Chương 35 hi vọng
“tinh” cửa phòng phẩu thuật mở , jin bước ra với vẻ mặt mệt mỏi
“ice sao rồi”-cả ba người
“đã qua cơn nguy hiểm nhưng….”-jin ấp úng
“nhưng cái gì, nói mau”-cả ba hét
“lúc phẩu thuật tôi mới phát hiện ice bị khối máu đông tụ ở não giai đoạn hai, cộng thêm bị thương khá nặng, phổi bị tổn thương. có lẽ….”-jin
“sao cậu/anh cứ ấp úng hoài vậy”-ba người
“ có lẽ khả năng em ấy tỉnh lại rất thấp, nếu sáng mai em ấy vẫn không tỉnh thì có khả năng là sống thực vật”-jin nghẹn giọng
“bịch”-hắn ngã xuống, sao ông trời lại tàn nhẫn với hắn như vậy, nó chỉ mới nói yêu hắn thôi mà. Hai người vẫn chưa có buổi hẹn hò chính thức, hắn vẫn chưa tỏ tình với nó mà.
Còn kin thì cảm thấy có lỗi với bọn hắn với gia đình nó, chính anh cứu lấy nó và cũng chính anh gián tiếp hại nó. nếu như lúc đó anh nói mình không phải anh nó, nói anh chỉ cứu nó, anh không đưa nó vào thế giới đêm , chắc giờ này nó sẽ không bị như vậy mà đang vui vẻ bên gia đình bên người mình yêu và bên bạn bè.
“tôi biết mọi người rất đau lòng, nhưng hãy mạnh mẽ lên, nếu ice biết mọi người như thế sẽ đau lòng lắm”-jin an ủi thật sự anh cũng buồn
Nó sau khi phẩu thuật xong được đưa vào phòng hồi sức, nhìn nó bây giờ thật tiều tụy, mặt xanh xao, chỉ mới có mấy tiếng mà nhìn nó ốm hẳn. trên người thì đầy dây dẫn lưu. Nhìn nó như vậy bọn hắn càng đâu lòng hơn.
Bên phía ji và snow, sau khi cấp cứu giờ cũng đã tỉnh rồi, cả hai khi nghe tình trạng của nó như vậy thì rất sock, ji thì ngất tiếp, snow thì mạnh mẽ hơn.
Bây giờ mọi người ai cũng căng thẳng, cầu mong nó tỉnh lại, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng ….rồi sáu tiếng nó cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại. bỗng “tít…tít…tít”, máy theo dõi nhịp thở (huyết áp, nhịp tim, mạch) của nó bất ổn, huyết áp giảm, mạch đập chậm lại, nhịp tim giảm.
Hắn nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ vào.
“mời mọi người ra ngoài”-điều dưỡng gấp gáp
Đứng ngoài cửa phòng của, ai cũng lo lắng sợ nó sẽ……. nghĩ tới đây không ai dám nghĩ nữa. một tiếng sau, bác sĩ bước ra
“em ấy sao rồi”-tất cả
“chúng tôi đã cố gắn hết sức, bệnh nhân đã….”bác sĩ chưa nói hết thì hắn đã nắm lấy cổ áo của bác sĩ quát
“ý ông là sao hả?, hả?”-hắn
“joo, bình tĩnh đi”-bọn kia vừa khuyên hắn vừa lôi hắn ra khỏi ông bác sĩ. Ông bác sĩ đó khi thấy hắn như vậy thì mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi đầm đìa.
Ông bác sĩ định đi thì điều dưỡng hớt hải chạy ra “bác sĩ….bác sĩ tim của bệnh nhân đập lại rồi, huyết áp mạch đều đang ổn định lại”
“thiêt…sao”-ổng bất ngờ vì tính theo thời gian thì nó đã ngưng tim nửa một tiếng rồi, giờ đập lại thật là kì tích. Bọn hắn nghe vậy cũng rất mừng.
15’ sau bác sĩ bước ra với vẻ mặt vui vẻ “thật kì tích, bênh nhân đã sống lại,nhưng không xác định được thời gian cô bé tỉnh lại có thể một năm, hai năm ba năm hoặc mãi mãi, nếu có thể mọi người nên thường xuyên nói chuyện với cô bé có thể sẽ cải thiện được tình trạng của cô bé”
“vâng, chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ”-mọi người
Dù nó có hôn mê đi chăng nữa nhưng nó con thở thì sẽ còn hi vọng, hi vọng nó sẽ tỉnh dậy.
Bọn hắn cũng nhanh chóng báo cho ba mẹ nó và anh nó, mặc dù biết họ rất sock, nhưng cũng phải để họ đối mặt với sự thật, không thể che giấu mãi mãi được.
Khi nghe tin nó thì ba mẹ nó nhanh chóng bay sang hàn, kể tất cả mọi chuyện cho ba mẹ nó biết. họ không những không trách kin mà còn cảm ơn anh vì đã cứu nó.
mẹ nó thấy nó nằm trên chiếc giường trắng toát, mặt nhợt nhạt thì rất đau lòng, con gái họ làm gì nên tội mà phải để nó chịu những đau đớn như vậy chứ. ba mẹ nó muốn đưa nó về Việt nam nhưng kin và hắn không đồng ý, hắn muốn bên cạch chăm sóc nó. ba mẹ hắn đành đồng ý mặc dù không muốn.
suốt ngày hắn đi học về là tới bệnh viện chăm sóc nó, lo cho nó, nói chuyện với nó. kể cho nó nghe những chuyện xảy ra của nó với hắn. kể những lúc nó với hắn đấu đá, cãi nhau. Rồi lúc hai người nói chuyện vui vẻ với nhau. Kể những kỉ niệm của nó với bọn hắn.
bọn kia cũng vậy, cũng thay nhau tới thăm nó, vì muốn tạo cho nó cảm giác thoải mái nên kin xin bệnh viện cho nó về nhà dưỡng bệnh và jin sẽ là bác sĩ phụ trách của nó. hắn cũng đồng ý, nhưng hai người lại xảy ra một cuộc tranh cãi giành nó
“ice sẽ ở nhà tôi”-hắn
“cậu mơ ah, ice sẽ ở với tôi, với lại jin là bạn tôi, cậu ta lại là bác sĩ phụ trách của nó, nó đương nhiên phải ở với tôi”-kin đưa ra lý luận
“với tôi”-hắn
“với tôi”-kin
Và điệp khúc với tôi được hình thành, mọi người ngán ngẩm với tính trẻ con của hai người, nội cái chuyện mà chăm sóc cho nó lúc bênh viện cũng giành nhau, giờ cũng giành nhau thật nhức đầu với hai người này mà. Nhưng mọi người cũng vui vì hắn không còn lầm lì như lúc trước nữa.
Và kết quả là hai người quyết định mua một căn nhà to đủ cho tất cả mọi người sống chung trong đó, như vậy sẽ tiện chăm sóc cho nó, khỏi phải tranh giành.
Còn emma thì bị kết án tù là hai năm và bị phạt tiền là 20 triệu won, riêng jun thì bốn năm tù vì jun còn dính tới kế hoạch gϊếŧ nó một năm trước (cái này tác giả tự bịa ra nha), còn bang chủ W.V thì bị tù sáu năm,tiền bồi thường 50 triệu won (tg tự bịa luôn nha). Bang W.V giả tán và gia nhập vào bang của kin.
Bọn hắn dường như vẫn chưa hài lòng với mức án này (ác quá), ông của jun thì bị đột qụy khi biết tin cháu mình như vậy. ông không ngờ đứa cháu mà mình yêu thương muôn chiều lại độc ác, mưu mô như vậy, chỉ vì tình yêu mù quán mà khiến cho bản thân ra thành như vậy, ông thật có lỗi với ba mẹ jun vì không dạy cháu đàng hoàng. ba mẹ emma cũng không khác là mấy.
End chap 35