có thể thấy rằng trên cây hai bóng hình một nhỏ nhắn dịu dàng một to lớn mạnh mẽ ngồi vắt vẻo trên trển thở hồng hộc.
Thật ra đẹp đâu sướиɠ!! Khổ muốn chết luôn đó.
- Này. Uống đi
Anh khẽ đưa cô chai nước khoáng ( Tui đhs lấy đâu ra chai nước -_-), nở một nụ cười ấm áp. Hì..Tất nhiên la không ai có thể cưỡng lại nụ cười quyến rũ của chàng trai mặt trời này rồi.
Khẽ khàng cầm lấy, gương mặt đỏ ửng như trái cà chua. Cô lí nhí hai chữ "Cảm ơn" khiến anh phì cười vì mức độ dễ thương của cô!!!
Có lẽ, đối với cô trừ nó và nhỏ ra thì có lẽ anh là người quan tâm cô nhất rồi. Từ nhỏ đến lớn, khong sống chung với cha mẹ, tự lập từ lúc 10 tuổi, điều gì cũng tự lo. Bởi lẽ ba mẹ chả có thời gian đâu mà quan tâm, họ từ sáng đến tối cứ chú đầu vào công việc và không bao giờ bố thì cho cô môt lời quan tâm nào.
Có lẽ, khi nghĩ về những kí ức đó, cô lại thấy nhói lòng. Thà nhà nghèo nhưng sung túc ấm áp còn hơn là giàu có mà cô đơn.
Cô nhìu lần cũng muốn ba hoặc mẹ dịu dàng hỏi thăm cô, quan tâm cô một tí thôi. Chỉ một tí thôi cũng được. Nhưng họ không biết, họ chỉ biêt tiền tiền và tiền! Bởi cái cuộc sống giàu có này đã thành cho họ một thói quen rồi. Từ bỏ cũng chả được.
Sóng mũi cay cay, đôi mắt long lanh dịu dàng thường ngày giờ đây chỉ còn lại đau thương chất chứa ở trỏng.
Đột nhiên, một mùi hương đặc biệt xộc vào mũi khiến cô không khỏi hoài nghi mình ngửi thứ gì mà lại thơm đến thế. Cả người cũng được sưởi ấm đi, còn cho cả cảm giác an toàn nữa chứ.
Sực tỉnh khỏi u mê, cô mới nhận ra đó là vòng ngực của người con trai mà cô thầm thương trộm nhớ. Thảo nào âm đến thế.
- Chuyện gì thế? Kể anh nghe được không?
Cô ngớ người, lặng im thế đó mà trong lòng hạnh phúc lại ngập tràn cả tim rồi.
Khẽ tựa vào vai anh, cô bắt đầu hồi tưởng lại kí ức trước kìa. Cái kí ức ngày trước cả nhà còn quây quần ấm êm sẻ chia bên cạnh nhau.
- Tôi không biếtt cậu nghe chuyện này chưa. Nhưng tôi vẫ muốn kể lại một lần nữa. Ngày trước, thật ra ba mẹ gia đìnhh tôi không giàu có như hiện tại, tôi không phải là thiên kim tiểu thư giàu có được nuông chiều từ trong trứng. Ba tôi làm công nhân cho một nhà máy sản xuất vải, mẹ tôi thì nội trợ kiếm việc thêm phụ giúp gia đình. Dù nghèo khổ, nhưng lúc đó, khoảng thời gian nào gia đình tôi cũng đầm ấm, gia đình sum vầy cạnh nhau, chứ chả giống bây giờ..
Nói đến đây, cô nức từng tiếng nghẹn ngào nghe thật đau thương biết mấy. Anh ôm chăt cô vào lòng, lắng nghe từng tiếng khóc đau xé tim gan mình.
- Rồi đến 1 hôm, tôi cứu được Phương Nhi, kể từ đó gia đình tôi được gia tộc Hoàng Ngọc cưu mang, mẹ tôi theo đuổi ước mơ tuổi trẻ mà bà chưa thực hiện được, còn ba tôi thì lao đầu vào chứng khoán? xây dưng lên công ty của gia đình tôi ngày nay. Tôi lúc đó cứ tưởng, giàu có rồi, ba mẹ tôi sẽ bớt khổ, sẽ có thời gian bên tôi hơn, nào ngờ rằng, càng giàu có, họ càng dành ít thời gian cho tôi, lại đối xử lạnh nhạt với tôi hơn. Tôi không hiểu..Thật sự không hiểu huhu..
Nói đến đây, cô đã không kìm được mà khóc toáng lên. Giải toả hết nỗi ấm ức bấy lâu. Từng giọt nước mắt của cô thấm thuân vào chiếc áo sơmi trắng của anh. Gương mặt anh tuấn giờ chỉ tràn ngập nét khổ đau mà thôi.
Siết chặt vòng tay, anh tự hứa với bản thân. Nếu cô đồng ý, anh sẽ cưng chiều cô tới tận trời, cho cô ấm áp mà cô hằng mong ước, bù đắp lại những gì đã mất của cô.
Khẽ kéo tay cô đi, anh dắt cô, dìu cô từng bước đến khu vườn bí mật anh đã cho xây dựng.
- Oaaaaa
Cô reo lên 1 cách vui vẻ, nét đau thương cũng biến mất.
Cánh đồng nơi đây thật thơ mộng biết bao. Vườn hoa bồ công anh đầy rẩy, những bông hoa bay trong gió xen lẫn những chiếc lá nhỏ xanh lá thẳm.
Cô thật nhỏ bé và mong manh biết bao khi đứng giữa rừng hoa này.
- Dương Hải Quỳnh Như! Em có nghe tôi nói không?
Anh đứng từ xa hét toáng lên. Cô cười dịu dàng quay lại, ngắm nụ cười thơ ngây trên mặt cô, anh thấy tim mình gần như đã bị lấy cắp mất rồi.
- Quỳnh Như này! Tôi vô cùng thích cái cách em cười. Thích cái hột gạo duyên dáng trên môi em. Thích cái cách em ngủ. Tôi thích em đòi quà toii. Tôi thích tất cả mọi thứ về em, nhưng trừ việc em khóc? Tôi đã nói vậy rồi? Em hiểu tâm ý của tôi chưa?