Chap 4 bắt đầu rắc rối
Hôm nay nó bắt đầu vào công việc. 5h sáng nó phải dậy, phụ giúp trong công việc nấu ăn. Nó cứ hết nhặt rau, rửa rau, rồi cắt thịt, cắt cá.v…v…”sao có ba người ăn mà nấu quá trời vậy”-nó suy nghĩ.
Nó đang dọn cơm ra bàn, trên tay nó đang bưng to canh nống hổi thì có ai va vào nó, làm nó hất nguyên tô canh vào người đứng kế bên. M.n trong bếp thì toát mồ hôi. Không ngờ người lãnh hậu quả của nó là cậu hai. Nó ríu rích xl, nhìn lên là hắn. mặt hắn đen lại.
Bỗng hắn bóp cổ nó, nó hoảng hồn dãy dụa, dánh váo tay hắn. người làm ai cũng biết hắn ghét nhất là ai dàm đυ.ng vào người hắn. đang ngàn cân treo sợi tóc, nó đang đứng giữa ranh giới giữa cái chết với sự sống. nó cảm nhận được con người thứ hai của nó là lạnh lùng, độc ác sắp thức dậy thì..
“joo, con đang làm gì vậy, mau thả con bé xuống, nhanh”-bà hắn xuống bếp thì thấy cảnh đó liền hét lên
Thấy bà như vậy, hắn thả tay ra, nó ngã xuống hó sặc sụa. bà hắn tới xem nó có sao không.
“ta xin lỗi, con có sao không”-bà quan tâm nó
“dạ khụ…khụ..con không sao”-nó khó khăn nói
“hiazzz, cháu không sao rồi thì bà yên tâm, thôi người cháu dính đầy canh rồi, lên tắm rửa thay đồ đi”-bà hắn
“vâng”-nó
xong bà hắn quay sang mấy người làm nói”không còn việc gì nửa dọn dẹp chỗ này đi”
“vâng, bà chủ”-người làm
Xong mọi người ai lại vào việc nấy. Còn một góc nào đó có người con gái cười mãn nguyện.
Trong bữa ăn, bà hắn không thấy nó thì
“jun. lên phòng coi sun tắm rửa xong chưa, kêu sun xuống ăn cơm”-bà hắn
“vâng, thưa phu nhân”-jun bực mình vì sao mình lại phải lên gọi con giúp việc xuống ăn cơm chứ. Nhưng vì là lệnh của bà hắn nên jun mới nghe theo.
Trên phòng nó.
“Cốc…cốc…cốc”
“sun ơi, phu nhân gọi cậu xuống kìa””jun gọi hai ba lần nó mới vọng ra nói
“uhm, tớ xuống liền”-nó. thực sự sau khi hắn làm vậy với nó, nó lên phòng khóc rất nhiều. nó tủi thân, chỉ có việc nhỏ như vậy mà sao hắn ác thế, nếu bà không tới kịp thì không biết sao nữa. nó tự nhũ rằng sau này tránh đυ.ng vào hắn mắc công.
Thấy nó xuống bà liền gọi:
“sun, vào ăn cơm luôn đi”
“dạ thôi, lát cháu ăn chung với m.n cũng được ạ, bà cứ ăn đi ạ.”-nó từ chối, vì nó không dám ngồi ăn củng bàn với hắn.
“nhưng mà….hiazzz, thôi được rồi, vây ta ăn trước lát con ăn sau nha”-bà hắn bó tay vì cái tính cứng đầu y chan hắn.
Khi bữa trưa của bà hắn, hắn , soo và tất cả người làm kết thúc, nó, jun và hai người làm khác có nhiệm vụ là rửa chén. Trong lúc rửa chén jun luôn cố ý va phải nó để nó làm vỡ chén, nhưng nó không hề để ý.
“Choang”là cái dĩa thứ 5 nó làm rơi, ai cũng lắc đầu nhìn nó. “hậu đậu như vậy mà cũng xin vào làm giúp việc, chắc nhờ quen biết phu nhân mới được vào làm” đó là suy nghĩ của tất cả người làm.
“choang” cái đĩa thứ sáu lại ra đi, lúc này người phụ trách khu bếp không thể nào nhịn được liền quát:
“cô làm cái kiểu gì vậy hả, nãy giờ rửa có mấy cái chén, mấy cái dĩa mà làm rơi hết 6 cái dĩa, hai cái chén là sao, tiền cô làm một tháng không đủ để đền mấy cái chén cái đĩa này đâu. Cô đừng tưởng có phu nhân chống lưng mà lên mặt, không cần cô nữa, đi ra để tôi bảo người khác vào làm”.
Nó chỉ biết đứng nghe người phụ trách khu bếp mắng, xong nó lẳng lặng lên sân thượng để hóng mát. lúc này nước mắt đã lăn dài trên má nó. đây là lần thứ hai trong ngày nó khóc.
Bỗng có người chìa ra cho nó cái khăn tay, nhìn lên thì ra là cậu ba (soo).
“sao khóc vậy”-soo quan tâm nó. thật sự khi thấy nó khóc cậu cảm thấy tim nhói lên một tí. Cậu cũng không biết đó là cảm giác gì.
“không có gì”-nó nấc nói
“cứ nói đi, tôi giữ bí mật cho”-soo
“tôi rửa chén, làm vỡ nên bị mắng, do lúc rửa jun cứ đυ.ng trúng tôi nên mới vỡ chứ bộ, hix hix hix”-nó khóc òa lên, làm cho soo bối rối.
“thôi nín đi, không sao hết có mấy cái chén cái dĩa chứ mấy, không trừ vào tiền lương của cậu đâu, ngoan nào”- soo liền ôm nó vào lòng. Nó cảm thấy lúc này ấm lắm, giống như khi nó khóc anh nó an ủi nó vậy.
“cảm ơn cậu, cậu rất giống một người mà tôi thương ak”- nó lâu nước mắt, rồi cười tươi nói.
“vậy sao”-cậu nói nhưng cậu buồn lắm, nó có người thương rồi sao. Tim cậu lại đau.
“uhm, là anh trai của tôi ak, anh ấy thương tôi lắm.”-nó
“hihihi, thì ra không phải người yêu mà là anh trai”-soo mừng thầm trong bụng, rồi cười cười như thằng hâm
“làm gì mà cười một mình vậy, giống tự kỉ quá, hahaha”-nó nói xong ôm bụng cười, còn soo thì quê quá không biết làm gì đành cù lét nó.
Hai người cứ vui vẻ như thế. Không biết rằng, đằng sau cánh cửa có một người con gái nghiến răng nhìn nó căm ghét, thù hận.
End chap 4