Chương 8: chương 7

Chap 7 gặp nạn

Ngày hôm sau. Nó vẫn đi học bình thường. Lên trường thì nó thấy ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường. Nhưng nó không quan tâm, đi thẳng lên lớp. Vừa vào lớp thì joon quay xuống hỏi nó :

"Cậu không sao chứ"

"Sao là sao. Tớ bình thường. Mà sao hôm nay mấy cậu lạ vậy. Có chuyện gì sao"-nó thản nhiên hỏi

"Cậu không biết chuyện gì sao. Ở bản thông báo của trường ak"- hs 1

"Bản thông báo có gì hả" nó ngây thơ hỏi làm mấy đứa trong lớp tức xịt máu

“Có ai đó dán tờ rơi nói cậu đang làm osin cho nhà của hai hoàng tử.(joo và soo đó) Và ghi là cậu đã ăn trộm đồ của joo nữa có cả ảnh joo bóp cổ cậu”. Hs 2

Nó nhếch miệng nói : “mấy cậu tin.”

“Tất nhiên là bọn mình tin đại tỉ của lớp mình rồi. Bọn mình sẽ tìm ra kẻ dám vu oan cho đại tỉ như vậy”.Cả lớp nhao nhao.

Nó dù rất buồn nhưng được sự quan tâm và tin tưởng của bọn lớp nó. Nỗi buồn của nó được vơi phần nào.

Reng....reng...reng hai tiết học trôi qua một cách nặng nề. Nó nhanh chân chạy xuống canteen mua gì để ăn. Sáng nó có ăn gì đâu. Thấy nó đi joon và ji đòi đi theo nhưng nó không muốn. Nó nói nó đi một mình cũng được. Nhưng joon và ji không an tâm nên lén đi theo. đang trên đường xuống canteen thì có một đám hs bên vip chặng đường nó. Lôi nó ra sau trường.

“Ji, nhanh chóng chạy vào lớp bảo m.n ra đây cứu đại tỉ, Nhah đi, tớ sẽ đi theo”-joon hối thúc.

“Uhm. Cậu cũng phải cẩn thận nha”. –ji dặn dò joon xong nhanh chóng chạy vào lớp báo .n

Sau trườmg

“Mấy người muốn gì”. Nó biết chuyện chẳng lành

“Muốn mày rời khỏi cái trường này. Và biến ra khỏi nhà của hai hoàng tử.- con nhỏ đứng đầu đanh đá nói

“tại sao tao phải làm theo lời tụi mày”. Nó nói khinh bỉ

“mày hỏi tại sao hả, hahaha, thứ nhất mày là đứa nghèo hèn, thứ hai mày là thứ ăn trộm”- nhỏ thứ hai nói

“thứ nhất tao không ăn trộm, tao không có gì phải sợ. thứ hai nhà tao nghèo nhưng tao biết mọi thứ, biết cách làm ra đồng tiền, biết làm việc phụ ba mẹ, nhà nghèo nhưng học giỏi. còn tụi mày nhà giàu mà chỉ biết ăn bám cha mẹ, đến việc vo gạo nấu cơm cũng không biết, giàu mà não phẵng. thì cũng là thứ vứt đi”-nó khinh thường bọn đứng trước mặt nó.

“mày vừa nói gì hả con kia, mày nói ai não phẵng hả”-con nhỏ đầu đàn tức giận quát.

“Ai thì tự hiểu”-nó

“Mày....mày... tụi bay đánh nó đi.”- nhỏ đầu đàn

Thế là cả đám khoảng chừng 15 đứa bay vào đánh nó tới tấp. Trai có gái có. Lúc này joon chạy ra.

“Mấy người dừng tay lại.”-joon

“ô hô, Xem ai đây. Không phải hotboy lớp 10a1 sao. Đừng có xen vào chuyện của người khác, biến”-nhỏ đó bực bội vì có người dám phá đám mình

“nếu không thì sao”-joon nhếch nép lạnh lùng nhìn bọn kia, làm bọn chút có chút rung sợ

“Hừ. vậy thì tao cho hai tụi bay hưởng thụ chung vậy, lên”-nhỏ đó

Binh....bốp .....hự... nó và joon cứ đánh. Bọn chúng ngày càng đông.

“Bọn chúng kêu thêm người, có hai tụi mình đánh không lại đâu. Giờ làm sao”joon lo lắng

“Sao? Giờ ai biết làm sao, gục được tên nào hay tên đó”-nó cười nhẹ.

do mãi nói chuyện nên joon không để ý rằng có thằng đánh lén mình. Nhưng sun thì thấy nên chạy lại đỡ cho joon.

Bốp...bốp...

“nè mấy đứa kia làm gì vậy hả?”- Bv trường

“chết cha, bảo vệ chạy thôi tụi bay”-bọn kia

Còn joon đang vẫn còn ngơ ngác. Hồi nãy joon nghe có tiếng đánh sau lưng mình sao không cảm thấy gì hết. Joon quay lưng lại thì thấy nó đang nằm trên vũng máu. Lúc này cả lớp tụi nó cũng vừa tới. Thấy vậy thì hốt hoảng.

“đại tỉ, đại tỉ có sao không? Sao máu nhiều quá vậy, huhuhu”nhỏ nana (nhỏ mít ước nhất lớp)

“sun à, mày sao vậy?, mày đùng làm tao sợ nha”- Ji cũng khóc theo.

“đừng mà ở đó khóc lóc nữa, mau đưa đại tỉ vào bệnh viện đi”-thằng Hun (thằng ẻo lả của lớp nó)

Thế là joon nhanh chóng bế nó đi cùng vs một số thành viên khác trong lớp. trong lúc bế nó ra khỏi trường thì vô tình đi ngang qua hắn với soo. Soo thấy nó người bê bết máu thì núi tay joon lại hỏi”

“sao người cậu ấy toàn máu không vậy hả”-soo lo lắng

“không phải do hai người sao, nếu sun có xảy ra chuyện gì tôi không để yên cho hai người đâu”-ji vừa khóc vừa nói

“thôi ji, mặc kệ họ, đưa sun vào bệnh viện đã”-joon thúc giục

“để tôi chở đi cho”-soo

“không cần”-ji và mấy đứa lớp nó

“thôi, tính mạn sun là quan trọng nhất”- Joon mặc dù rất ghét hai anh em nhà này nhưng vì sun nên không thèm chấp

“đi thôi”-soo. Hồi nãy giờ hắn không nói gì hết, cứ nhìn họ đưa nó tới bệnh viện. hắn thấy nó vậy tự nhiên cảm thấy nhói trong tim.

Tại bệnh viện. đã hai tiếng trôi qua mà sao chưa thấy bác sĩ ra. Ai cũng lo lắng. một cô y tá trong phòng phẫu thuật chạy ra nói:

“mấy em là người nhà bệnh nhân”

“vâng”-cả đám(nói cả đám chứ chỉ có joon, ji, soo, hun và nana ah)

“cô bé mất máu khá nhiều, mà loại máu cô bé cần bệnh viện hết rồi, loại máu của cô bé là O, ai cùng nhóm máu của cô bé thì đi theo tôi”-y tá

“em, em cùng nhóm máu của cậu ấy”- Joon.

“uhm, vậy em đi theo tôi kiểm tra để lấy máu”-y tá

một tiếng sau, joon đi ra cùng với khuôn mặt nhợt nhạt, do bị lấy khá nhiều máu. Và bây giờ soo mới để ý người con trai này, cái cách mà cậu ta quan tâm sun cũng đủ hiểu cậu ta thích sun rồi. đang suy nghĩ thì: ting..ting…ting, cửa phòng phẫu thuật mở, bác sĩ bước ra

“Bác sĩ bạn con sao rồi ạ””. Joon ,soo, ji và mấy đứa lớp nó (do không đủ xe nên chỉ có hun và nana theo thôi)

“Phần đầu của cô bé bị tổn thương khá nặng. Chân thì bị nứt, trên người còn nhiều vất thương khác nhưng không đáng lo ngại”-bs

nghe tới đây thì ji ngất đi do sock, hun và nana phải đưa ji về nhà.

“vậy khi nào bạn con tỉnh lại ạ”-soo

“điều đó ta không biết, phải dựa vào ý chí của bệnh nhân” Bs buồn nói.

“vâng cảm ơn bs giờ bọn cháu có thể vào thăm cậu ấy không”-joon

“uhm, mấy đứa vào thăm bạn đi, nhưng nhớ đừng làm ồn đó” Bs hiền từ nói.

“Vâng. Chào BS”-cả đám

khi vào trong phòng bệnh của nó. hai anh chàng nhà ta cảm thấy đau lắm. người con gái mà họ thích đang nắm trên chiêc giường trắng. khuông mặt nhợt nhạt, không sức sống. joon thề rằng sẽ khiến kẻ làm sun ra như thế này phải nhận lại gấp trăm lần mà sun phải chịu. bây giờ trong phòng chỉ có hai người là soo và joon.

“tôi sẽ ở lại canh cô ấy, cậu về trước đi”-soo

“người nên về là anh đó. Nếu không phải do hai anh em mấy người thì sun có bị như vậy không” joon tức mình quát

“tôi xin lỗi là do lỗi của tôi, nhưng anh em tôi cũng không hề biết chuyện này”soo phân bua.

“không làm thì ai làm. Trong trường ngoài hai anh em anh thì ai mà biết chuyện sun làm osin trong nhà hai người chứ, ngay cả chúng tôi là bạn thân của cậu ấy cũng không biết” joon bực mình nói

“Không lẽ là jun" soo nghi ngờ

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này. Còn cậu (nhìn qua joon) người toàn máu me không. Về nhà tắm rửa thay đồ đi rồi hãy tới thăm sun. Nếu cô ấy tỉnh dậy sẽ không thích nhìn thấy cậu như vậy đâu”.soo Khi soo nói thế thì joon mới chịu về.

“Sun ah. Tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ được cậu. Cậu có biết là khi nhìn thấy tên joon gì đó bế cậu tôi cảm thấy rất khó chịu, không biết đó là cảm giác gì nữa. Chắc là tôi thích cậu mất rồi. Xin cậu hãy tỉnh dậy đi. Nếu cậu tỉnh dậy tôi sẽ làm tất cả mọi chuyện mà cậu yêu cầu” soo cứ một mình đọc thoại như vậy. mệt quá cậu ngục xuống giường nó ngủ luôn.

Khoảng 9h đêm, joon vào bệnh viện để canh sun thay cho soo. Vào phòng thì thấy soo đang nắm tay sun ngủ.. máu ghen nổi lên, joon đá vào cái ghế, do bất ngờ, nên mông của soo chạm đất. cậu giật mình nhìn lên kẻ nào lại dám làm thế. Oh, thì ra là tên nhóc con này (joon đó).

“hừ”-soo chỉ hừ lạnh một cái.

“giờ thì anh có thể về”-joon lạnh lùng nhìn soo

“vậy tôi về đây, có gì phải báo nhanh cho tôi biết đó”-soo ra về không quên dặn dò joon.

“biết rồi”-joon khó chịu nhìn soo.

Còn hắn ở nhà mà cứ không yên, “không biết cô ta sao rồi, mà ai lại dán cái tin đó lên bản thông báo vậy, trong trường ngoài mình, soo và jun thì không ai biết cô ta là osin nhà mình cả và cả chuyện cô ta ăn cắp đồ của mình. Mình và soo không làm,vậy chẳng lẽ…..”-hắn suy nghĩ suốt đêm đến hai giờ sáng mới chợp mắt được.

End chap 7